Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 236

Từ lần trước Diêp Thu đánh gãy chân Hàn Ấu Lăng sau đó rời khỏi Tô Hàng, chính là lần đầu tiên hàn Ấu Lăng chịu khuất nhục khiến cho hắn hiểu ra, vốn là kẻ luôn tự cho mình là thông minh nay đã thu liễm lại, hiện tại Diệp Thu có chút nhìn không thấu hắn.

Âm trầm lãnh lẽo, trên mặt cười đẹp như nữ minh tinh, biết tiến biết lui, biết nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, luôn tươi cười khi đối mặt với kẻ khác, không ngu ngốc đối đầu với thế gia hiển hách, Hàn Ấu Lăng như vậy mới xứng làm đối thủ của hắn.

Vấp ngã khiến con người trưởng thành, chẳng lẽ bạo lực khiến thế hệ sau của Hàn gia trưởng thành? Nó như vậy, Hàn gia còn phải cảm tạ Diệp Thu nữa.

Hiện tại Diệp Thu đang đứng ở bậc thang đánh giá Hàn Ấu Lăng, Tô Hàng tứ thiểu cũng đồng dạng chú ý đến Diệp Thu. Tuy rằng thân phận của hắn không hiển hách, nhưng trong mắt Liên Phong Duệ cùng Hàn Ấu Lăng hắn tuyệt đối quan trọng hơn mấy khách nhân ở đây.

Cũng không phải ai cũng đủ dũng khí ở Tô Hàng trực tiếp đối đầu với Tô Hàng tứ thiểu.

Liên Phong Duệ là lão đại của Tô Hàng tứ thiểu, đứng dưới ô của người hầu Trầm gia, đi thẳng tới linh đường. Diệp Thu đứng ở rìa bậc thang, không có ý tránh ra, có điều khó hiểu là, hắn vốn đứng ở bậc thang phía dưới nhưng khi đánh giá Tô Hàng tứ thiểu lại tự động lùi về sau vài bước, lẽ nào bá vương khí của hắn sút kém đi?

Liên Phong Duệ nhãn thần sắc bén xẹt qua trên mặt Diệp Thu, sau đó đi qua người hắn, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người bọn họ, bọn họ sẽ không thể đứng ở cửa hào phóng nói chuyện với Diệp Thu một hai câu, đại loại như cmn tránh đường, hay về cút cnmm đi... loại từ ngữ thô thiển này sẽ khiến mọi người chê cười.

Một người địa vị càng cao, vậy danh dự lại càng trọng yếu, những danh môn vọng tộc này luôn phải bảo trì tôn nghiêm cùng lễ độ, nếu là một tên ngụy quân tử vậy họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn cho dù là tồi tệ để bảo vệ cái mặt nạ đẹp đẽ bên ngoài, một ngày nào đó bị vạch trần, vậy vạn kiếp bất phục. Đây là lí do vì sao những diễn viên đóng phim con heo thì bị mọi người phỉ phổ, còn một vài nữ minh tinh khác thì lại được đồng tình.

Bối Khắc Tùng khi đi tới, mỉm cười với Diệp Thu một cái, rút cuộc không bắt chuyện, bên ngoài vẫn duy trì trạng thái hòa hảo với tam đại gia tộc kia, nếu không đủ lợi ích, hắn không có lý do gì đứng bên Diệp Thu chống lại ba đại gia tộc kia.

Hàn Ấu Lăng ngừng lại bên người Diệp Thu, vẻ mặt cười cười nói: "Hoan nghênh tới Tô Hàng, vốn đây là nguyện vọng mà tao cầu khẩn với thượng đế, không ngờ trở thành sự thật."

Diệp Thu quét mắt nhìn cái chân bị đánh gãy lần trước của Hàn Ấu Lăng, cười nói: "Y học hiện giờ đúng là hiện đại, chân gãy cũng có thể nối tốt như vậy, mày nói nếu lần trước tao trực tiếp cắt chân mày, có thể làm khó dễ bác sĩ một chút không nhỉ?"

