Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 120

Nếu bị người xem thấu, Diệp Thu đơn giản liền thẳng thắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm Trầm Mặc Nùng, nói: "Cô muốn cho tôi chịu trách nhiệm sao?"

"Không nghĩ tới." Ánh mắt Trầm Mặc Nùng có chút kinh hoảng, nhàn nhạt nói.

"Tôi là một nam nhân biết chịu trách nhiệm." Diệp Thu chân thành nói.

Nam nhân có mị lực nhất chính là nam nhân nguyện ý gánh vác nhận trách nhiệm, Diệp Thu có cảm giác mình ở phương diện này làm vô cùng tốt. Nếu sờ soạng bộ ngực của người ta, thì phải nhận trách nhiệm chuyện này. Bởi vì nếu không chịu nhận trách nhiệm thì chỉ có thể sờ một lần, còn nếu nhận trách nhiệm thì có thể sờ cả đời.

"Cám ơn. Không cần." Trầm Mặc Nùng có chút hối hận, làm sao lại nghĩ tới cùng hắn nói cái này? Vốn cho là hắn sẽ áy náy hoặc là tự trách, nhưng hiện tại xem ra việc này hoàn toàn không phải như vậy. Bộ dạng của hắn giống như xem việc này là đương nhiên.

"Thật sự không cần?" Diệp Thu có chút tiếc nuối nói.

"Không cần. Tôi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi trong chốc lát." Trầm Mặc Nùng bị cái ánh mắt sáng quắc kia nhìn theo với vẻ vô lại làm cho có chút chống đỡ không được, chỉ đành phải dùng chiêu thức trục khách ra cửa.

"Uh, cô ngủ đi." Diệp Thu gật đầu.

Trầm Mặc Nùng chờ trong chốc lát, nhìn thấy Diệp Thu cũng không có ý tứ rời đi, nói: "Anh không có ý định rời đi sao?"

"Không có việc gì. Cô không cần tiếp đãi tôi. Đi ngủ đi. Tôi ở ngươi phòng xem sách một lát. Yên tâm, tôi sẽ không nói ồn ào đâu" Diệp Thu đứng lên nói. Trong phòng Trầm Mặc Nùng có một giá sách lớn, bên trong có không ít tác phẩm nổi tiếng trong nước và quốc tế, cùng một ít tạp chí mới.

Diệp Thu đi qua, tiện tay rút quyển "nghệ thuật nhiếp ảnh" thoạt nhìn, là một loại sách chữ ít, hình nhiều. Hơn nữa đều là mỹ nữ, ngẫu nhiên còn có không mặc quần áo, nhìn thực đẹp mắt.

Trầm Mặc Nùng có chút chịu không nổi người nam nhân này, nói: "Tôi muốn thay quần áo."

"Uh. Cô cứ thay đi, tôi không nhìn —— được rồi, tôi đem sách đến phòng của mình để xem cũng được. ^^ vốn Diệp Thu còn muốn dùng nhân phẩm của mình để thề là mình sẽ không nhìn lén Trầm Mặc Nùng thay quần áo. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Trầm Mặc Nùng đang sắp điên lên, đành phải biết điều rời đi, thuận tay cầm cầm thêm tạp chí "Hoa Hoa công tử".

Đợi cho Diệp Thu rời phòng, Trầm Mặc Nùng đóng rầm một cái cửa phòng lại, sau đó dựa vào cánh cửa thở dốc một hơi.

Nam nhân này, thật là từ sơn thôn đi ra?

Hài tử trong sơn thôn chẳng phải đều rất đôn hậu ngượng ngùng sao? Dường như hắn cùng mấy từ này một chút cũng không dây dưa.

Diệp Thu đứng ở cửa cười mờ ám, nữ nhân có bộ ngực lớn như vậy để gì chứ? Không phải là để cho nam nhân sờ vuốt vào sao?

Cơm tối cùng với người của Trầm gia cùng nhau ăn. Có Trầm lão gia tử, cha mẹ của Trầm Mặc Nùng, còn có Trầm Mặc Nùng, nhưng Chú thím hai của Trầm Mặc Nùng cũng không thấy ở bàn ăn, nói chuyện cùng bọn họ mới biết được, Tào Tuyết Cầm sau khi làm vỡ vòng ngọc gia truyền của Bối gia thì không dám trở lại Trầm gia, mà là trực tiếp từ Tây Hồ hội rời đi về Tào gia. Nói vậy cũng là sợ Bối gia tìm nàng gây phiền phức và Trầm lão gia tử trách mắng nàng.

Lúc này đây, nàng nghĩ mình là người gây lỗi lớn, Bối gia có thể sẽ hận nàng cả đời. Mà người của Trầm gia càng không cho nàng mặt mũi nào.

