Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 373

Tôn Diệu Uy nổi trận lôi đình, chỉ Diệp Thu chửi: "Ở đâu ra tên tiểu tử này, không có mắt à? Dám đoạt con gái với ta, sau này chờ mà coi. Cho rằng có thể tặng một chiếc vòng nát là giỏi lắm sao…."

"Ngươi nói nhảm cả nửa ngày cũng không thấy ngươi tặng vòng tay?" Diệp Thu đứng bên cười nhạt.

"Ngươi…"

Tôn Diệu Uy sải bước tới phía trước dãy bày hàng đồ cổ, nhìn khắp lượt, chỉ một cây trâm ngà voi hỏi: "Cây trâm này bao nhiêu tiền?"

"Tôn thiếu gia, đây là cây trâm lịch sử lâu đời, là sản vật của thời kỳ triều Đường. hơn nữa trên ngà voi có khắc một bài lệnh kính rượu của Bạch Cư Dị - Lý Bạch thơ nhân đời Đường. Mặc dù không có tài liệu có thể chứng minh nó xuất phát từ tay của nhân vật nổi tiếng nào, nhưng nó vẫn rất đáng sưu tầm. Giá của nó là sáu mươi vạn.

"Cầm lại đây" Tôn Diệu Uy quát lên.

Nữ nhân viên phục vụ vội vàng lấy chiếc trâm tới, cẩn thận đưa tới tay Tôn Diệu Uy, không yên tâm nhắc nhở: "Tôn thiếu gia thanh toán tiền mặt hay bằng thẻ?"

"Đầu cô vào nước rồi à? Mẹ kiếp ai không có việc gì ôm trong người sáu mươi vạn đi dạo phố?" Tôn Diệu Uy lấy ra một thẻ ngân hàng vứt tới, sau đó cầm chiếc trâm tới trước mặt Lục Tiểu Mạn, cười nói: "Tiểu Mạn, nào, thử cái này, tóc em hơi xoăn, nếu cắm cái này lên trên, chắc chắn rất đẹp.

"Cảm ơn" Lục Tiểu Mạn cười ngọt ngào với Tôn Diệu Uy

Lần đầu tiên Lục Tiểu Mạn cười chân thành như thế với Tôn Diệu Uy, đầu Tôn Diệu Uy choáng váng, cảm thấy sáu mươi vạn này đúng là đáng tiêu.

Tôn Diệu Uy quay đầu liếc Diệp Thu một cái, mắng: "Không có tiền, thì đừng giả làm đại gia, mất mặt xấu hổ lắm".

"Khối ngọc phật này bao nhiêu tiền?" Diệp Thu chỉ phật bụng phệ màu đỏ thẫm hỏi.

"Tiên sinh, đây là huyết ngọc thế giời hiếm có, cũng là khối huyết ngọc lớn nhất trên thế giới, hơn nữa là từ tay của bậc thầy khắc ngọc Liễu Thượng Phi nổi tiếng nhất nước ta, giá một trăm mười vạn" mặc dù nữ nhân viên phục vụ cố gắng giữ bình tĩnh, tim lại đập kịch liệt khác thường.

Hai người này, lẽ nào đều điên rồi sao? Đồ vật mấy chục vạn hơn trăm vạn lại dễ dàng tặng người khác như thế?

Hơn nữa, trích phần trăm này tính cho tiệm trưởng hay cho mình?

Nếu tính cho mình, vậy thì không phải sắp phát tài sao?

"Tôi mua" Diệp Thu nói, cũng rút thẻ tín dụng ra, nói: " Chi cả số tiền Ba mươi vạn lúc nãy".

"Vâng, tiên sinh" tay cầm thẻ của nữ nhân viên bán hàng hơi run run.

"Nam mô quan thế âm bồ tát, món quà nhỏ, xin hãy nhận lấy" Diệp thu đưa tượng phật khắc từ huyết ngọc tới tay Lục Tiểu Mạn.

"Tiên sinh, cái này tuyệt đối không được…quá quý giá rồi… đúng là quá quý giá rồi" Vẻ mặt Lục Tiểu Mạn sự hãi từ chối. Biểu hiện này tuyệt vời, thiên phú hoàn toàn có thể lấy giải vàng Oscar.

Diệp Thu liếc Tôn Diệu Uy một cái, nói: "Cô cũng nhìn thấy rồi, vừa nãy tôi bị người ta mắng giả vờ đại gia đó, nếu cô không nhận, không phải để tôi bị người khác nhạo báng sao? Tiểu thư, xin hãy giúp tôi việc này".

"Nhưng…"Cuối cùng Lục Tiểu Mạn vẫn nhận tượng phật huyết ngọc đáng giá trăm vạn này.

Khóe miệng Tôn Diệu Uy giật giật, gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó chạy tới trước quầy hàng, chỉ một cặp ngọc bội lộng "phượng trình tường" hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Tiên sinh, đôi ngọc bội long phượng này rất có lai lịch, nó là…."