Đây là tâm bệnh của Hàn Ấu Lăng, lại bị Diệp Thu vạch trần, con mắt hắn như sung huyết, đỏ rực cuồng bạo, trên mặt kịch liệt co rút vài cái, Hàn Ấu Lăng bấm mạnh ngón tay vào bàn tay, đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại.

"Vấn đề này mày có thể thử xem, có lẽ lần sau đến lượt mày đó." Hàn Ấu Lăng lại nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn cười đến méo mó, nếu lúc đầu là một công tử phong độ, vậy bây giờ là một bệnh nhân anh tuấn.

Biết được Liên, Bối, Hàn, Quách thế hệ thứ ba của bốn nhà đến viếng Trầm lão gia tử, Trầm gia hội nghị phải tạm thời gác lại, phái Trầm Nhi Hiền ra đón tiếp. Trầm gia đời thứ ba đều không được ra mặt, Trầm Nhị Hiền đại diện cho Trầm gia, phái hắn ra tuy bối phận coa hơn một chút nhưng so với thế lực khổng lồ phía sau bốn nhà kia, cũng không coi là gì, trời mới biết Trầm gia hiện tại cần quan hệ hữu hảo với bốn đại gia tộc cỡ nào.

Tô Hàng tứ thiểu sau khi thắp hương, cùng Trầm Nhị Hiền nói chuyện vài câu, liền cáo từ, Trầm Nhi Hiền tiễn bọn họ ra, trở về thấy Diệp Thu đứng ở cửa, liền đi về phía hắn. Móc từ trong tủi ra hộp thuốc đưa đến trước mặt Diệp Thu, Diệp Thu cười nhận lấy một điếu, sờ soạng trên người một trận, mới nhớ mình không có bật lửa, chỉ đành nhờ cha của Trầm Mặc Nùng châm lửa giùm, thầm nghĩ, nếu là con rể Trầm gia, để nhạc phụ đại nhân châm lửa cho có phải là đại nghịch bất đạo không nhỉ?

"Vẫn muốn nói với cậu một tiếng cảm ơn, trước đây ngại thân phận và bối phận vẫn chưa có cơ hội nói ra." Trầm Nhi Hiền rít một hơi hết nửa điếu thuộc, có thể thấy tâm tình phiền não đến mức nào. "Mấy ngày nay phát sinh nhiều chuyện lại khiến tôi nổi lên chút suy nghĩ, nếu để Mặc Nùng hi sinh vì đám người kia, tôi một kẻ làm cha sẽ hổ thẹn cả đời."

"Trầm tiểu thư cũng nói với tôi như vậy đó." Diệp Thu vừa cười vừa nói, hắn hiểu tâm tình Trầm Nhi Hiền lúc này, sợ là bị chuyện cốt nhục phân tranh gia sản làm tâm tàn ý lạnh.

"Cuộc họp bên trong Trầm gia đang bàn về vấn đề gia sản, một đám cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, tôi cũng không muốn vào, đối diện với những khuôn mặt ghê tởm, thực sự làm khó Mặc Nùng, nó bình thường chán ghét nhất là loại chuyện này." Trầm Nhi Hiền bước xuống một bậc, để mưa rơi lất phất rải trên khuôn mặt hắn.

"Đây là bi ai của gia tộc lớn, không chỉ có Trầm gia là như vậy." Diệp Thu cười nói, con cháu thế gia, quan niệm tình thân thật mỏng, bởi vì huyết mạch không phải chuyện bọn họ quan tâm, tiền mới đại biểu vị trí trong gia tộc.

"Đúng thế." Trầm Nhi Hiền gật đầu, ném điếu thuốc vào cơm mưa, xoay người vỗ vai Diệp Thu nói: ''Mặc Nùng ở yến kinh phiền cậu."

Quả nhiên, Trầm Mặc Nùng khi đi ra khuôn mặt lạnh băng, đứng xa vẫn thấy một cỗ hàn ý tỏa ra trên người nàng.

