Càn Quấy

Chương 77



Đảo mắt cái đã lại qua một năm.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết tung bay, trong song cửa, hòa thuận vui vẻ.

Bởi nhà Dương Sóc khá lớn nên lần tụ họp này, mọi người đều tập trung tại nhà Dương Sóc.

Trần Mặc đã lấy được bằng phiên dịch, bây giờ ở nhà làm việc về phương diện dịch thuật, Dương Minh và nhà họ Hạ tạo điều kiện cho cậu, chỉ cần có giấy tờ gì cần lấy dấu thì cứ chuyển cho họ làm.

Diêu Dương học nghiên cứu sinh năm ba thì ồn ào đòi tốt nghiệp, sau đó ra quyết định khiến mọi người trợn to con mắt – hắn thế mà ở lại trường làm thầy giáo. Mọi người đều tỏ thái độ tiếc nuối cho đám học sinh ở ngôi trường mà hắn dạy học.

Qúy Duyệt Duyệt lên lớp hai, còn làm lớp trưởng nữa chứ. Bé giống với ba bé, cũng là kiểu đẹp nhưng khinh người, đi tới đâu cũng được mọi người thích, đặc biệt là các bé trai trong lớp. Nhưng trong lòng bé đã có bóng dáng một người rồi nên người ấy trở thành kẻ thù chung của toàn bộ các bé trai trong trường.

Bạch Tri Tiên đã được thăng chức, vì thế, phòng trị an của đồn công an liền rơi vào tay Dương Sóc. Dương Sóc ghét cay ghét đắng cái chỗ ngồi trong phòng làm việc, nhưng lại phải quen với cái chức này cho nên ngày nào về nhà cũng lầu bầu tức tối.

Tần Việt bởi vì phá được mấy vụ án lớn nên giờ cũng nhàn bớt, giờ hễ có vụ án gì thì rất ít khi anh phải can thiệp vào. Tần Việt rất hài lòng với chuyện ấy, bởi anh không muốn làm người nhà lo lắng. Bởi có một lần anh bị thương, thiếu chút thì Diêu Dương quậy tung những người chung quanh lên.

Lão Kiều và Khương Nham ngay từ đầu đã sống với nhau theo hình thức chồng – chồng già, một người làm việc một người coi sổ sách, sau đó hai người cùng nhau trông nom việc nhà, làm một đám người ghen tị. Mẹ Khương Nham cũng có tới nhà hai người một khoảng thời gian, đó là một người phụ nữ hiền lành nhu nhược đáng thương, nhìn thấy Tôn đại thiếu còn hơi sợ hãi. Nhưng trong một tuần bà ở đó, nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp. Lão Kiều cuối cùng cũng biết tính sạch sẽ của Khương Nham là di truyền từ ai.

Công ty của Tôn đại thiếu cũng có chút thành tựu, làm ăn nhỏ thôi nhưng vẫn kiếm được kha khá tiền, cứ đúng giờ mà đi làm rồi về nhà, bất cứ khi nào cũng đề phòng tiểu mỹ nữ Duyệt Duyệt cướp người đàn ông của hắn.

Cô bé Qúy Duyệt Duyệt này thật sự là quá cố chấp, ngay từ ngày sinh nhật đã hứa hẹn gả cho anh Thập đến tận giờ thì đổi thành biến Tôn đại thiếu thành không khí bay đi mất, sau đó để anh Thập gả cho bé.

Cảnh Thập không biết làm sao với chuyện ấy, bởi vì ngoài gã, còn có Qúy Hoằng Hòa cũng thấy thế. Luật sư Qúy cảm thấy con gái mình tốt đẹp như vậy, sao có thể đi thích một người đàn ông bán đồ dùng tình thú hơn nữa chỉ được mỗi cái mã còn là Gay chính cống nữa chứ? Đáng tiếc tiểu Duyệt Duyệt thích là thích mặt mũi của Cảnh Thập, đồng thời lấy đó làm tiêu chuẩn chọn người yêu.

