Càn Quấy

Chương 51



Tôn Lợi Thanh ấn cái dãy số kia, điện thoại vừa kết nối được thì hắn đã lanh miệng nói: “Anh được đấy, Khương Nham rốt cục đã cho anh cái gì? Ngủ với nhau rồi hả?”

Trong di động truyền đến tiếng cười khẽ: “Đến chỗ rẽ vào tiểu khu Lệ Viên chờ tôi, năm phút sau tôi sẽ tới.” Nói xong thì cúp điện thoại.

“Đệt cái mẹ nhà anh!” Tôn Lợi Thanh tức giận gào vào điện thoại, sau đó hầm hầm đi đến chỗ hẹn.

Cả tiểu khu đều đèn đuốc sáng trưng, nhưng ở cái chỗ rẽ này, không biết là đèn bị hỏng hay vì cái gì khác, nói chung là xung quanh tối mù mù.

Tôn Lợi Thanh đứng một hồi bị gió đêm thổi qua mới bắt đầu sợ.

Bây giờ cũng đã mười rưỡi rồi, thành Bắc Kinh dù có náo nhiệt đến đâu thì đến giờ này cũng không có mấy người. Tên biến thái kia lại tìm một chỗ như thế này… Lẽ nào… Hắn rùng mình một cái, bỗng nhớ ra, hắn cũng không nói cho biến thái kia biết hắn ở chỗ nào, sao mà tên kia biết hắn đang ở gần tiểu khu Lệ Viên nhỉ???

Lẽ nào hắn bị theo dõi? Tôn Lợi Thanh nghĩ tới đây, người đổ mồ hôi lạnh, hắn quyết định không đợi nữa, định quay đầu lại tìm chỗ nào vừa sáng vừa nhiều người rồi hẵng nói tiếp.

Hắn xoay người muốn chạy, một chiếc ô tô Honda màu đen tuyền đỗ xịch bên cạnh hắn: “Lên xe.”

Tôn Lợi Thanh lại càng hoảng sợ: “Mịa anh, anh là quỷ đấy à?”

“Lên xe.” Cảnh Thập lặp lại.

“Không lên!” Tôn Lợi Thanh lùi về sau một bước: “Tôi nghĩ ra còn có việc chưa làm, hôm khác chúng ta nói chuyện.” Nói xong xoay người bỏ chạy.

“Xin anh… a, trở lại…” Một đợi rên rỉ mất hồn truyền từ trong xe ra, Tôn Lợi Thanh chạy lại như mèo bị giẫm phải đuôi: “Anh đệt mẹ nó muốn gì đây?”

“Lên xe.” Cảnh Thập tắt MP3 đi, mở cửa bên ghế phó lái ra.

Tôn Lợi Thanh do dự đôi chút: “Tôi tự có lái xe…”

Cảnh Thập liếc mắt nhìn hắn: “Hửm?” Âm cuối lên cao.

“Anh…” Mặt và người Tôn Lợi Thanh run run, qua hồi lâu, mới bất đắc dĩ lên xe: “Anh rốt cục muốn thế nào mới trả ảnh chụp và cái kia… cái kia cho tôi?”

Cảnh Thập đánh tay lái xe ra khỏi ngã rẽ, chiếc xe màu đen tựa như âm hồn tiến vào màn đêm: “Cậu muốn nói điều kiện với tôi?”

Nói như đúng rồi? Không nói điều kiện thì anh liệu có trả đồ cho tôi không? Tôn Lợi Thanh oán thầm, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài: “Cái này cũng không phải là bàn điều kiện gì, tôi đảm bảo sau này không gây phiền phức cho Khương Nham nữa, anh không phải là muốn trút giận cho cậu ta sao? Vậy đồ anh giữ lại cũng không làm gì, chi bằng trả lại cho tôi, bán cho tôi cũng ok.”