Lúc ăn cơm Trầm lão gia tử cùng Diệp Thu thảo luận vài vấn đề về đạo dưỡng sinh, cũng không có nói tới chuyện Trầm Mặc Nùng cự tuyệt lời cầu hôn của Bối gia. Trầm lão gia tử không đề cập tới, những người khác tự nhiên cũng sẽ không xui xẻo nói đến. Diệp Thu nghĩ thầm, "Lão gia tử này lớn tuổi như vậy, xoay chuyển cũng thật nhanh. Đúng là một người đã thành tinh mà".

Ăn xong cơm tối. Diệp Thu nằm ở trên giường nghiên cứu quyển "nghệ thuật nhiếp ảnh", cũng tưởng tượng thấy nếu Trầm Mặc Nùng làm ra tư thế cùng động tác như vậy thì thật mê người tới cỡ nào, Trầm Mặc Nùng gọi di động lại, nói: " Điện thoại của Ngụ Ngôn."

"Tìm tôi?" Diệp Thu có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhận di động của Trầm Mặc Nùng đưa tới. Hôm trước lúc ba người các nàng đổi số điện thoại di động cho nhau, cũng quên không hỏi tới Diệp Thu.

Tôi là Diệp Thu?" Diệp Thu nói vào điện thoại. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Diệp Thu, tôi đúng là tìm anh" thanh âm thanh thúy dễ nghe của Tống Ngụ Ngôn truyền tới.

"Có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên có chuyện rồi. Chuyện đáp ứng với chúng tôi, anh sẽ không quên chú?" Tống Ngụ Ngôn tức giận nói. Nàng chắc chắn khi nàng say rượu Diệp Thu đã phạm … đã làm chuyện xấu với nàng.

Điều này làm cho Diệp Thu một trận buồn bực, nghĩ thầm, " Nếu sớm biết đã không chỉ có sờ đùi cô. Nữ nhân này, chiếm tiện nghi còn khoe mẽ". (Sặc! Rốt cuộc ai chiếm tiện nghi ai?)

"Tôi thật có chút nghĩ không ra." Diệp Thu thẳng thắn nói.

"Anh đã đáp ứng tôi. Nói phải cùng chúng tôi đua xe một lần. Chúng tôi bây giờ đang ở trước cửa biệt thự của Trầm gia, anh mau chạy ra đây đi."

Diệp Thu lúc này mới nhớ tới mình đáp ứng làm một chuyện cho Tống Ngụ Ngôn, chỉ là không nghĩ tới các nàng nhanh như vậy đã tìm tới cửa. Nói: "Được. Nửa giờ sau gặp lại"

"Này. Tại sao phải nửa giờ? Sao muốn chúng tôi chờ ở cửa lâu như vậy?"

"Chung quy cũng phải cho tôi chút thời gian để trang điểm và mặc quần áo chứ."

Sặc!

Đứng ở bên cạnh Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hận không thể cởi giày cao gót dưới chân đập lên đầu hắn. Nàng bây giờ đối với người này càng ngày càng khó bảo trì tâm tính lạnh lùng như trước.

Một chiếc BMW màu trắng bạc đỗ trước cửa Trầm gia, nhìn thấy Diệp Thu đi ra, cửa xe mở ra, Tống Ngụ Ngôn trên thân mặc một chiếc váy da ngắn có đai đeo, mở cửa xe đi ra, nói: "Lần trước anh lái BMW thắng tỷ tỷ. Hôm nay anh lái BMW chở chúng tôi thắng người khác. Như vậy trong lòng chúng tôi mới công bằng."

"Các ngươi tìm được đối thủ?" Diệp Thu híp mắt cười nói, nữ nhân có đôi khi ở một thời điểm nhất định là không thể thuyết phục được.

" Đúng vậy. Anh chắc chắn không đoán được là ai đâu" trong mắt Tống Ngụ Ngôn đầy ý cười.

"Ai tới đều giống nhau. Tôi không cần phải lại đoán." Diệp Thu nhìn qua cửa kính xe thấy Tống Ngụ Thư cũng mặc váy da cùng với một cái áo màu trắng, nói: "Trong xe của tôi chỉ có thể chở một nữ nhân, tự các cô quyết định ai sẽ ngồi đi. Chẳng qua, lên xe thì nữ nhân nhất định phải là xử nữ."

Hai nàng nghe được điều kiện mà Diệp Thu đưa ra như vậy, sắc mặt đều có chút không vui. Tống Ngụ Ngôn trừng mắt, hai tay chống nạnh, nói: "Uy. Anh có ý tứ gì? Trên xe chỉ có thể có một nữ nhân, tôi có thể hiểu được. Dựa vào cái gì lên xe chỉ có thể là xử nữ? Có điều kiện vớ vẩn như vậy sao?"

"Thói quen của con người" Diệp Thu nhún nhún vai nói.

"Tôi đã thế càng muốn ngồi xe anh, làm sao vậy?" Tống Ngụ Ngôn tức giận không thôi nói.

"Như thế nào? Cô không phải xử nữ?" Diệp Thu híp mắt cười nói.

