Càn Quấy

Chương 43



Đồng nghiệp của Trần Mặc sinh nhật, mời Trần Mặc đi ăn bữa cơm, hát một bài và mấy thứ linh tinh nữa.

Trần Mặc đã làm việc ở đó được chừng nửa năm rồi, quan hệ với mọi người khá là tốt, nghe đồng nghiệp nói như vậy, cậu đã đồng ý luôn. Một đám trai gái tuổi tác xấp xỉ nhau bàn bạc góp tiền mua chiếc đồng hồ tốt một chút cho người làm sinh nhật. Trần Mặc cảm thấy như vậy cũng rất tốt, so với việc mỗi người mua một thứ riêng lẻ thì hơn hẳn.

Nơi mừng sinh nhật không phải nhà hàng ở chỗ làm, mọi người cảm thấy ở chỗ làm không thể thoải mái được. Mấy người vây lại bàn nhau, cuối cùng quyết định đặt một bàn ở nhà hàng Xuyên Biện, đồ ăn Tứ Xuyên, vừa cay vừa đủ vị, tất cả mọi người đều thích ăn.

Sau khi hết giờ làm, Trần Mặc dùng điện thoại ở chỗ làm gọi cho Dương Sóc, nhưng ai dè di động Dương Sóc tắt máy, không biết là đi làm nhiệm vụ hay di động hết pin rồi. Cậu nghĩ mãi rồi lại gọi điện đến quán cơm của lão Kiều. Người nhận điện thoại là Khương Nham, Trần Mặc bảo với hắn là không gọi được cho Dương Sóc, cho nên nhờ hắn chuyển hộ lời cho Dương Sóc, bảo rằng hôm nay cậu về muộn một chút, bởi vì đi ăn sinh nhật của đồng nghiệp.

Khương Nham đồng ý, dặn dò cậu phải về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn các loại rồi cúp điện thoại.

̉•••

Khoảng thời gian trước, Dương Sóc vẫn còn bề bộn nhiều việc, di động cứ hai mươi bốn tiếng đồng hồ đợi mệnh, vừa có tình huống phải lập tức có mặt, mấy ngày anh chưa được ngủ yên với Trần Mặc, bình thường là rạng sáng một hai giờ thức dậy phải có mặt rồi. Bận hết khoảng thời gian ấy, Dương Sóc bấm đốt ngón tay tính toán, đúng lúc ngày mai Trần Mặc cũng đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ, vì thế anh ngay lập tức chạy đi tìm Lão Bạch, cố xin nghỉ một hôm.

Dương Sóc cũng coi như là một người có nhà, điểm này trong cục cảnh sát hầu như ai cũng biết, nhưng mà vấn đề vợ là đàn ông cũng không có ai đi trêu chọc, có điều tất cả mọi người đều rõ không cần phải nói ra, người vợ nam kia chính là cậu bé trai Dương Sóc tự nhặt về. Vì thế Kiều Xảo còn rất bùi ngùi, nói đúng là một đứa bé tốt, người như thế mà bị tên vô lương làm hư, tiếc thiệt.

Mọi người thầm cười nghẹn lòng.

Dương Sóc tan ca thì vội về nhà, nửa đường còn quẹo vào một ngã rẽ chạy tới chợ, mua một đống đồ sống có chín có vào túi, muốn về nhà nấu một bữa thiệt là ngon.

Trong nhà vẫn tối đen, im lìm. Dương Sóc cảm thấy có chút không ổn… Lẽ ra Trần Mặc phải về nhà sớm hơn anh nửa tiếng, bây giờ chắc là đang ở nhà làm cơm rồi, sao bây giờ vẫn chưa thấy người đâu? Chẳng lẽ là tăng ca?

Anh lấy di động ra định gọi tới chỗ Trần Mặc làm hỏi thử, ai ngờ di động không biết đã tắt tự bao giờ. Có khả năng là tăng ca, Trần Mặc dù có gọi điện cho anh thì anh cũng không nhận được. Dương Sóc tự giễu mình đúng là ngốc, sau đó dùng máy bàn gọi điện thoại. Người nhận điện thoại chính là cô gái ở bàn tiếp tân, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng êm tai báo cho Dương Sóc, Trần Mặc đã tan ca rồi.