Cảnh Thập im lặng không nói, xe chạy trên đường cái, ánh đèn đường chiếu vào trong xe lúc sáng lúc tối.

Tôn Lợi Thanh liếc mắt nhìn sườn mặt Cảnh Thập, thầm suy nghĩ: đệt mịa anh, mặt mũi rõ là đẹp mà sao người ngợm lại thế chứ? Má nó, nếu ở địa bàn của ông mày, ông mày đã sớm thượng bảy tám lần rồi, đâu để mi kiêu ngạo thế này? Đệt bà nó, đúng là năm nay bất lợi, hổ lạc đồng bằng bị chó đè!

Xe của Cảnh Thập tiến vào tiểu khu. Trên đường đi, Tôn Lợi Thanh cứ suy nghĩ miên man nên không phát hiện kỳ thực Cảnh Thập chẳng qua chỉ dẫn hắn đi một vòng, cuối cùng lại quay về tiểu khu Lệ Viên.

“Xuống xe.” Cảnh Thập mở cửa xe.

Tôn Lợi Thanh cầm đai an toàn, trong lòng run như cầy sấy: “Có chuyện gì không thể nói trong xe à?”

Cảnh Thập mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng sáng: “Ý cậu là… Muốn tiến hành trong xe?” (cứ ở lại chơi “xe nhún” đi anh)

Đệt mịa! Tôn Lợi Thanh bị nghẹn họng bởi giọng điệu của Cảnh Thập, hắn sao lại quên người trước mặt mặt mũi bảnh bao nhưng thực chất là một tên biến thái chứ. Nếu thực sự bị hắn làm trong xe, vậy thì… hắn cứ nhảy thẳng xuống Hoàng Hà cho xong chuyện.

Lề mà lề mề xuống được xe, Cảnh Thập dẫn đường đằng trước, Tôn Lợi Thanh tâm can ngứa ngáy bực dọc đi theo đằng sau, vừa đi vừa nhìn gáy Cảnh Thập, thật muốn có viên gạch trong tay, bốp! Thế là xong phim.

Cứ nghĩ như thế, hắn đã đi theo Cảnh Thập tới trước cửa.

Cảnh Thập đẩy cánh cửa bảo vệ nặng nề, rồi lại mở cửa nhà ra: “Chào mừng cậu đến chơi lần thứ hai.”

Lần trước tới là trong lúc bị ngất, vừa tỉnh đã nằm ở trên giường bị giày vò chết đi sống lại đến mức ngất xỉu, lần thứ hai tỉnh lại là khách sạn. Cho nên, cấu tạo trong căn phòng này, Tôn Lợi Thanh căn bản chưa được nhìn.

Hắn ngó nghiêng nhìn quanh, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã có kích động muốn vả vào miệng mình một cái rồi sau đó biến mất!

Đây… đây đâu phải phòng của người bình thường chứ!

Khắp căn phòng khách chất đống những chiếc hộp to nhỏ được đóng gói một cách mập mờ, còn có những con búp bê đã được thổi phồng. Có một chiếc sô pha to đùng được dựa vào giữa tường, lại còn đặt một chiếc đệm hình cái mông đang vểnh lên; trên tường treo ròng rọc và móc, còn có những bộ quần áo bằng da có tạo hình khác nhau, khoác ở trên những con ma-nơ-canh; trên sàn nhà có những đống đồ dùng tình thú đã được bóc lớp ni lon, những chiếc phân thân giả nhìn rất giống thật đập vào mắt hắn.

Tôn Lợi Thanh cảm thấy chuột rút liên tục, hai tay nắm chặt khung cửa, người cứng còng không có chút dũng khí bước thêm bước nữa.

Cảnh Thập chờ mãi sốt cả ruột, vươn tay ra túm gáy Tôn Lợi Thanh, xách cổ người ta vào nhà.

