Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 376

Câu lạc bộ Tinh Thần

Trong phòng ăn kiểu tây tầng một, vài người ngồi thưa thớt, trong phòng tràn ngập tiếng hát của một cô gái, giọng rõ ràng lãnh đạm mà đau buồn. Là bài hát làm điên đảo nam bắc của Nhiễm Đông Dạ "Không hẹn mà gặp". Hôm nay cô chủ nhỏ của câu lạc bộ Tinh Thần Nhiễm Đông Dạ tới uống trà, giám đốc nhà ăn tất nhiên không bỏ qua cơ hội lấy lòng thế này.

Hai cô gái xinh đẹp đối lập nhau ngồi cùng ngồi. Một người thanh tú như nước, tóc màu tím nhạt thẳng hai bên má, tóc mái gọn gàng, là kiểu đầu búp bê đang thịnh hành. Cô gái mắt ngọc mày ngà, cơ trí thông minh, chính là minh tinh đang nổi Nhiễm Đông Dạ. Cô gái khác tóc dài hơi xoăn, giống một đống rong biển sạch sẽ bù xù trên vai, mặc bộ đồ công sở màu trắng sữa có nhiều kim tuyến, hai mắt ẩn tỉnh, nhìn quanh có phong thái của phụ nữ trưởng thành.

"Đông Nhi, lúc học trung học chúng ta cùng nhau ca hát, lúc đó đã cảm thấy bạn hát rất hay, nhưng thế nào cũng không ngờ tới, bạn lại đi trên con đường hiện giờ" Triệu Song Hoài dùng thìa khuấy ly cà phê của mình, nhìn người bạn thân đối diện nói.

"Nếu không phải chị gái, mình nghĩ, mình bây giờ sợ rằng phải làm chuyện mình không muốn dính dáng tới nhất rồi" Nhiễm Đông Dạ nhìn khắp câu lạc bộ, dường như thấy chị gái đang trước mặt, vẻ mặt hoài niệm nói.

"Ừ, bạn có một chị gái tốt. Có lúc thật sự rất ngưỡng mộ bạn" Triệu Song Hoài thở dài nói.

"Bạn có một người chồng tốt" Nhiễm Đông Dạ cười khanh khách.

"Bạn còn không xấu hổ nói mình? Lúc đầu đã nói rồi, hai chúng ta cho dù ai tìm được người đàn ông, đều phải thông qua sự đồng ý của người còn lại. bây giờ tốt rồi. Bạn nói đều không nhớ gì hết".

"Bạn thì sao? Ở Mỹ đã gạo nấu thành cơm rồi. Lần này trở về chẳng lẽ không phải muốn kết hôn sao?" Nhiễm Đông Dạ chớp chớp mắt, vẻ đáng yêu trong nháy mắt ấy cho dù cùng là con gái Triệu Song Hoài cũng phải nhìn ngây dại. Thầm nghĩ, cô nàng này đúng là càng ngày càng có phong phạm minh tinh.

"Kết hôn? Đúng là mình đã nhắc với Yến Kỷ Đạo, nhưng…" Triệu Song Hoài bưng tách cà phê đã quấy xong rồi khẽ nhấp một ngụm, miệng đầy vị đắng. Sau vị đắng nồng nặc đó mùi thơm lại không xuất hiện, mà giống hoàng liên, thắng tới đáy tim.

Yêu một người đàn ông có dã tâm, rốt cuộc là đúng hay sai?

"Hai người có đi Mỹ nữa không?" Nhiễm Đông Dạ nhìn vẻ mặt u buồn của bạn thân, khẽ tiếng hỏi.

"Chắc là…sẽ không đi nữa" Triệu Song Hoài có chút tránh né ánh mắt của Nhiễm Đông Dạ.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhiễm Đông Dạ sáng quắc nhìn khuôn mặt quyến rũ của Triệu Song Hoài, bưng tách cà phê mãi không nói gì. Hồi lâu, Nhiễm Đông Dạ đột nhiên nói: "Song Hoài, chúng ta có coi là bạn tốt không?"

Triệu Song Hoài có chút kinh ngạc khi Nhiễm Đông Dạ lại hỏi câu hỏi thế này, cười nói: "Sao lại hỏi như vậy? Bọn mình từ lúc ở trường học đã quen nhau, cùng bàn gần mười năm, lẽ nào quan hệ như vậy vẫn không thể coi là bạn tốt sao?" Sau đó, Triệu Song Hoài nghiêm túc nói với Nhiễm Đông Dạ: "Đông Nhi, bạn là bạn tốt nhất của mình".

"Bạn cũng là bạn tốt nhất của mình, không ai khác cả" Nhiễm Đông Dạ cười nói. "Nhưng, Song Hoài, nếu Yến Kỷ Đạo làm tổn thương bạn, mình nhất định sẽ nghĩ mọi cách giết hắn".

"Mình cũng vậy" Triệu Song Hoài gật đầu nói.

