Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 455

Yến Thanh Phong nằm trên ghế sô pha, trên tay cầm ly hồng rượu gửi từ Pháp đến. loại rượu này đã vượt qua được giá trị của chính bản thân nó, vô giá trong cả chợ đen, có thể coi là tác phẩm nghệ thuật vô giá.

Bình thường sau khi tháng sáu kết thúc, nho phải có thời gian độ trăm ngày thì mới chín được. Trong quá trình này thể tích của nho lớn ra, hàm lượng đường gia tăng, vị chua giảm đi, tố chất đỏ và những vật chất khác làm cho màu càng đậm hơn.

Nho dùng để cất rượu là loại nho đã qua chọn lọc kỹ càng, lúc nho sắp chín đã phải hái, đề bảo đảm nho còn tươi, lại phải để những quả còn xanh lại. Trải qua bí kíp luyện rượu hàng trăm năm của gia tộc Ba Nhĩ Mật Đồ, lấy ra những tinh túy nhất của nho làm thành rượu.

Cất vào hầm 3 năm, lấy ra đã làm thơm nức mũi. Một mùi hương thơm thanh khiết bay trong không gian, làm cho con người có chút say, nước bọt bắt đầu tiết ra trong miệng.

Dịch trong cơ thể của con người cùng với rượu tiến hành phản ứng hóa học kỳ diệu với nhau, thật là một việc kích thích, và một việc đầy hưởng thụ.

Mặc dù tác phong của quân nhân là phải giản dị tiết kiệm, nhưng Yến Thanh Phong lại không cho rằng như vậy. Người sống một đời, rất nhiều thứ phải đi thử một lần, mới không tiếc nuối đã có mặt trên cuộc sống này.

Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không khỏi chau mày.

Người em của mình, thật là càng ngày càng chẳng ra gì. Chẳng có chút quan niệm thời gian nào hết cả.

Đang định bảo quản gia gọi điện đến thúc giục, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe hơi.

Yến Kỷ Đạo mặc chiếc quần ngố màu trắng, áo phông màu trắng bỏ vào trong quần, rất tuấn tú và nho nhã, có thể nói là công tử đẹp trai phong độ.

Yến Kỷ Đạo dừng xe, cười tươi như hoa bước vào phòng, nói với Yến Thanh Phong đang ngồi trên sô pha: "Anh à, muộn thế này anh còn gọi em đến làm gì? Anh biết rằng phụ nữ đang mang thai rất khó chiều mà. Lúc đi Song Hoài còn đang dỗi kìa, còn tưởng rằng em làm gì linh tinh ở bên ngoài. Hì, phụ nữ, có thông minh thế nào nữa cũng có chút thần kinh."

Yến Thanh Phong cười, chỉ hồng rượu đặt trên bàn, nói: "Nếm thử xe, rượu này khác chút với rượu trước kia."

"Em tất nhiên nhìn ra được không giống nhau. Ngay cả bình rượu cũng chạm khắc. Ai lại hào phòng thế? Anh thật là nhiều đồ tốt." Yến Kỷ đạo cũng không khách khí, nhấc chiếc bình chân dài lên đổ ra nửa bình, đặt lên mũi ngurwim, lại reo lên rượu ngon lần nữa.

"Song Hoài có khỏe không?" Yến Thanh Phong không trả lời câu hỏi của Yến Kỷ Đạo, mà lại đi ngay vào vấn đề chính.

"Vẫn khỏe, từ khi cô ấy có thai, mấy ngày gần đây chúng em đều rất cẩn thận, đi ra ngoài chơi cũng không dám đưa cô ấy đi theo. Song Hoài giờ đang chuẩn bị cho việc làm mẹ của mình, mua không ít sách về nhà ngâm cứu."

"Ừm." Yến Thanh Phong gật đầu. Trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi: "Nước ngoài có phải tốt hơn chút không? Hay là để Song Hoài đi Mỹ hay Singapore dưỡng thai, cậu thấy thế nào?"

Yến Kỷ Đạo đờ người, che giấu lòng hận thù trong lòng mình, cười nói: "Anh, không cần đâu. Chúng em cũng vừa về nước xong, Song Hoài còn muốn ở với mẹ cô ấy một thời gian kìa. Hơn nữa, việc này chúng em cũng không có kinh nghiệm gì cả, nếu chạy ra nước ngoài,có việc gì thì sao? Cảm ơn lòng tốt của anh."

Yến Thanh Phong nhìn cậu em như có gì cần suy nghĩ, cười lạnh lùng trong lòng.

Anh ta nói thế này cũng chỉ là hỏi thăm vài câu thôi, nhưng câu trả lời của Yến Kỷ Đạo lại làm anh ta rất hài lòng.