Một đám người vây quanh bàn ăn lẩu, lão Kiều còn đang xào vài món ăn, trên bàn còn có món cua và tôm Diêu Dương thích nhất.

Qúy Duyệt Duyệt ngồi bên cạnh Cảnh Thập, giọng nói non nớt đáng yêu: “Anh Thập ơi, bóc hộ em con tôm được không?”

Cảnh Thập mỉm cười, tựa như một vị thân sĩ tao nhã: “Đương nhiên là được rồi, tiểu công chúa của anh.”

Con tôm to mập bị lột mất vỏ, Qúy Duyệt Duyệt đang muốn cho vào miệng, Tôn Lợi Thanh từ bên cạnh đốp tới một câu: “Cảnh Thập anh vào WC đã rửa tay chưa đó?”

Qúy Duyệt Duyệt cứng người, con tôm đã bóc vỏ trên chiếc đũa thả cũng không được mà không thả cũng không xong.

Cảnh Thập liếc xéo hắn một cái: “Chưa rửa, làm sao?”

Tôn đại thiếu thò đũa qua cướp lấy con tôm đã bóc vỏ chỗ Qúy Duyệt Duyệt, nhét vào miệng hắn: “Không sao cả, tôi đâu có chê đâu, dù là anh dùng cái tay vừa móc XX xong bóc vỏ tôm cho tôi tôi cũng ăn ngon thôi.” (bá đạo đấy 0. 0)

Người cả bàn đen mặt.

Qúy Duyệt Duyệt nhìn chiếc đũa trống không của mình, méo miệng: “Ba coi, chú Tôn lại bắt nạt con rồi.”

Tôn Lợi Thanh lầm bầm: “Rõ ràng tôi nhỏ tuổi hơn Cảnh Thập, dựa vào cái gì gã là anh tôi lại là chú?”

Qúy Duyệt Duyệt bĩu môi chu mỏ: “Chú sắp thành ông già rồi đó.”

Tôn đại thiếu phát điên: “Luật sư Qúy, anh dạy con anh thế nào đấy? Nhỏ như vậy miệng mồm đã quấy nhiễu người ta, anh định để nó kế thừa tài năng của anh thế sao?”

Qúy Hoằng Hòa lột vỏ tôm cho Duyệt Duyệt, đặt vào trong bát bé: “Ừ, tôi thấy được mà.”

Tôn đại thiếu cũng bĩu môi.

Diêu Dương chỉ lo ăn cua, gặm vỏ cua kêu răng rắc. Dương Sóc lấy đó trêu hắn: “Lát chụp lấy mấy bức hình ăn uống của cậu đăng lên mạng trường, để học sinh của cậu xem dáng vẻ thầy chúng nó bình thường ra vẻ đạo mạo trang nghiêm rốt cục là ra làm sao.”

Diêu Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Tự nhiên tự nhiên đi, chụp nhiều nhá, như vậy mới có thể ngăn chặn đám nữ sinh theo đuổi tau chứ. Ai… Người đẹp trai quá cũng có tội, a di đà phật.”

Trần Mặc cười khúc khích: “Qủa nhiên có tội.”

Qúy Duyệt Duyệt tỏ ý khinh thường: “Anh Diêu Dương cũng thật là, có anh Thập ở đây mà anh còn nói mình đẹp trai.” Ở trong cảm nhận của bé, chỉ có anh Thập mới đẹp trai nhất thôi.

Cảnh Thập vẫn mỉm cười như trước, sau đó mò thịt dê trong nồi lẩu cho Tôn Lợi Thanh ăn.

Qúy Duyệt Duyệt mất hứng trừng Tôn Lợi Thanh, Tôn Lợi Thanh lè lưỡi khoe khoang.

Hạ Khải Minh nhìn một lớn một nhỏ chành chọe nhau, cảm thấy hay hay, hắn quay đầu lại nói với Cảnh Thập: “Tôi cũng nghĩ như thế, cậu nói coi cậu trông đẹp trai như thế này thì biết ăn nói sao với bản thân vậy?”