Hai người nhìn nhau cười, sau đó chạm ly với nhau.

Vì tình yêu trong truyền thuyết.

Vì người đàn ông của mình.

Từ sau khi biết thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng sắp bắt đầu, Diệp Thu cũng liền chăm chỉ luyện tập. Hôm đó sau khi Diệp Thu dưới cơn thịnh nộ đánh Phong Cẩu mấy ngày không bò dậy được, thành viên tiểu đội Tử La Lan cũng ý thức được tâm trạng của phó đội trưởng tân nhiệm của bọn họ không tốt lắm, cho nên cũng không thách đấu với hắn trong hai ngày này.

Bọn họ chỉ muống thông qua thách đấu nâng cao năng lực. Nhưng không muốn bị người ta ba quyền vài cước đánh ngã trên mặt đất không bò dậy được, ngược lại chậm trễ tập luyện. Thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng sắp bắt đầu rồi, đội viên chính thức của tiểu đội Tử La Lan đều có cơ hội lên sàn thi đấu, bọn họ không thể mất chốt trong thời khắc then chốt này.

Hơn nữa đội trưởng cũng nói rồi, từ ngày mai trở đi, sẽ tiến hành huấn luyện ma quỷ nửa tháng.

Diệp Thu bây giờ là người nổi tiếng ở trụ sở, có người yêu tới muốn trường sinh, có người hận tới muốn trăm lần chết. Phần lớn thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều là thái độ hận thù thêm kính sợ. Bọn họ bình thường cao ngạo, tự xưng là tinh anh trong tinh anh, át chủ bài trong át chủ bài. Nhưng vòng luân chiến mà một đám người hèn hạ vô sỉ sử dụng như thế lại bị một người đàn ông đánh bại toàn bộ. Việc này là một đả kích chí mạng cho lòng tự tin của bọn họ, không ai có thiện cảm gì với tên biến thái Diệp Thu.

Đương nhiên, Diệp Thu cũng hiểu tâm lý của những đội viên này. Muốn dựa vào một lần quyết đấu mà chinh phục bọn họ. Đó là chuyện không thể. Điều Diệp Thu muốn làm chính là trong cuộc sống và chiến đấu sau này, lần lượt dẫm mạnh lên chân họ.

Lúc số lần họ bị dẫm lên chân đủ nhiều, bọn họ sẽ hiểu rõ, chênh lệch giữa bọn họ và mình là cả một khoảng trống không thể vượt qua. Thế là, Diệp Thu lúc đó đã không là đồng loại của họ, là thần.

Mà thần, lại là đối tượng bọn họ kính ngưỡng.

Đây cũng là nguyên nhân lúc các đồng đội thách đấu với Diệp Thu, Diệp Thu không hề lưu tình. Giang Yến Tử là một phụ nữ thông minh, tất nhiên hiểu ý của việc Diệp Thu làm như vậy, nhưng cũng không nói gì.

Mà những người vô cùng yêu quý Diệp Thu, lại là nhân viên hậu cần của trụ sở và rất nhiều đội viên dự bị của tiểu đội Tử La Lan.

Đội trưởng tiểu đội Tử La Lan sẽ tiến hành khảo hạch đội viên dự bị định kỳ, khảo hạch thành công thì có thể chính thức vào tiểu đội Tử La Lan. Phong Cẩu, Tri Chu, Khoái Đao và Cuồng tiền bối của bọn họ đều là tinh anh trong đội viên dự bị chọn lựa ra.

Bọn họ không phải là đội viên chính thức, cho nên chưa từng đánh nhau với Diệp Thu, càng không bị Diệp Thu đánh bại, Hơn nữa trong mắt bọn họ đều có tình tiết anh hùng, những đội viên chính thức vốn được bọn họ ngưỡng mộ ghen tỵ bị một người mới đánh cho hoa rơi nước chảy, tất nhiên sẽ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của họ rồi.

Phải biết rằng, từng đội viên chính thức ấy mắt cao hơn đỉnh, bình thường không để ý tới họ. Diệp Thu chẳng khác gì gián tiếp giúp họ xả ra cơn tức này, chỉ dựa vào điều này, bọn họ cũng có lý do thích Diệp Thu rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Còn có một nhóm thích Diệp Thu là đám con gái. Trong tiểu đội Tử La Lan chỉ có Giang Yến Tử là con gái, còn trong trụ sở lại có không ít con gái, còn có mấy người tư sắc khá được. Bọn họ phần lớn làm công việc văn chức ghi chép và y tá nghiên cứu tễ thuốc trị liệu. Diệp Thu tuổi trẻ tuấn tú, tính cách hiền lành, rất dễ kết thân với người ta. Điều quan trọng nhất là hắn không máy móc, hơn nữa dám phá bỏ quy củ. Cho nên, trong mắt những cô gái này, Diệp Thu tất nhiên bắt mắt hơn nhiều so với những quái vật ngày nào cũng chỉ biết tập luyện kia.