"Tôi hỏi cô muốn bao nhiêu tiền, không có hứng nghe những lời thừa này của cô" Tôn Diệu Uy không nhịn được nói.

"Một trăm bảy mươi vạn"

"Tôi mua"

Diệp Thu bĩu môi khinh thường, nói với nhân viên bán hàng: "Tìm cho tôi món quà đáng giá hơn một trăm bảy năm vạn tặng cho Lục tiểu thư".

"Tìm cho tôi trên hai trăm vạn…"

"Vật này hai trăm chín mươi vạn, rất tốt, tôi muốn nó".

"Ba trăm mười vạn? Đây là đồ nát gì thế? Ba trăm mười vạn, được rồi được rồi, tôi mua".

"Vượt qua giá của hắn là được. bát kể vật gì? Cái bô Càn Long đã dùng? Được. Cái bô thì cái bô, Lục tiểu thư có thể mang về nhà cắm hoa, có long dịch dễ chịu hoa chắc chắn rất đẹp".

Hai người đấu giá đã lên tới năm trăm vạn, Diệp Thu vẫn vẻ mặt lãnh đạm, thỉnh thoảng còn nói kích Tôn Diệu Uy.

Cả cửa hàng đều là của hắn, sợ cái gì?

Trong lòng Tôn Diệu Uy lại rỏ máu. Trước đây tán gái dựa vào bối cảnh gia thế tốt đẹp nhà hắn, chỉ bỏ tiền thuê phòng những cô gái đó liền lao vào, chơi xong ngay cả phí nạo thai cũng không cần trả một chân đạp họ đi. Không ngờ hôm nay đúng là xuất huyết lớn, vì một cô gái số tiền chi ra đã vượt xa dự tính của hắn.

Nhưng người đàn ông đáng ghét kia vẫn chi mạnh tay, hoàn toàn không có ý buông tay.

"Sao rồi, không tặng nổi nữa, chút tiền thế này mà còn không biết xấu hổ đi tán gái. Sau này lúc nói người khác mạo danh đại gia, thì hãy nhìn lại trong túi mình có bao nhiêu tiền trước đã nhé, con sâu đáng thương". Diệp Thu cười khẩy.

"Lấy bức tranh chữ kia xuống cho tôi" Tôn Diệu Uy hít thở dồn dập, hai mắt đỏ thẫm, run rẩy đưa thẻ tín dụng trong tay tới.

Nhân viên bán hàng nhận thẻ, sau một hồi thao tác, nói: "Tiên sinh, rất xin lỗi, thẻ ngân hàng của ngài đã bội chi. Màn hình máy tính số dư không đủ"

Diệp Thu tiếc nuối thở dài, tên tiểu tử này đúng là không biết xảo trá?

"Cái gì? Bội chi?" Tôn Diệu Uy sửng sốt lúc lâu, mới rống lên một tiếng, chỉ Diệp Thu chửi: "Tiểu tử, ta bất kể ngươi là ai. Ta sẽ khiến ngươi chết không tử tế".

Diệp Thu bất cần nhún nhún vai cười nói: "Đừng bận nói lời độc ác trước, lấy thẻ ngận hàng bội chi của người về đi"

Tôn Diệu Uy cố nén kích động ói máu, một tay túm thẻ tín dụng về, hung hăng nhìn Diệp Thu, rồi sợ hãi mà chạy.

Tim nữ nhân viên bán hàng vẫn đập mạnh không ngừng, hôm nay, từ trong tay cô bán ra bao nhiêu món đồ cổ?

Ánh mắt hương về tiệm trưởng mình liếc tới, bắt đầu tính số.

Một món, hai món, ba món, tổng cộng mười mấy món đồ cổ.

Hai người cùng tính giá của những đồ này cả nghìn vạn? trích phần trăm của mình?

Nhưng nghĩ lại, trích phần trăm của mình so với món quà đáng giá nghìn vạn tiệm trưởng nhận được trong nháy mắt, đúng là quá nhỏ bé không đáng nói.

Phụ nữ so với phụ nữ, tức chết thôi.

Nữ nhân viên bán hàng ngã ngồi trên ghế, ánh mắt phấn khởi, trong lòng lại rối như tơ.

Lục Tiểu Mạn và Diệp Thu nhìn nhau, sau đó bật cười lớn ha ha, thậm chí giám đốc Tô luôn dịu dàng kín đáo cũng ôm bụng cười chảy nước mắt

Lục Tiểu Mạn chạy tới trước mặt Diệp Thu, một tay giữ cánh tay hắn, cười không ra hơi, nói: "Diệp Thu….cậu quá….hư rồi….Trời ạ, cười chết tôi mất….Sao cậu có thể ha ha…..nghĩ ra chủ ý đen tối như vậy?"

Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Sau này người này có phải nhớ tới bảng hiệu của Danh Dương Thiên Hạ liền run rẩy không?"