Cảnh Thập nhẹ nhàng vén sợi tóc buông lơi ra đằng sau, tư thế ưu nhã làm Qúy Duyệt Duyệt lên tiếng khen ngợi: “Anh Thập đẹp trai quá đi à…”

Cảnh Thập ấn nhẹ vào mũi bé Duyệt Duyệt: “Được rồi tiểu mỹ nữ.” Sau đó nói với Hạ Khải Minh: “Đành chịu thôi, tôi không tìm được cô gái nào đẹp hơn mình, cho nên đành phải tìm một người con trai không đẹp trai bằng mình, như vậy lòng dạ mới có thể cân bằng được.”

Nói xong câu ấy, có hai người cùng không tán thành.

Qúy Duyệt Duyệt: “Anh Thập, Duyệt Duyệt không xinh sao?”

Tôn Lợi Thanh: “Anh lên mặt vừa chứ? Cẩn thận ra đường sét đánh đấy!”

Cảnh Thập gắp một đũa đồ ăn cho Qúy Duyệt Duyệt, thoải mái tán chuyên: “Anh ăn ngay nói thật, sao lại bị sét đánh?”

Hạ Khải Minh thấy người này đúng là yêu nghiệt, may mà là gay, hơn nữa cũng đã tìm được người gã cần, chứ không còn không biết gây ra bao nhiêu sóng gió nữa.

Lão Kiều làm xong món ăn, Khương Nham rất tự nhiên lấy khăn lau mặt cho gã.

Dương Sóc từ bên cạnh nhìn cảnh ấy mà chặc lưỡi liên tục: “Coi coi người ta, chậc chậc, một người cần cù một người hiền lành, cả hai đúng là ngưu lang chức nữ.”

Khương Nham mặt đỏ: “Anh mới là chức nữ.”

“Ồ, tôi nói sai rồi, là ngưu lang ngưu lang…” Dương Sóc cười quay đầu nói với Trần Mặc: “Tiếc là nhìn không hợp bằng hai ta nhỉ.”

Trần Mặc đảo mắt liếc anh rồi gõ một phát đũa: “Anh được rồi đó, khoe khoang cái gì hả?”

Dương Sóc đột nhiên động kinh, ôm chầm lấy đầu Trần Mặc, líu lo chụt vài cái, hôn đến mức khiến Trần Mặc tí thì bổ nhào: “Anh làm gì làm gì đó? Anh lau miệng chưa hả? Ui buông ra, có trẻ con kìa… Ô ô.. Anh lưu manh!”

Qúy Duyệt Duyệt che mắt, ngó qua khe hở hai ngón tay: “Ghét các anh ghê, người ta còn chưa thành niên mà… Dạy xấu trẻ con rồi à ~”

Qúy Hoằng Hòa mặt đen phân nửa, nhặt một củ tỏi ném qua: “Cái tên heo Dương Sóc kia, con gái tôi còn ở đây đó!”

Dương Sóc lưu luyến rời khỏi miệng Trần Mặc, liếm liếm môi: “Ầy, không có trẻ con quấy rầy thật là tốt, tôi biết lão Hạ thực ra cũng muốn làm thế, nhưng mà ngại Duyệt Duyệt thôi.”

“Hắn dám!” Qúy Hoằng Hòa hầm hừ nhìn về phía Hạ Khải Minh, kết quả lại thấy hai tròng mắt sói xanh biếc, lại càng hoảng sợ: “Tên Hạ Khải Minh kia, nói cho mà biết, anh nếu dám hành động bất lương gì trước mặt con bé, tôi sẽ không cho anh vào cửa!”

Hạ Khải Minh tủi thân muốn chết.

Qúy Duyệt Duyệt thoải mái nói: “Ba nhỏ đừng có gấp, mai con tới nhà bà nội, ba thích làm gì thì làm cái đó.”

“Qúy Duyệt Duyệt!” Qúy Hoằng Hòa thẹn quá hóa giân: “Con học cái đó với ai hả?”