Đấy, lúc Diệp Thu tập luyện, mỹ nữ nghiên cứu tễ thuốc Sư La Tú trong trụ sở vẫn luôn đứng bên cạnh, lấy góc độ của người xem quan sát thân hình cân xứng rắn chắc của Diệp Thu.

Khá được, lúc mặc quần áo vào nhìn có vẻ hơi gầy một chút, không ngờ sau khi cởi quần áo xuống lại cho người ta cảm giác to lớn như vậy. Mặc dù so với những người như Phong Cẩu, da thịt cậu vẫn tập luyện chưa đủ, nhưng độ lâu dài và độ chịu đựng, cậu vượt xa bọn họ. Không biết cậu luyện thế nào ra thế, cơ thể như thế có thể làm cho người khác giả tưởng, Nếu có thể nắm chắc thời cơ, lúc đối chiến với kẻ thù , luôn có thể mưu lợi" La Tú Sắc híp mắt nhìn đi nhìn lại hai chỗ lồi trên bộ ngực của Diệp Thu, vẻ mặt giận một nỗi không thể nhào tới sờ hai chỗ đó cho thỏa thích.

"Chị La, chị dứt khoát nói thẳng với em, lúc em mặc quần áo là giáo sư, cởi quần áo thì là cầm thú là không được" Diệp Thu gượng cười nói.

La Tú thuộc loại hình có tiếng bừa bãi ở trụ sở, bình thường là loại bị người ta ghét bỏ. Diệp Thu tới muộn, không biết cô đã từng làm chuyện đại nghịch bất đạo gì. Nhưng lại không bài xích cô giống các nhân viên khác trong trụ sở, ngược lại thấy cô nói chuyện làm việc rất hào phóng ngay thẳng.

"Làm cầm thù có gì không tốt? Tôi lại thích đàn ông cầm thú một chút" Mắt La Tú lóng lánh sóng nước liếc Diệp Thu một cái, cười nói.

Dụ dỗ….trắng trợn dụ dỗ

Có lẽ, đây chính là nguyên nhân La Tú không giống những người khác.

"Chị La, trong xương cốt đàn ông đều có thú tính, nhưng chị phải giỏi dẫn dắt. Lẽ nào ông xã của chị La chưa từng cầm thú với chị?"

La Tú bĩu môi, khinh thường nói: "Hắn, có dẫn dắt hắn nữa cũng chỉ là mèo Kitty thôi".

Diệp Thu không khỏi mỉm cười, người phụ nữ này, đúng là có chút thú vị.

Lúc Giang Yến Tử từ bên ngoài trở về, thấy Diệp Thu đang trong phòng huấn luyện nói chuyện với La Tú, không hiểu sao, trong lòng lại có chút khó chịu.

Đi thẳng tới trước mặt Diệp Thu, nói: "Tới văn phòng tôi một chuyến"

Từ đầu tới cuối, đều không liếc mắt nhìn La Tú một cái. Diệp Thu và La Tú chào hỏi nhau, liền theo sau Giang Yến Tử rời đi. La Tú ở phía sau nhún nhún vai, một dáng vẻ rất không sao cả.

Sau khi Giang Yến Tử vào văn phòng, lấy ra một điếu thuốc châm lên, cau mày nhìn Diệp Thu, nói: "Cậu biết La Tú có lai lịch thế nào không?"

Diệp Thu cũng theo thói quen ngồi trên bàn văn phòng lớn của Giang Yến Tử, cười nói: "Tôi chưa từng nghĩ tới tán tỉnh cô ấy, sao phải biết lai lịch cô ấy?"

Giang Yến Tử muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn được, nói: "Bỏ đi, đây là chuyện của riêng cậu, nhắc nhở cậu một tiếng, tránh xa cô ta một một chút, người phụ nữ này rất nguy hiểm".

"Rất nguy hiểm? Lẽ nào còn nguy hiểm hơn cô?" Diệp Thu cười tủm tỉm quan sát khuôn mặt xinh đẹp khói bay lượn lờ quanh của Giang Yến Tử

Khụ……

Giang Yến Tử bị khói nuốt vào trong phổi sặc ra, bắt đầu ho khan lớn

Diệp Thu hút một hơi thuốc ủ trong phổi, híp mắt quan sát khuôn mặt xinh xắn có chút mất khống chế của Giang Yến Tử.

Giang Yến Tử ấn đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, sau đó rút ra một tờ phiếu vứt trước mặt Diệp Thu, nói: "Quy tắc thi đấu và bảng đối chiến đều có rồi. Cậu xem thử đi. Tiểu đội Tử La Lan từ trước tới nay chưa từng đứng đầu, hi vọng năm nay có thể đột phá".

Diệp Thu không giơ tay lấy bảng đối chiến trên bàn, chỉ nhìn Giang Yến Tử, hỏi: "Cô nói là, tôi và Yến Thanh Phong không có cơ hội đánh nhau?"
Bình Luận (0)
Comment