"Đi, chúng ta đi về." Trầm Mặc Nùng đến bên người Diệp Thu, bỏ lại một câu lạnh băng, liền mặc kệ cơn mưa đi tới bên chiếc xe. Diệp Thu cũng không có ô, chạy nhanh qua, hai người vào xe, trên mặt đều vương nước mưa. Diệp Thu rút khăn tay ra đưa cho Trầm Mặc Nùng, ý bảo nàng lau mặt, mưa đột nhiên nặng hạt, hạt mưa lộp bộp chạm vào cửa xe, bên tỏng xe lại an tĩnh vô cùng.

"Thật muốn ngay bây giờ trở về Yến Kinh." Trầm Mặc Nùng có chút than phiền nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thâm nghĩ loại than phiền như với người thân này, nói với Diệp Thu không hợp, liền đánh trống lảng: ''Gia gia thi cốt còn chưa lạnh, bọn họ đã tranh nhau chia tài sản, một người một ít, muốn lấy cổ phần tự kinh doanh, vài người đoàn kết nhưng lại tranh chấp vị trí trong công ty. Đều là họ Trầm, một đám người ầm ĩ đập bàn nâng ghế, thiếu chút nữa đánh nhau. Tôi ngồi bên trong, chỉ muốn kiếm cái khe vào chui vào, lâu rồi cũng quen."

"Cần gì vì sự ngu xuẩn của kẻ khắc mà làm khổ mình? Nếu không muốn tức giận, vậy cứ bỏ đi, quay về với sự nghiệp ở Yến Kinh của cô, tuy rằng tạm thời không so được với Trầm thị, nhưng tiềm lực cũng không kém Trầm Thị. Mặc kệ bọn họ náo loạn thế nào, Trầm thị chắc chắn sẽ tàn tạ không còn gì." Diệp Thu cười thoải mái nói.

"Trầm thị là tâm huyết của gia gia, tôi không đành lòng để mất trong tay những kẻ kia." Trầm Mặc Nùng sắc mặt buồn bã nói.

"Nếu vậy, càng đơn giản, trực tiếp mua lấy." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Thu mua Trầm thị? Dùng cái gì mua?" Trầm Mặc Nùng cười khổ nói, nàng thật ra cũng có ý này, nhưng tiền ở đâu ra?

" Dùng công ty ở Yến Kinh của cô lấy tên người khác mua lại Trầm thị." Diệp Thu ngữ khí kinh người nói.

Trầm Mặc Nùng lắc đầu, nói: "Không được, chênh lệch tài chính quá lớn, quy mô công ty ở Yến kinh muốn mua lại Trầm thị, như kiến nuốt voi.

"Cô và cha cô có trong tay bao nhiều cổ phần?"

"Cha tôi có 15% cổ phần, gia gia có 30%, nhưng 30% chia làm hai phần, có nghĩa là cha cùng với chú Hai mỗi người 15%. Tính ra tổng cộng có 30% cổ phần công ty. Còn 70% khác đều trong tay bọn họ, đó cũng là nguyên nhân cha tôi bị bãi miễn chức chủ tịch, mua lại 70% cổ phần Trầm Thị, cần một con số khổng lồ, dù thế nào hiện tại tôi cũng không thể lấy ra từng này."

Nếu mua Trầm thị, gia đình Trầm Mặc Nùng không nghi ngờ là người thắng, tâm huyết của Trầm lão gia tử cũng không bị bọn phá giá chi tử phá hoại, mặt khác Trầm thị nếu có số tiền lớn trong tay, nàng có thể tự tin phát dương quang đại nó.

"Như vậy, cô làm tính toán đại khái ra đi, tôi có lẽ có thể giúp một chút." Diệp Thu cười nói, trong tay còn nắm không ít tiền, tiền Đường Bố Y giúp đỡ mở nhà hàng Dương Nhạc mới dùng một chút, tiền thắng bạc ở New York vẫn chưa có cơ hội sử dụng, tuy rằng để trong ngân hàng sẽ sinh lãi, nhưng trợ giúp Trầm Mặc Nùng, hồi báo đạt được có lẽ hơn không ít.

"Anh giúp tôi? Anh có tiền sao?" Trầm Mặc Nùng nghi hoặc hỏi.

Nàng thực sự không biết một gã vệ sĩ có thể xuất ra bao nhiều tiền, huống chi còn muốn mua lại một tập đoàn lớn như vậy.
Bình Luận (0)
Comment