Đã tan ca rồi? Vậy vì sao còn chưa về nhà? Dương Sóc cau chặt mày lại, anh đang lo… Tuy rằng đây là thành phố có an ninh khá tốt, nhưng chưa hẳn là chỗ an toàn lắm, Trần Mặc muộn thế này mà còn chưa về, có phải đã xảy ra chuyện gì trên đường rồi không?

Nghĩ tới đây, da đầu Dương Sóc như muốn bung ra, anh lập tức khoác áo vào xông ra ngoài, trong đầu liên tục xuất hiện các loại hành vi phạm tội hoặc là hiện trường tai nạn xe cộ làm anh không lạnh mà run.

Anh lái xe tỉ mỉ, dò xoát từng tí một con đường Trần Mặc hay đi khi về nhà, nhưng không phát hiện bất luận điều gì khác lạ, đến ngay cả chỗ Trần Mặc làm cũng là đèn đuốc sáng trưng bóng người dập dìu, không nhìn ra chỗ nào khác lạ cả…

Như vậy, rốt cục Trần Mặc đã đi đâu rồi?

Trần Mặc đang ăn cơm cùng với các đồng nghiệp, khuôn mặt chỉ uống chút bia thôi mà đỏ bừng, cậu đang rất là hưng phấn.

Dương Sóc lái xe tán loạn như một con nhặng, sau lại nghĩ như vậy không ổn, anh nên về nhà chờ… Nếu Trần Mặc thực sự xảy ra chuyện gì, dù di động không gọi được… ít nhất… Cũng sẽ gọi về máy bàn.

Anh về đến nhà, căn nhà vẫn tối om, Trần Mặc còn chưa về.

Dương Sóc nhìn lướt qua đồng hồ, đã tám rưỡi rồi.

Anh đảo quanh trong căn nhà như con thú khốn cùng, Trần Mặc không thích anh hút thuốc, anh đã không hút thuốc lâu lắm rồi, nhưng lần này, anh ngậm điếu thuốc cố hít vào, đầu óc hỗn độn.

•••

Diêu Dương mới trở về từ phòng thí nghiệm, mệt rã rời y như cún con, mè nheo đòi Tần Việt xoa bóp cho hắn.

Tần Việt không có cách nào, đành phải bóp bóp véo véo vài cái lấy lệ trên vai khỉ con. Khỉ con quả nhiên là mệt quá rồi, cơ thịt trên vai rõ là cứng ngắc. Tần Việt có phần mềm lòng.

Đúng lúc này, di động của Diêu Dương vang lên, hắn lười biếng không muốn động, liếc ánh nhìn đáng thương sang Tần Việt.

Tần Việt thở dài lấy di động của hắn ra, vừa nhìn màn hình di động, thì ra là Dương Sóc.

“Tên không có tiểu kê kê tìm em nhất định là không có chuyện gì tốt, thôi, anh cứ nhận đi.” Diêu Dương thấy màn hình báo thế, càng không muốn động.

Tần Việt nhận điện thoại, nói một hai câu rồi cúp luôn.

“Chuyện gì?” Móng vuốt Diêu Dương lén sờ lên đùi Tần Việt.

Tần Việt cầm di động: “Trần Mặc còn chưa về nhà, Dương Sóc không tìm thấy cậu ta, đang sốt ruột ấy mà.”

“Đáng đời!” Diêu Dương hả hê nói: “Em nói đưa di động của em cho Trần Mặc dùng, hai tên ấy một thì xấu hổ một thì không thèm cảm kích, bây giờ thì hay rồi, người ta còn chưa về, liên hệ cũng không liên hệ được…” Hắn lướt dần lên trên, gối đầu lên chân Tần Việt: “Anh nói xem, Trần Mặc sẽ đi đâu đây?”

Tần Việt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Diêu Dương, cũng không còn lòng nào tính toán chuyện hắn cười giễu người khác: “Không biết nữa, nhưng mà anh cảm thấy Dương Sóc khá là căng thẳng, cậu bé Trần Mặc kia, không thể nào vô duyên vô cớ chơi trò mất tích được, xem chừng là có chuyện gì rồi?”