Cánh cửa bảo vệ nặng nề vang lên tiếng ken két khi khóa lại, làm Tôn Lợi Thanh cảm thấy như tiếng nhạc dạo đầu lúc bước vào địa ngục… Hắn, hắn… muốn nhảy lầu!

“Thế nào, nhà tôi cũng không tệ lắm chứ?” Cảnh Thập đẩy Tôn Lợi Thanh vào giữa phòng khách, sau đó khoanh tay dựa vào tường cười: “Chỗ thì tốt, ánh sáng vừa phải, diện tích cũng lớn… Hơn nữa thiết bị lắp đặt cũng không tồi, đúng không nào?”

Đúng cái đầu mày í! Tôn Lợi Thanh nơm nớp lo sợ cố cười gượng một cái: “Đúng… đúng…” Biết ngay là phòng của biến thái thì cũng sẽ biến thái mà, quả nhiên, đúng là biến thái quá đi, đây là nơi cho người sống sao!

Cảnh Thập ung dung đi đến bên cạnh máy lọc nước, rót một cốc nước: “Cậu có muốn uống không?”

Uống? Uống rồi nhất định sẽ chết! “Cảm ơn, tôi không khát…”

“Không khát? Tiếc ghê… Lát nữa cậu sẽ khát.” Cảnh Thập uống ừng ực hết cốc nước: “Cậu ngồi xuống đi, đừng đứng mãi thế.”

Ngồi á? Ngồi đâu cơ? Ngồi trên cái đống đồ kia hở? Tôn Lợi Thanh không có ham mê ấy cũng không có lá gan kia, rất sợ ngồi xuống rồi thì sẽ đụng phải cơ quan gì đó, sau đó biến thái sẽ nhe răng cười rồi làm mấy trò biến thái với hắn… Hắn càng nghĩ càng sợ: “Cái đó… kỳ thực, kỳ thực tôi… tôi thực sự có chuyện phải làm, cái đó, hôm khác tôi đến vậy.” (có mà chạy đằng trời)

Cảnh Thập híp mắt nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ là ngón tay trái liên tục gõ lên cánh tay phải.

Tôn Lợi Thanh nắm tay lại, lòng bàn tay đầy những mồ hôi: “Tôi đi đây, không cần tiễn đâu.” Nói xong rảo bước tới cửa, tay vừa sờ vào nắm cửa thì…

“Quên ảnh rồi à?” Cảnh Thập nói rất nhỏ.

Tôn Lợi Thanh vừa tức vừa giận: “Rốt cục anh muốn sao dây? Muốn chém muốn giết thì làm luôn đi cho ông mày đỡ khổ!”

“Lần trước tôi đã nói rồi, để cậu, làm… người của tôi.” Cảnh Thập đi chậm rãi đến bên cạnh Tôn Lợi Thanh: “Tôi đã nhìn trúng cậu rồi, tuy rằng cậu đúng là làm người ta ghét, nhưng cái đó không ảnh hưởng đến việc tôi cảm thấy hứng thú với cậu.”

Tôn Lợi Thanh khóc hu hu lên: “Anh ơi, xin anh đừng có hứng thú với em được không? Anh nhìn trúng chỗ nào của tôi chứ? Tôi sẽ sửa, tôi sửa không được sao?”

Cảnh Thập cười nhe hàm răng trắng lóa: “Đáng tiếc, chậm mất rồi…”

Tôn Lợi Thanh chỉ thiếu điều kêu rên: “Anh ơi, anh ơi… em ngu em dốt là em không tốt… xin anh đừng… đừng dựa sát thế, anh anh anh…” Hắn chui vào kẽ hở, chạy ra ban công: “Anh còn đến gần nữa là tôi nhảy xuống đó!”

Cảnh Thập vỗ tay: “Có dũng khí, tôi thích… Nhưng mà, tôi nói cho cậu biết nhé, đây là tầng hai mươi hai… Cậu chắc chắn muốn nhảy chứ?”

