Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 431

Trong công ty âm nhạc trong nước, rất ít có công ty nào có phòng thu âm xa hoa mà thiết bị đầy đủ thế này, không ít các album của các nghệ sĩ đều là được chế tác ở HongKong hoặc ở nước ngoài.

Thân phận của Nhiễm Đông Dạ là khá đặc thù, hơn nữa chỉ gái cô là Nhiễm Tinh Thần vì ước mơ của em gái, đã không tiếc đầu tư khoản tiền lớn. Đem tất cả các thiết bị âm nhạc tiên tiến nhất về. Yêu cầu của cô đối với quản lí công ty chỉ có một, đó là làm cho em gái cô đứng trên đỉnh cao của thế giới âm nhạc. Giúp em gái hoàn thành giấc mộng ca hát.

Nhiễm Đông Dạ đang luyện hát ở trong phòng thu âm, một người đàn ông đeo kính đang đeo earphone nhắm mắt chăm chú lắng nghe.

Sau khi album thứ nhất thành công rực rỡ, công ty lập tức tổ chức binh hùng tướng mạnh chuẩn bị làm album thứ hai cho Nhiễm Đông Dạ. Bất luận là lời bài hát hay là công tác chế tác hậu kì, đều là mời đến những cao thủ đỉnh cực trong ngoài nước của giới âm nhạc. Ông vua sáng tác lời Lâm Tịch đích thân cầm đao xông trận, viết một mạch 4 bài hát phù hợp với chất giọng của Nhiễm Đông Dạ.

"Stop". Người đàn ông đeo kính đột nhiên mở mắt ra, nói với Nhiễm Đông Dạ: "Đông Nhi, hai câu này hát không đúng. Không ai muốn mình là người thay thế, nhưng tôi cam tâm trả giá….trạng thái tình cảm trong bài là đắng cay chua chát, sao cô lại hát thành bộ dạng hạnh phúc như vậy?".

Tiếng phổ thông của người đàn ông không chuẩn lắm, mang âm điệu của Hongkong rất nặng. Ông ta chính là ông vua sáng tác người Hongkong - Lâm Tịch - được công ty dùng khoản tiền lớn để mời đến.

Nhiễm Đông Dạ ngại ngùng nói: "Xin lỗi thầy Lâm, có lẽ…có lẽ là do em nhập thần quá".

Bài hát này là được Nhiễm Đông Dạ và Lâm Tịch cùng nhau hoàn thành, Lâm Tịch cho rằng làm một người phụ nữ thay thế, thì sẽ là số mệnh bi thương đau khổ, cho nên lúc viết lời và phổ nhạc cũng hiện lên có chút bi thương. Chỉ là lúc Nhiễm Đông Dạ hát thì dường như là hạnh phúc đến muốn cười thành tiếng.

Đây là trạng thái tình cảm mà một người thay thế cần phải có sao?

"Ửm, nhập thần quá ư? Tôi có thể nghe thấy sự nhập thần của cô. Nhưng điều này với nhập thần có quan hệ gì? Hát với đóng phim là giống nhau, là phải có tình cảm. Khán giả nhìn thấy tên bài hát này, là có thể biết là một bài hát mang tính chất như nào. Sao cô lại có thể hát với trạng thái như này? Đông Nhi, tôi không hiểu".

Nhiễm Đông Dạ cười khổ, cô và Lâm Tịch phối hợp rất ăn ý, mà Lâm Tịch cũng là một người viết lời cực kì chuyên nghiệp. Mỗi một bài hát đều hết sức chú ý từng chi tiết nhỏ, thậm chí bên trong mỗi bài hát đều sẽ có một câu chuyện nhỏ. Hơn nữa, ông còn cố gắng hết sức tìm hiểu trạng thái tình cảm của người hát và một số câu chuyện tình cảm của họ, sau đó mới dựa vào đó để sáng tác.

Lời của bài hát chủ yếu là do Nhiễm Đông Dạ viết, cô chỉ là nói với Lâm Tịch một cách mơ hồ về tâm tình của cô, còn Lâm Tịch thì hiển nhiên là không thể nào hiểu được cái kiểu tình cảm làm người thay thế mà vẫn vui vẻ một cách nghờ nghệch này của Nhiễm Đông Dạ. Cho nên ông mới có chút nghi vấn. Đây cũng chính là nguyên nhân bài hát này thu nhiều lần mà không thành công.

"Thầy Lâm, ông là chuyên gia về phương diện tình cảm. Ông cảm thấy, nếu như thật sự yêu một người, thì cần phải làm như thế nào?". Nhiễm Đông Dạ quyết định nói chuyện nghiêm túc với Lâm Tịch. Nếu không sự hợp tác của hai người sẽ có vấn đề. Lâm Tịch là do chị gái khó khăn lắm mới mời được từ Hongkong đến, tài hoa và tính khí của ông ta là giống nhau, rất ương bướng, có yêu cầu rất cao về âm nhạc. Nếu như giữa hai người có xung đột, chỉ sợ có trả ông ấy nhiều tiền hơn nữa, thì ông ấy cũng vung tay mà bỏ đi.