"Run hay không run tôi không biết, nhưng tôi khẳng định, hắn không dám tới tiệm chúng ta nữa" Lục Tiểu Mạn cười khanh khách

Miệng nữ nhân viên bán hàng mở ra hình chữ O, thì ra bọn họ quen nhau?

Vậy buổi biểu diễn hôm nay không phải là tiên nhảy sao?

Ôh, Tôn thiếu gia đáng thương.

"Hắn là ai?" Diệp Thu hỏi. Nhở tới lời lúc hắn gần đi, vẫn phải chú ý tới, không thể lật thuyền trong cống ngầm được.

"Hắn? một tay ăn chơi phế vật mà thôi. Nhưng cha hắn trưởng khu khu này, mẹ kinh doanh, nhà cũng coi như có quyền có thế. Lần trước cha hắn đón sinh nhật, hắn tới mua quà, sau đó cứ quấn lấy tôi. Tôi bị hắn làm phiền chết được, phần lớn thời gian đều không dám ở cửa hàng."

"Hôm nay kéo San San đi uống cà phê, không ngờ hắn lại tới. Lần này không may, lại đụng phải người âm hiểm như cậu. Sắc mặt hắn lúc sắp đi khó coi biết bao, sợ là tối quay lại thành ác mộng mất".

Lục Tiểu Mạn cười khanh khách, cuối cùng cũng đuổi được con ruồi phiền phức kia đi, cũng giải quyết được chuyện trong lòng.

Nghe thấy cha hắn chỉ là một trưởng khu, Diệp Thu không để ý tới. Những nhân vật cấp bậc này, đại khái không uy hiếp được sự tồn tại của Danh Dương Thiên Hạ.

Lẽ nào không có người nói cho hắn biết lúc mình khai trương, Đường Bố Y và Kim Hải Lợi tới ủng hộ sao? Những người không học vấn không nghề nghiệp, đều bị việc mình không có kiến thức đùa chết rồi.

"Tôi như vậy có coi như giúp chị giải vây không?" Diệp Thu cười hỏi.

"Tính, nhưng, việc này cũng không thể đền bù cho tội của cậu. Câu biết bao lâu rồi cậu không tới cửa hàng không? Chúng tôi bán sức giúp cậu kiếm tiền như vậy, cậu không tới khao chúng tôi một chầu cũng bỏ qua, ngay cả câu cổ vũ cũng không có?" Lúc Lục Tiểu Mạn nói chuyện, nháy mắt với Tô San một cái. Tô San ngượng ngùng không chịu lên trước, Lục Tiểu Mạn dậm chân mắng: "Tên chết dầm nhà bạn, lúc người ta tới bạn không nói lên lời. Lúc người ta không có ở đây, lại cả ngày nhớ người ta".

"Ai cả ngày nhớ tới hắn?" Tô San bị bạn bè bán đứng, bỗng nghiêm mặt, chạy lên trước cù Lục Tiểu Mạn, hai cô ầm ĩ cả lên.

"Còn nói không. Tối đó chạy tới ngủ với mình, tối nằm mơ còn gọi tên người ta…."

"Mình không có" Tô San chạy tới muốn bịt miệng Lục Tiểu Mạn, đừng để cô nói bậy, ánh mắt cô trốn tránh, đều không dám nhìn phản ứng hiện giờ của Diệp Thu.

Hắn sẽ nghĩ thế nào?

"Còn nói không, lúc đó mình đang dậy vào nhà vệ sinh, nghe rõ mồn một. Được, bạn không dám thừa nhận phải không? Lần tới mĩnh sẽ ghi âm lời bạn nói mơ lại" Lục Tiểu Mạn hét lên.

"Mình không có, mình không có" Mắt Tô San đỏ lên, đột nhiên bưng mặt khóc.

Lục Tiểu Mạn biết Tô San thích Diệp Thu, thích từ lần gặp đầu tiên. Cô gái kiêu ngạo trong trường học này lại sau khi bước vào xã hội rèn luyện vài năm lại yêu từ lần đầu gặp mặt, khiến Lục Tiểu Mạn rất coi thường.

Tính cách Tô San quá thẹn thùng, thích một người cũng sẽ không chủ động nói ra. Mà Diệp Thu tên chết tiệt này biến mất một thời gian dài, cho dù Lục Tiểu Mạn muốn vun vén giúp bạn tốt , cũng không có cơ hội.

Hôm nay khó khăn lắm Diệp Thu mới tới, cô tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội thế này. Cho nên mượn lời nói đùa nói tâm tư của Tô San với Diệp Thu, không ngờ bạn tốt lại phản ứng như vậy.

"San San….xin lỗi…..Xin lỗi. Đều là lỗi của mình. Mình chỉ đùa thôi…." Lục Tiểu Mạn chân tay luống cuống nói.

Diệp Thu như hiểu ý nhìn Tô San vai run lên, miệng khẽ gượng cười. Nguồn: http://truyenfull.vn

Vận đào hoa nhiều rồi, thì là kiếp đào hoa vậy.
Bình Luận (0)
Comment