Càn Quấy

Chương 40



Mẹ Hạ hát hay làm đều giỏi, làm luật sư Qúy hầu như nói không nên lời.

Qúy Hoằng Hòa cảm thấy như vậy không tốt, rất không tốt… Y nhất định phải nói cái gì đó để làm sáng tỏ mới được, như là quan hệ của y cùng với Hạ Khải Minh kia, cũng không như bà Hạ tưởng tượng… Ek, kỳ quái, bởi y không muốn nhận đồng ý với bất luận điều kiện gì của Hạ Khải Minh. Thế nhưng khi y thấy mẹ Hạ rơi nước mắt, còn khóc làm hỏng hết cả lớp trang điểm, Qúy Hoằng Hòa đã chùn chân. Y sợ y vừa nói ra hai chữ từ chối kia, mẹ Hạ sẽ lập tức ngất ngay tại chỗ.

Y nhìn thấy khí thế che chở bao dung đồng thời không đạt được mục tiêu không bỏ qua của mẹ Hạ, y đã hiểu được nguyên nhân vì sao nhà họ Hạ đã tung hoành bao năm trên thương trường và chính giới nhiều năm như vậy mà vẫn tài giỏi có thừa.

Thứ nhất là tùy người mà đối xử khác nhau, thứ hai là nắm lấy nhược điểm của người khác… thứ ba chính là thói quen dùng người theo phẩm chất kính già yêu trẻ…

Khi Qúy Hoằng Hòa bị mẹ Hạ lôi kéo cộng ép buộc đồng ý nói nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Khải Minh đồng thời không để hắn lầm đường lạc lối lần nữa, sẽ làm bạn với hắn cả đời, y cảm thấy bản thân lúc ấy nên giả vờ không phát hiện mẹ Hạ, quay đầu đi thẳng mới là hành động sáng suốt.

Mẹ Hạ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thế là vui vẻ đi báo cáo kết quả công tác. Trước khi đi thì cười tủm tỉm với Qúy Hoằng Hòa, nói: “Tiểu Qúy à, sau này bác cháu ta chính là người một nhà rồi đó… Có yêu cầu gì cháu cứ nói ra, hái trăng hái sao bác chịu, chứ chuyện khác tuyệt đối bác có thể làm được.”

Qúy Hoằng Hòa đứng ở bên cửa sổ trong ký túc, nhìn theo bóng dáng tao nhã của mẹ Hạ bước lên chiếc xe nhà giàu đẹp tuyệt trần vút đi theo gió, căm uất trong lòng tựa như một vị quan tòa đã thua một phen xét xử quan trọng. Hơn nữa, đã thua một cách cực kỳ u ám, thậm chí ngay cả khả năng thay đổi cũng không có…

Mẹ Hạ về đến nhà, khen luật sư Qúy từ đầu đến chân, sau đó véo lỗ tai Hạ Khải Minh: “Mẹ mày ngày hôm nay đã đối phó người cho mày rồi đấy, người ta là người tốt, tao nói cho mày hay, cái thằng nhóc mày nếu dám hai lòng, mẹ mày chém mày cho chó ăn đấy! Từ nay về sau, Tiểu Qúy chính là người nhà chúng ta, mày ngoan ngoãn nghe lời người ta cho tao, bảo mày đi đông cấm đi tây, bảo mày đánh chó cấm đuổi gà!”

Hạ Khải Minh hai tay ôm tai kêu ái ái: “Mẹ ới mẹ ơi, buông tay mau đi, tai con rớt rồi… Ôi, con biết con có một người yêu như thế sao không thương cho được… Mẹ yên tâm đi yên tâm đi!”

Ba Hạ cùng với hai đứa con khác nhà họ Hạ nghĩ, luật sư Qúy đáng thương quá đi, bọn họ ít nhất cũng phải cho người ta chút lợi mới được… Như là kín đáo giao cho luật sư Qúy chút việc…

Chỉ có bà nội nhà họ Hạ lúc này rất là sung sướng: “Lại có cháu dâu rồi, mau, mang chiếc áo gi lê đỏ tới đây, à, còn có vòng tay vàng, tao phải đưa cho cháu dâu tao.”