“Vậy có cần báo cảnh sát không?” Diêu Dương hỏi.

Tần Việt nhìn hắn một cái: “Chưa được hai bốn tiếng đồng hồ thì không thể báo mất tích được, hơn nữa… Bản thân Dương Sóc chính là cảnh sát.”

“… Ừ ha…” Diêu Dương nhắm mắt lại: “Khoan đã, nếu như sau mười hai giờ còn chưa về, hay là đi ra ngoài tìm thử.”

“Ừ.” Tần Việt ừ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cứng ngắc của Diêu Dương.

•••

Dương Sóc cúp điện thoại rồi thì lập tức gọi tới quán lão Kiều.

Người nhận điện thoại là một nhân viên phục vụ nữ: “Trần Mặc? À, không có tới đây… Điện thoại? Không biết nữa…”

Lúc ấy Dương Sóc có ý muốn đập vỡ điện thoại rồi.

Đã chín rưỡi rồi…

Trần Mặc khéo léo từ chối lời mời đi hát, giờ đã muộn quá rồi, cậu phải mau chóng về nhà.

Các đồng nghiệp cười hi hi ha ha trêu ghẹo cậu một phen, rồi cũng thả cậu về.

Bởi vì sự kiện năm ngoái, chuyện tính hướng của Trần Mặc ai ai cũng đã biết hết, nhưng cậu bé Trần Mặc này đúng là rất tốt, cho nên mọi người cũng không quan tâm đến chuyện đồng tính luyến ái hay không. Hơn nữa tất cả mọi người đều đi làm ở nhà hàng, về mặt kiến thức cũng thoáng hơn, chỉ cần không gây hại đến lợi ích bản thân, trên cơ bản không có ai ngốc nghếch đến mức đi vạch trần chuyện riêng của người khác.

Trần Mặc ngồi xe bus lắc la lắc lư đi về nhà. Lúc vào khu nhà, cậu thậm chí còn vui vẻ hát í a í ư. Những người trẻ tuổi thường thích vui đùa, bởi vì là bạn bè xấp xỉ tuổi nhau nên càng chơi vui hơn, làm bản thân cậu có cảm giác hài hòa với xã hội hơn.

Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Trần Mặc nhẹ nhàng hát bài Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân, móc chìa khóa ra mở cửa.

Cửa vừa mở, mùi khói lập tức phả vào mặt cậu, Trần Mặc hắt xì một cái, ho khan hai tiếng.

Trong phòng không bật đèn, Trần Mặc gọi thử: “Dương Sóc? Anh về rồi à”

Đột nhiên, một cánh tay vươn ra kéo cổ áo Trần Mặc vào nhà, cửa “ầm” một tiếng đóng lại.

Trần Mặc bị đặt mạnh áp vào tường, cậu lại càng hoảng sợ, vội vàng hô: “Dương Sóc, là Dương Sóc phải không? Anh sao thế?”

Bóng đen từ trên cao nhìn xuống đè cánh tay cậu, dòng khí mang theo mùi thuốc là nồng nặc phả vào mặt cậu: “Em đi đâu hả? Sao muộn thế này mới về?”

Trần Mặc giãy dụa: “Anh nắm chặt đau em, buông ra…”

“Em con mịa nó về khuya như thế còn có lý không?” Bóng đen phát tác, túm hai vai Trần Mặc kéo lên cao: “Em trông vui lắm ha? Mẹ nó lão tử ở nhà xém tí thì vội chết rồi!”

Trần Mặc bị dọa sợ chết khiếp, cậu dùng sức đẩy cánh tay Dương Sóc ra: “Anh đừng như vậy… Đồng nghiệp em sinh nhật, chúng em đi làm sinh nhật cho hắn.”

“Vậy em không biết gọi điện về sao?” Dương Sóc nóng nảy như bò tót nhìn thấy tấm vải đỏ phất phơ trước mặt: “Tôi con mịa nó tan ca đã chờ, gọi điện tới chỗ em làm thì người ta nói em tan ca rồi… Sau đó bất luận thế nào cũng không thấy bóng người! Em được lắm Trần Mặc, mình đùa vui vẻ rồi không cần để ý tới người khác chứ gì?”