"Tôi đương nhiên là xử nữ. Tôi chỉ khó chịu khi anh đưa ra điều kiện như vậy"

"Tốt lắm. Ngụ ngôn, lên xe đi. Đừng làm cho khách phải đợi lâu." Tống Ngụ Thư mở cửa xe, nhìn Diệp Thu nói: "Chúng tôi đều có tư cách ngồi trên xe của anh. Chẳng qua, lúc ở trong trận đấu giữa anh cùng người khác, chỉ có một mình tôi sẽ ở trên xe. Hiện tại, anh lái xe đi. Tôi đã tìm cho anh một đối thủ rất mạnh, hy vọng anh không để cho tôi thất vọng."

Tống Ngụ Thư nói xong, đi tới lôi kéo Tống Ngụ Ngôn đang có vẻ mặt không cam lòng vào ngồi trong xe. Diệp Thu tự động gánh vác trách nhiệm làm lái xe.

"Chạy ra đường cao tốc?" Diệp Thu hỏi.

" Đúng vậy. Tôi chỉ muốn cảm thụ khoái cảm mà tốc độ nhanh mang tới, càng nhanh càng tốt. Không cần phải tìm địa hình có chút nguy hiểm để chơi đùa kích thích." Tống Ngụ Thư nói. Theo chỉ dẫn của Tống Ngụ Thư, Diệp Thu đem xe chạy đến đường nhánh rồi rẽ vào đường cao tốc. Đường cao tốc này mới tu sửa không lâu, ước chứng chạy với tốc độ cao nhất mà đi hết đường cao tốc này cũng phải mất khoảng ba giờ.

Một chiếc Ferrari 612 màu đen nhánh sớm đã chờ ở bên kia, nhìn thấy Diệp Thu lái BMW lại, đèn trước của Ferrari lóe lên, tỏ vẻ chào hỏi cùng Diệp Thu.

Diệp Thu khi thấy đèn sáng lên, mới nhìn rõ bên trong xe có hai người. Một nam nhân là người Hoa Hạ quốc, nhìn không thấy chiều cao cơ thể, chỉ là gương mặt có chút gầy gò, ánh mắt thâm trầm như lang sói, lúc nhìn lên làm cho người ta có cảm giác anh tuấn nhưng lạnh lẽo. Mà ngồi bên cạnh nam nhân lại là một nữ nhân tóc vàng mắt xanh, khi Diệp Thu nhìn sang, nữ nhân còn mỉm cười quyến rũ với Diệp Thu.

"Biết Hắn là ai không?" Tống Ngụ Thư mỉm cười hỏi, ánh mắt có vẻ chơi đùa.

"Không biết." Diệp Thu quả thật không biết một nhân vật như vậy. Chẳng qua nếu có thể được Tống gia tỷ muội coi trọng như vậy, chắc chắn sẽ không phải là một người đơn giản.

"Vua xe Lưu Dịch anh chắc là biết?"

"Không biết." Diệp Thu lại một lần dứt khoát mà lắc đầu.

Tống Ngụ Thư có chút không biết nên nói như thế nào cùng Diệp Thu, nếu hỏi gì hắn cũng nói không biết, vậy cũng không có ý định hỏi lại hắn vấn đề gì nữa. Giải thích nói: "Vua xe Lưu Dịch cho đến tận bây giờ vẫn giữ cũng kỷ lục tốc độ đua xe nhanh nhất của Hoa Hạ quốc trong mười năm qua, đến hiện tại vẫn không ai có thể nhanh hơn. Hơn nữa là một người duy nhất có thể đua xe với vua xe Châu Âu Dennis mà chỉ thua có mười giây"

"Hắn chính là Lưu Dịch?" Diệp Thu có chút kinh ngạc. Hai nàng này cũng quá xem trọng chính mình đi?

"Tự nhiên không phải. Lưu Dịch giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta làm sao có thể dễ dàng như vậy tìm đến hắn? Đây là đồ đệ của Lưu Dịch, đồ đệ duy nhất. Vừa mới ở Thượng Hải tham gia một trận đấu, tôi đem video quay cảnh anh lái xe bỏ vào bưu kiện gửi cho hắn để khiêu chiến, nửa giờ sau khi nhận được hắn gọi điện thoại đáp ứng trận đấu." Tống Ngụ Thư cười nói."Như vậy xem ra, vận khí của anh cũng không tệ lắm."

"Ferrari 612 tuy rằng không phải xe thể thao có tốc độ nhanh nhất, nhưng là tốc độ cao nhất của xe cũng có thể đạt tới 320km/h. Bọn họ là đua xe chuyên nghiệp, lại có cao thủ bảo dưỡng xe. Cô lại cho tôi lái một chiếc BMW không có bảo dưỡng để cùng hắn đua tốc độ?" Diệp Thu cười khổ nói.

Tống Ngụ Thư từ hàng ghế phía sau xe chui ra, lại lên ngồi ở chỗ tay lái phụ, nhìn Diệp Thu nói: "Tôi có thể khẳng định nói cho anh biết, tôi còn là xử nữ. Bắt đầu đi. Tôi đối với biểu hiện của anh rất chờ mong."
Bình Luận (0)
Comment