•••

Hạ Khải Minh lén lút ló ra.

Hắn thừa dịp lúc Qúy Hoằng Hòa đi làm, mang theo túi lớn túi nhỏ, hối lộ cho từng nhà trong ký túc xá độc thân mà luật sư Qúy đang ở một lần, từng giỏ từng giỏ trứng gà trứng vịt còn cả từng hộp từng hộp hoa quả, càng khiến kẻ khác khó hiểu đó là hắn còn tặng cả dầu salad của Phúc Lâm Môn, từng can từng can được chất đống ở đó.

Ký túc nơi Qúy Hoằng Hòa sống phần lớn là đàn ông độc thân, phần lớn đều là tiến sĩ hay nghiên cứu sinh của khoa Luật, hoặc là luật sư nhỏ vừa tốt nghiệp, không có tiền không có tài sản, chỉ có một lòng nhiệt huyết,, vì thế bị tập trung lại khoanh tròn sống ở trong khu nhà này. Ban đầu, luật sư Qúy không phải ở nơi này, nhưng mà sau khi ly hôn vì con gái, đã tách hộ ra, ngược lại đã trở thành thành phần tri thức lương cao mang theo con duy nhất sống trong khu nhà này.

Hôm nay, Qúy Hoằng Hòa có một vụ kiện, sáng sớm đã vội vã đi rồi. Y chân trước vừa đi, chân sau Hạ Khải Minh đã huy động một chiếc xe Jinbei tới.

“Xin chào xin chào, sau này tôi chính là người của luật sư Qúy rồi, vậy, chiếu cố nhiều hơn nhé a ha ha ha…”

“Úi, tôi là người tốt, tôi đã “rửa tay gác kiếm” rồi, vậy, không phải vì được luật sư Qúy siêng năng dạy bảo sao…”

“Yo, anh em anh em, tôi biết cậu nhé, lần trước đi kiểm tra chỗ tôi không phải có cậu sao… Uầy, không sao không sao cả, ý tôi là tôi không làm cái đó nữa, bây giờ tôi là dân lành rồi…”

“Luật sư Qúy là người tốt, cả nhà tôi đều cảm ơn y ấy chứ…”

“Vậy, trứng gà này, hoa quả này, dầu này mỗi người một phần, không cho lấy nhiều đâu nhé! Mẹ nó nếu để ông đây thấy ai lấy nhiều thì cẩn thận đấy!”

“Này anh giai ơi, sao cứ đùa thế nhỉ? Cho không anh không cần à? Đây là đồ tôi dùng để cảm ơn luật sư Qúy, thuận tiện cảm ơn các anh thân là hàng xóm đồng nghiệp của luật sư Qúy, làm việc rõ thế còn gì? Cầm cầm đi, chớ chọc giận tôi!”

Hạ Khải Minh tặng hết đồ xong, sau đó cả người thoải mái ngồi xổm ở cửa ký túc của Qúy Hoằng Hòa chờ y tan ca.

Những người ra ra vào vào đi đi lại lại trong khu ký túc thấy hắn ngồi đó dù xấu hổ hay không cũng đều bắt chuyện, ai bảo lấy đồ của người ta rồi chứ? Hơn nữa người này vốn không dễ chọc, lại nghe hắn luôn mồm nói là người của luật sư Qúy… Quan hệ trung gian giữa những kẻ có tiền này rất là phức tạp, vẫn là không nên dây vào, chỉ là đáng thương thay cho luật sư Qúy, dính phải một tên lưu manh như thế…

Qúy Hoằng Hòa lết thân mình uể oải về nhà, vừa đi tới cửa, đã bị sặc bởi một luồng khói thuốc mà ho khan. Y cau mày nhìn chằm chằm dáng người to lớn trông như đống rác trước cửa, suy nghĩ nửa ngày mới thoát ra khỏi đống vụ án trong đầu để nghĩ ra căn nguyên – Hạ Khải Minh!