"Trung Quốc có câu nói cổ, là chấp tử chi thủ, dư tử giai lão (đại loại là nắm lấy tay chồng cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, ý nói đến sự thủy chung). Tôi bình thường đều là viết những bản tình ca bi thương, thực ra trong lòng tôi, là rất hi vọng những người yêu nhau có thể đến được với nhau". Lâm Tịch vừa cười vừa nói.

"Vậy thì, người mà mình yêu…anh ấy còn có những người khác thích thì sao?". Nhiễm Đông Dạ cắn chặt môi, hỏi.

"Là như vậy à? Vậy thì đi ngang qua đời nhau thôi. Nếu không bất luận thế nào cũng sẽ là sự tổn thương". Lâm Tịch sắc mặt nghi hoặc nhìn Nhiễm Đông Dạ, nói.

Trong lòng ông thì nghĩ, chẳng nhẽ cô gái này yêu một người đàn ông đã có vợ?

"Nhưng, nếu như không muốn từ bỏ thì sao? Hơn nữa, tôi….người con gái cũng không cảm thấy cần thiết phải từ bỏ thì sao?". Nhiễm Đông Dạ đỏ ửng mặt, suýt nữa thì nói lộ ra.

"Đó chính là nghiệp chướng ya, cũng là đề tài để sáng tác". Lâm Tịch đẩy gọng kính lên, nói: "Nếu như tất cả những đôi tình nhân đều có thể kết thành vợ chồng, thì âm nhạc sẽ không còn thị trường nữa. Tất cả mọi người đều đầm ấm sống bên nhau, thì ai còn tâm trạng để đi nghe nhạc? Âm nhạc, đối với những người gặp trắc trở trong tình yêu mà nói, chính là một thứ thuốc xoa dịu đi nỗi đau".

"Nhưng, nhưng….tôi cảm thấy yêu là phải vô tư. Tức là nói chỉ cần có cơ hội được yêu người đó, đã là cảm thấy rất hạnh phúc. Có thể được ở bên nhau hay không, hoặc giả nói….người đó có yêu người khác hay không đều không quan trọng. Chỉ cần trong lòng người đó có hình bóng của mình, dù chỉ là một vị trí bé nhỏ, vậy là thỏa mãn rồi. Thầy Lâm, thực ra bài hát này, tôi chính là muốn biểu đạt tình cảm như vậy". Nhiễm Đông Dạ nhìn Lâm Tịch, nói một cách rất nghiêm túc. Khuôn mặt trắng hồng của cô vô cùng nghiêm túc.

Lâm Tịch im lặng một lát, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tôi đã hiểu ý của cô, lời bài hát này, tôi sẽ sửa một chút. Chỉ là như vậy có khổ quá không?".

"Có lúc khổ, nhưng phần lớn là không khổ". Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.

Lúc này, điện thoại trong túi cô bỗng rung lên, Nhiễm Đông Dạ cầm lên xem, là một tin nhắn : anh ấy về rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Anh ấy về rồi? Diệp Thu về rồi?

Nhiễm Đông Dạ vô cùng vui mừng, cười haha nói với Lâm Tịch: "Ví dụ, lúc này sẽ không cảm thấy vất vả. Thầy Lâm, buổi sáng tôi có chút chuyện, đến chiều chúng ta tiếp tục được không?".

"Được, đi đi". Lâm Tịch cười, khua tay.

Nhanh như chớp cô phóng đến tiểu khu Kim Đô, lần đầu tiên cô cảm thấy thang máy chậm chạp như vậy, làm cô có suy nghĩ muốn chạy cầu thang bộ.

Thở phì phò chạy đến trước cửa phòng của Diệp Thu, cô lôi ra cái gương nhỏ, soi một chút xem lớp trang điểm trên mặt có bị làm sao không, rồi chỉnh sửa một chút đầu tóc, rồi mới trấn tĩnh gõ cửa phòng.

Diệp Thu trên cổ treo cái tạp dề bước đến mở cửa, thấy Nhiễm Đông Dạ đứng trước cửa, hắn vừa cười vừa nói: "Thông tin của em nhạy thật, anh vừa mới về nhà, đang nấu mì, hay là làm một bát?".

Nhiễm Đông Dạ ánh mắt tham lam nhìn bộ dạng vui vẻ của Diệp Thu, sau đó cô lao xầm vào lòng hắn, ôm thật chặt lấy hắn.

"Ôm em đi". Nhiễm Đông Dạ nói.

"Ả…trên tay anh có dầu mỡ….".

"Ôm em đi, nhanh lên". Nhiễm Đông Dạ thúc giục.

Diệp Thu do dự một lát, nụ cười trên mặt biến mất, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy bờ eo thon thả của Nhiễm Đông Dạ.

"Ôm chặt một chút, chặt hơn một chút". Nhiễm Đông Dạ lầm bầm nói.
Bình Luận (0)
Comment