Cậu vẫn chưa chịu bỏ cuộc ư?

Cậu có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu cho cái gia tộc này không? Không có ai có thể cướp đi thứ mà tôi muốn.

Chỉ là, xem ra mình cũng cần kết hôn rồi. Mặc dù vẫn còn sớm một chút, nhưng nếu Triệu Song Hoài sinh con trai, thì có lẽ thế lực của Yến Kỷ Đạo trong Yến Gia sẽ tăng lên không ít. Ông có lẽ cũng sẽ quan tâm đến cậu ta hơn.

Dù sao thì, ông cũng đã mong được bế cháu từ lâu lắm rồi.

Giang Yến Tử, cô gái này, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.

Yến Thanh Phong gật đầu, không nhắc đến chuyện này nữa, nói: "Hôm nay ông đã đến tìm tôi."

"Ừm. Có chuyện gì sao?" Yến Kỷ Đạo nếm rượu, vẫn đang thưởng thức hương vị của nó. Trong lòng lại có chút ghen tức, ông coi Yến Thanh Phong là người kế vị, việc gì cũng đem ra thương lượng với anh ta. Còn mình, chỉ là một người ngoài thôi.

"Ông ấy sắp về rồi." Yến Thanh Phong nhìn ra ngoài của sổ, nhưng đó là một không gian trống rỗng.

"Ông ấy? Ông ấy là ai?" Thấy gương mặt này của Yến Thanh Phong, Yến Kỷ Đạo bỗng chùng xuống, ép suy nghĩ trong lòng mình lại.

"Vương sư, Diệp Không Nhàn." Yến Thanh Phong nói từng chữ một, mỗi chữ đều cố ý kéo dài ra.

Chỉ có một chữ Vương thôi đã làm cho lòng người cảm thấy thật áp lực.

Tức là hai mươi năm trước Yến Gia thắng, và giành được cơ hội phát triển hai mươi năm. Nhưng sự khiếp sợ đối với người đàn ông đó vẫn khắc sâu trong lòng.

Ông ta, là một con quỷ.

"Ông ta về rồi?" Yến Kỷ Đạo trợn mắt.

Người của Yến Gia, ai có thể quên được cái tên này?

Người Yến Kinh, ai dám coi thường cái tên này?

Yến Kỷ Đạo trước đến giờ đều nằm ngoài trung tâm du học nước ngoài, nhưng tình hình của kẻ thù lớn nhất của Yến Gia, anh vẫn hiểu biết nhiều lắm, cũng phần nào hiểu được mối thù của hai dòng họ.

Có lẽ là không chết thì không dừng lại được.

"Ông ta chẳng phải đã nói…Chẳng phải đã nói lúc đó, không trở lại Yến Kinh nữa rồi sao?" Yến Kỷ Đạo nghi hoặc nói. Vì lúc đầu khi Diệp Không Nhàn rời khỏi đó, ăn nói rất ngạo mạn, những lời nói về Yến gia cũng chẳng phải tốt đẹp gì, vì thế anh không có cách nào nói ra những lời đó trước mặt Yến Thanh Phong.

Nếu không có lẽ bị mắng một trận rồi.

"Nguyên nhân gì không quan trọng. Quan trọng là…Ông ta sẽ về đây. Mấy ngày nay, những người ở gần họ hàng nhà Diệp rất hoạt bát. Diệp Hổ…Hôm nay đã đến tiểu đội Tử La Lan rồi. Đấu tranh thực sự có lẽ sắp xảy ra rồi." Yến Kinh Phong nói không phải là không có chút lo lắng nào.

Tính cách của anh ta dù kiêu ngạo nhưng cũng không phải không biết thân biết phận. Anh ta biết, nếu Diệp gia đứng lên thật, Yến gia có lẽ sẽ không dế dàng đứng được.

"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?" Yến Kỷ Đạo hỏi.

"Đây cũng chính là lý do hôm nay tôi gọi cậu đến." Yến Thanh Phong đứng lên, đi đến bên cạnh Yến Kỷ Đạo rồi ngồi xuống, khoác vai anh ta, rồi nhỏ nhẹ nói "Đây là việc của Yến gia chúng ta, cũng chỉ có chúng ta mới giải quyết được. Những người khác tôi đều không dám tin. Vì thế, có một chuyện, chỉ có đưa cho cậu làm tôi mới yên tâm. Đương nhiên, đây cũng là ý của ông."

"Việc gì?" Đầu óc Yến Kỷ Đạo nhanh chóng chuyển động, đáng lẽ anh định từ chối, nhưng không biết là chuyện gì, nghĩ một lúc, rồi lại nhận lời.

Diệp Thu thật là khóc dở mếu dở.