Y nhìn người đàn ông ngủ gà ngủ gật trước cửa nhà y với vẻ mặt phức tạp, còn cả một đống tàn thuốc dưới chân anh ta, nghĩ cứ như vậy mãi, không bằng dọn nhà… Mẹ nó chứ, cứ lúc nào cũng như thế, cả khu nhà này không phải đều biết Qúy Hoằng Hòa y đã đồng ý hiệp ước bất bình đẳng, đã nuôi một tên lưu manh rồi sao?

Hàng xóm cửa đối diện ló ra: “Lão Qúy lão Qúy…” Giọng nói như gà bị bóp cổ vậy.

Qúy Hoằng Hòa nổi đầy da gà: “Thầy Trương, có việc à?”

Thầy Trương là thầy giáo dạy thay hồi đại học, kỳ thực chính là nghiên cứu sinh đang học, hiện nay độc thân, mặt mũi trông như người xa xứ, cho nên hơn ba mươi tuổi rồi còn một mực sống ở ký túc xá. Hắn cố sống cố chết ngoắc Qúy Hoằng Hòa, sau đó tiến đến bên tai y: “Úi trời ơi, cậu đã về rồi, sáng sớm hôm nay, cậu vừa ra cửa, tên kia đã tới rồi…”

Qúy Hoằng Hoa nghiêm mặt: “Sáng sớm đã tới rồi à?” Hắn tới làm gì? Đợi cả ngày rồi sao? Bây giờ cũng đã tám giờ tối rồi…

“Không thể như vậy sao, sáng sớm, lái một chiếc Jinbei tới, nói là tặng phúc lợi cho chúng tôi…” Thầy Trương cười như con chuột: “Có trứng gà có dầu còn có cả hoa quả.”

Qúy Hoằng Hòa hắc tuyến: “Phúc lợi?”

Thầy Trương gật đầu: “Hắn nói sau này hắn chính là người của cậu rồi, cậu sẽ trông hắn… Luật sư Qúy này, cậu sao lại chọc phải một tên lưu manh thế? Nghe đâu có người đứng đằng sau giật dây đấy, cẩn thận tiền đồ của cậu…”

Qúy Hoằng Hòa thầm chửi rủa Hạ Khải Minh: “Không sao đâu, chính là mẹ hắn tới tìm tôi, nói bảo tôi giúp bà ấy dạy dỗ, cấp trên cũng biết rồi.” Không thể không biết, mấy hôm nay y vẫn sống trong ánh mắt yêu mến của lãnh đạo, rõ ràng chỉ kém nói ra các khẩu hiệu vì chính nghĩa, hy sinh cái tôi thôi.”

Hạ Khải Minh tựa vào cánh cửa ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện, mở mắt ra nhìn, ấy, luật sư Qúy đã về rồi. Hắn hưng phấn nhảy lên: “Thân ái ơi…” Phần sau dứt trong tầm mắt như giết người của Qúy Hoằng Hòa: “Luật sư Qúy ha… Anh đã về rồi?”

Qúy Hoằng Hòa gật đầu: “Tôi đã về, anh không có việc gì thì có thể đi.”

Hạ Khải Minh ỉu xìu mặt: “Lúc đó tôi không phải nói như vậy…”

Hạ Khải Minh nghe Qúy Hoằng Hòa nói như vậy, ngược lại không nóng nảy, khoanh ngực dựa vào tường rất ra dáng lưu manh, lớn tiếng nói: “Ngày đó mẹ tôi về đã nói hết rồi, bà nói rằng, anh con dâu…”

Cửa ‘binh’ một tiếng mở ra, gọng kính của Qúy Hoằng Hòa lóe sáng lạnh lùng trong bóng tối: “Cút vào đây mau.”

Hạ Khải Minh thảnh thơi đi vào phòng.

Đây là lần đầu hắn bước vào địa bàn của Qúy Hoằng Hòa, căn phòng không lớn, nhưng khắp nơi đều cho người ta cảm giác ấm áp sạch sẽ, Hạ Khải Minh cảm động vô cùng, hắn vui vẻ bổ nhào lên chiếc giường đơn: “Uầy uầy, thật là thoải mái!”

Qúy Hoằng Hòa cứng người tại cửa, tiếng răng hàm vang lên ken két: “Anh rốt cục là muốn làm gì?”