“Em không có!” Chim cút nhỏ bị dọa, giọng nói cũng run lên, cậu cảm thấy rõ sức tay Dương Sóc lớn đến nhường ấy, tóm lấy bờ vai cậu dường như muốn vặn gãy: “Em có gọi điện cho anh, nhưng di động của anh tắt máy… Sau đó, em gọi cho anh Kiều, Khương Nham nhận máy, hắn nói sẽ chuyển lời lại với anh…”

Dương Sóc cười nhạt: “Tôi gọi điện tới quán hắn rồi, bọn họ nói căn bản không biết em có gọi điện tới!”

“Không thể nào!” Trần Mặc giãy dụa: “Khương Nham rõ ràng nhận điện mà…”

Dương Sóc chỉ là cười nhạt, anh cũng không biết vì sao lòng mình lại sinh ra một thứ cảm giác tên là hung ác, anh cảm thấy, Trần Mặc sắp biến mất rồi… Trần Mặc dù có rời anh cũng sẽ sống tốt… Trần Mặc có nhiều bạn bè như vậy, Dương Sóc anh có thể có cũng có thể không… Lúc nghe thấy tiếng ca của Trần Mặc, suy nghĩ ấy lên tới đỉnh điểm, anh quả thực muốn trói Trần Mặc lại, nhét vào tủ áo, không cho ai coi, cứ như thế nuôi… nuôi cả đời…

Trần Mặc cảm nhận rõ ràng sự tàn ác tản mát ra từ người Dương Sóc, cậu sợ hãi khó hiểu!!

Dương Sóc đối với cậu, là một sự tồn tại không thể thay thế, là người thân, là người yêu, là chỗ dựa… Nhưng Dương Sóc bây giờ làm cậu sợ, làm cậu muốn né xa…

Trần Mặc túm lấy ống tay áo Dương Sóc: “Em thực sự đã nói cho Khương Nham mà… Em đã gọi điện cho anh… Thật đấy…”

Giọng nói nghẹn ngào của Trần Mặc ấy vậy mà lại làm Dương Sóc sinh ra cảm giác vui vẻ, anh nghĩ chỉ có Trần Mặc như vậy, mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh!

Anh cúi phắt người xuống, ngậm lấy môi Trần Mặc, cố sức gặm cắn mút, đầu lưỡi càn quét như kiểu tập kích từng góc gách khoang miệng non mềm của Trần Mặc.

Môi Trần Mặc bị cắn đâm đau, cậu không biết nên hùa theo hay từ chối, Dương Sóc như vậy làm cậu cảm thấy xa lạ.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Dương Sóc lưu luyến rời khỏi cánh môi Trần Mặc, ánh sáng từ ngoài khung cửa chiếu vào, nước mắt Trần Mặc sáng lấp lánh.

Dương Sóc không nói lời nào, túm Trần Mặc thất tha thất thểu đi tới bên cạnh máy bàn, nhận điện thoại: “A lô?”

Khương Nham bị giọng nói đầy mùi thuốc súng của Dương Sóc dọa: “Dương Sóc à? À, Trần Mặc đã về chưa? Hôm nay cậu ấy có gọi điện nhắn về muộn một chút, nói đồng nghiệp sinh nhật… Tôi bận quá nên quên mất, ngại quá…”

“… Cậu ấy về rồi!” Dương Sóc ném điện thoại “bụp” một phát, tiện thể rút dây điện thoại ra.

Trần Mặc sợ hãi nhìn anh: “Em, em thực sự có gọi điện mà…”

Dương Sóc đột nhiên thở dài, anh cảm thấy yếu ớt, giống như buông tay Trần Mặc ra, ngay lập tức anh sẽ ngã xuống.

Anh ôm choàng Trần Mặc vào lòng, ôm rất chặt.

Chim cút nhỏ lá gan to, mở cánh tay ôm lại thắt lưng sói xám.

Dương Sóc nói: “Em về rồi, tốt lắm…”
Bình Luận (0)
Comment