Tôn Lợi Thanh quay đầu lại nhìn ra ngoài, bên ngoài là một khoảng vắng lặng, đèn đường sắp hàng đều như những que diễm, ô tô đậu ở bãi đỗ xe tựa như những con sâu có lớp vỏ cứng quèo, đang ngủ đông trong một lùm cỏ…

Thiệt là cao, hắn chóng mặt rồi đấy.

Cảnh Thập khom lưng nhặt một chiếc điều khiển hình quả trứng rơi trên sàn nhà(1), gõ nó ở trong tay: “Theo tôi thì có gì không tốt? Luận tướng mạo, tôi cũng được số một số hai rồi; luận tính tình, tôi tự nhận là tốt; hơn nữa… luận về thủ pháp làm tình, tôi tuyệt đối có thể khiến cậu hàng đêm tiêu hồn…”

(1) điều khiển của *** toy đó, nó có hình quả trứng nhé, màu chủ đạo là trắng và hồng.

“Qủy mới thèm cái hàng đêm tiêu hồn của anh!” Tôn Lợi Thanh nói giọng khàn khàn: “Qủy mới thèm làm người của anh! Qủy mới thèm làm nô lệ của anh!” Hắn dùng sức vung cánh tay: “Tôi đã nói là sau này không gây rối Khương Nham nữa, sao anh còn không buông tha tôi? Tôi sai rồi còn chưa được sao? Xin anh buông tha tôi đi mà!”

Cảnh Thập ngừng động tác trong tay, yên lặng nhìn Tôn Lợi Thanh đã có chút cuồng loạn, sau một lúc lâu: “Hay là tôi giúp cậu gỡ cái vòng kia xuống nhé?”

“Gì cơ?” Tôn Lợi Thanh chớp mắt mấy cái: “Muốn, muốn!” Đệt mịa nó chứ, mang cái vòng này đi tắm cũng khó cơ!

Cảnh Thập bỏ cái điều khiển hình quả trứng trong tay xuống, đi về phía phòng ngủ: “Vậy cậu tới đây, tôi gỡ xuống cho.”

Cậu bé không may bị vui sướng làm mờ chỉ số thông minh, cười hi hi đi theo Cảnh Thập, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ được gỡ cái vòng xuống, ngay cả chuyện hắn đang bước vào căn phòng có thể gọi là ác mộng cũng không phát hiện ra.

“Cởi quần áo.” Cảnh Thập cởi áo khoác, ném sang cái ghế bên cạnh.

“Anh muốn làm gì?” Tôn Lợi Thanh trông gà hóa cuốc.

Cảnh Thập cau mày: “Cậu không cởi quần áo thì tôi gỡ thế nào được?”

“À…” Tôn Lợi Thanh lần dò nút áo: “Nhưng tôi nói cho anh biết nhé, chỉ cho phép gỡ vòng thôi, không thể làm gì khác đâu.”

Cảnh Thập cười cong khóe môi: “Ồ? Xem ra cậu rất chờ mong tôi làm cái gì khác nữa?”

“Qủy mới thèm!!!” Tôn Lợi Thanh lại quạu.

Cảnh Thập vỗ vỗ tay: “Được rồi, bình tĩnh nào… cởi quần áo.

Quần áo bị cởi rất nhanh, Tôn Lợi Thanh mặt đỏ bừng đứng ở chỗ đó, ***g ngực phập phồng.

Ngón tay Cảnh Thập sờ lên chiếc vòng: “Ồ, xem ra đã từng dùng rất nhiều lần… Còn nói không thích, cậu coi, bên này lớn hơn bên kia rất nhiều nha.” Nói xong ác ý lấy tay kéo chiếc vòng.

Chiếc chuông bạc vang lên tiếng vang rất nhỏ, Tôn Lợi Thanh trở nên run rẩy như bị điện giật: “Anh, anh lắm mồm thế! Còn không mau gỡ xuống!”
Bình Luận (0)
Comment