Qúy Duyệt Duyệt chớp mắt hồn nhiên: “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”

Qúy Hoằng Hòa đỡ trán, đứa con gái đáng yêu đã học xấu của đám vô lại này rồi!

Kiều Vân Phi ăn miếng thịt Khương Nham gắp cho gã, dáng cười trung hậu: “Mấy người thật là, có trẻ con ở đây mà cứ làm bậy, còn nữa, sau này đừng trêu Khương Nham, Khương Nham nhà tôi mặt mỏng lắm, không chịu được mấy lời trêu ghẹo của mấy người đâu.”

“Khương Nham nhà tôi da mặt mỏng…” Diêu Dương gặm cua xong, miệng rỗi chen lời vào, hắn chọn từ mà nhấn: “Của nhà tôi ~”

Mặt Khương Nham càng đỏ thêm: “Diêu Dương cậu… cậu…”

Tần Việt thực sự ngứa mắt lắm rồi, anh đưa tay nhéo tai Diêu Dương: “Anh đã nói em làm thầy người ta rồi, sao còn nhí nhảnh như cá cảnh thế hả?”

Diêu Dương nghiêng đầu, bụm mặt giả e thẹn: “Anh là người xấu, sao có thể giữa ban ngày động tay chân nhéo tai người ta?”

Tay Tần Việt run run, Diêu Dương kêu gào: “Ôi, bảo bối thân ái ơi, lỗ tai iem rớt mất rồi rớt mất rồi.”

“Rớt là tốt,” Khương Nham nói cho hả giận: “Rớt rồi để lão Kiều cầm đi xào, làm một đĩa món ăn cho mọi người.”

Diêu Dương hai mắt đẫm lệ mông lung: “Xấu xa, mấy người đều xấu xa!”

Qúy Duyệt Duyệt nhìn Diêu Dương bị bắt nạt thì cười khanh khách: “Anh Diêu Dương, anh thành thật quá đấy, sau này không thể bắt nạt anh Khương Nham, nếu anh thật sự muốn bắt nạt người ta á thì phải bắt nạt chú Tôn kia kìa.”

Tôn Lợi Thanh đang hít hà vớt rau diếp trong nồi lẩu để ăn, nghe Qúy Duyệt Duyệt nói vậy, tí thì sặc: “Cái đồ oắt con.”

“Ông chú quái dị!” Qúy Duyệt Duyệt nhăn mặt.

“Ngốc!” Tôn Lợi Thanh không tỏ ra yếu thế chút nào.

“Chú già ngốc!” Qúy Duyệt Duyệt thốt lời kinh người.

Qúy Hoằng Hoà giận: “Ai dạy con nói khó nghe như vậy?”

Qúy Duyệt Duyệt vội biện minh cho mình, ngón tay vẽ nửa hình cung chỉ về phía Hạ Khải Minh: “Là ba nhỏ nói.”

Qúy Hoằng Hòa giận trừng Hạ Khải Minh.

Hạ Khải Minh vội vã kêu oan: “Đó không phải là anh thuận miệng nói đùa thôi sao? Bé con kia, cái tốt không học, chỉ học điều xấu.”

“Sau này không cho phép ai dạy con gái tôi nói tục!” Qúy Hoằng Hòa cảnh cáo.

Tôn Lợi Thanh che miệng sướng thầm.

Ăn cơm chiều đến mãi 11 giờ tối, Qúy Hoằng Hòa mang Duyệt Duyệt về nhà dỗ con bé đi ngủ.

Dương Sóc lôi ra 2 hộp bài mạt chược: “Đừng đi vội, dù sao ngày mai cũng không làm gì, nào, chơi cả đêm đi.”

Trong phòng khí thế ngất trời chơi mạt chược, bên ngoài pháo nổ bùm bùm.

Năm mới tình hình mới, mọi người phải tiếp tục sống hạnh phúc như thế nhé.

———Hoàn chính văn———–
Bình Luận (0)
Comment