Hạ Khải Minh xoay người đứng lên, liếc mắt đưa tình nhìn đầu luật sư Qúy đang bốc lửa phừng phừng: “Tui tới sống với anh, hôm nay tui đã đưa đồ cưới đến rồi… Có điều đã chia hết rồi…”

Qúy Hoằng Hòa hận không thể phun một búng máu lên cái bản mặt nhởn nhơ của Hạ Khải Minh: “Anh đã chơi đủ chưa? Tôi là đàn ông, anh định sống mấy ngày đây! Anh trâu bò như thế sao không tìm một người đẹp mông to ngực nở mà sống hả? Tìm tôi làm gì?”

Hạ Khải Minh dài cái bản mặt nhơn nhơn ra, uốn éo đau buồn: “Oan gia, mông to ngực nở là có thể sống cùng sao? Sống thì phải tìm một người biết chăm sóc gia đình biết lo lắng con nhỏ… Còn phải tìm một người thông minh… Thân ái, anh đúng lúc hội đủ.”

Đúng cái qué í! Qúy Hoằng Hòa cố gắng hít thở, y cảm thấy đúng là xung với cả nhà họ Hạ! Nhà người khác nếu như con mình nói coi trọng một tên đàn ông, trong nhà không phải là gào khóc không đồng ý sao? Sao nhà hắn lại… Còn con mẹ nó đóng gói biếu tặng chứ?

Hạ Khải Minh điềm nhiên như không tiến qua: “Thân ái ơi, nếu đã trở thành sự thực rồi, không bằng anh tới tự giành phúc lợi cho mình đi… Đương nhiên, đây là mẹ tôi nói lại, tôi hy vọng anh có thể toàn tâm toàn ý theo tôi,” Hắn vỗ vỗ bịch bịch vào ngực: “Tôi sẽ trở thành một người mẹ kế tốt!”

Qúy Hoằng Hòa trừng mắt nhìn Hạ Khải Minh, nhịn xuống nhịn xuống nào, nhịn đến ho khù khụ: “Mẹ kế? Khụ khụ… cảm ơn… Con gái tôi không có phúc ấy… Khụ khụ khụ khụ…”

Hạ Khải Minh vỗ lưng thuận khí cho luật sư Qúy, dần dần mò xuống dưới chấm mút chút đỉnh, móng heo từ vai mò xuống mông, xoa xoa rồi lại bóp bóp.

Qúy Hoằng Hòa thoắt cái trở nên trấn tĩnh.

Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi… Nếu đã tránh không khỏi rồi, vậy cứ như mẹ Hạ nói đi, phải tranh thủ phúc lợi và quyền lợi lớn nhất cho bản thân mình.

Y là luật sư, chẳng lẽ còn sợ cái tên lưu manh không ra hồn này sao?

Sự thực chứng minh, lưu manh không đáng sợ, đáng sợ chính là một tên lưu manh không biết xấu hổ.

Hạ Khải Minh chính là cái loại lưu manh thối thây không biết xấu hổ.

Tối hôm nay, Hạ Khải Minh dám mặt dày mày dạn đứng trong phòng luật sư Qúy, ăn bữa cơm tối tự tay luật sư Qúy làm, ở bên giường trải chăn nằm dưới đất không thèm đi.

Qúy Hoằng Hòa đêm nằm mơ, mơ thấy y dùng tài ăn nói của mình phê phán tội trạng của Hạ Khải Minh trên tòa án, cuối cùng Hạ Khải Minh bị quản ngục kéo nhốt vào giam trong cũi chó.

Y nhìn Hạ Khải Minh hóa thân thành chó thì đắc ý cười ha hả, trong lúc ngủ mơ cũng cười thành tiếng.

Diễn viên trong mộng lúc này đang ghé vào bên gối Qúy Hoằng Hòa, nhìn khuôn mặt mang theo nếp nhăn khi cười trở nên dịu dàng biết bao nhiêu, nước miếng hắn rơi tí tách: “Tôi phát hiện ra, tôi càng ngày càng thèm anh rồi, đại luật sư Qúy…”
Bình Luận (0)
Comment