Ngày đầu tiên Diệp Hổ đến đã thách đấu với mọi người trong tiểu đội Tử La Lan rồi. Đầu tiên là đánh dao, không ngờ lại đánh bại bằng một thân thủ hết sức lanh lợi

Diệp Thu không thể không công nhận, người này có chút điên cuồng với việc luyện võ. Năm trước Diệp Thu đã chỉ điểm anh ta, bảo anh ta tập trung vào một môn võ, lợi dụng tốt tuổi thanh xuân của mình, và chỉ ra những chỗ yếu trong quyền pháp của anh ta. Không ngờ tên tiểu tử này lại khổ công, trình độ của Dũng Xuân cũng sánh được rồi.

Đại sư Dũng Xuân đã từng dựa vào công phu của mình mà đi khắp thiên hạ, có thể thấy được sự lợi hại của cung phu này. Diệp Hổ đánh bại được Khoái Đao, có thể để Diệp Thu thực mục sở thị một lần.

Trình độ trước kia của anh ta, không bằng được Khoái Đao.

Bất cứ tập đoàn nào cũng đều có chủ nghĩa bảo vệ, đặc biệt là loại tập đoàn có danh tiếng như quân đội. Khoái đao bị đánh bại, đã kích động tất cả người trong Tử La Lan.

Chó điên, Nhện, Cuồng, mấy tên này từng người lên khiêu chiến một. Kết quả, người vừa đến là Diệp Hổ bị đưa vào nhà thương.

Diệp Thu nhìn Diệp Hổ nằm trên giường bệnh, cả người không làm thế nào cử động được, cười hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Rất kích thích, đánh đến phát nghiện rồi." Diệp Hổ cười hỳ hỳ. "Chỉ là mấy tên khốn ấy ra tay ác quá. Coi tôi như kẻ thù."

"Ai bảo cậu lần đầu tiên đến đã đi khiêu chiến bọn họ?" Diệp Thu cười nói, mà quên mất lần đầu tiên anh ta đến còn ngạo mạn hơn cả Diệp Thu, dám một mình mình khiêu chiến cả tiểu đội Tử La lan. "Hỳ hỳ, tôi cũng là máu đánh đấm thôi. Mấy tên này đều là cao thủ, đánh nhau với họ, tôi học được rất nhiều thứ, lần này đến tiểu đội Tử La Lan đúng là quyết định không khôn ngoan."

Diệp Thu cười, rồi nói với Diệp Hổ: "có lẽ tôi phải rời nơi này một thời gian."

"Rời đi? Đi đâu? Bao giờ thì về?" Diệp Hổ trợn tròn mắt. Sao anh ta vừa đến sư phụ đã đi rồi? Đáng lẽ định học mấy chiêu từ sư phụ.

"Tôi định rời nơi đây mấy ngày." Diệp Thu nói. Đáng lẽ định dặn dò Diệp Hổ khi mình rời đi đừng có dại dột chọc phá nhóm Cuồng bọn họ, để bị thương lần nữa. Đến lúc đó anh không ở cơ địa, sợ là tình hình còn nghiêm trọng hơn lần này.

Nhưng nghĩ lại, tích cách của Diệp Hổ không thể ngừng khiêu chiến với bọn họ. Có lẽ, anh ta có thể dùng cách khác hòa nhập vào tập thể này.

Diệp gia gửi Diệp Hổ đến đây, chẳng lẽ lại không có ý định để anh ta tiếp nhận tiểu đội Tử La Lan sao? Diệp Thu nghĩ thầm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiểu đội Tử La Lan, với bản thân anh mà nói, chỉ là quá độ thôi. Đợi đến khi anh thực sự nắm trong tay rồi, có thể tự mình dùng sức mạnh của mình rồi có lẽ lai phải đi đến một nơi khác thực hiện sứ mệnh của mình.

Diệp Thu cười đau khổ, đời mình thật bôn ba.

Từ lúc nhận được điện thoại của Hàn Ấu Lăng, trong lòng Diệp Thu có chút bất an.

Thực ra, anh không hề để tâm đến người nhà Quách Gia, họ không phải là đối thủ lợi hại, nhưng chó cuống rồi có thể trèo tường, thỏ cuống lên cũng có thể cắn người. Lần này Quách Thành phái người về Tô Hàng, chắc chắn có âm mưu gì đó.

Đáng lẽ ra Tô Hàng có 4 gia tộc lớn, trong một đêm đều biến mất hết, một nửa lớn trở thành tù nhân, điều này thực sự là một tổn thất lớn lao, Quách Thành Chiếu có lẽ không khống chế được nỗi bực tức của mình. Hơn nữa cùng với sự phá hoại của các thế lực bốn gia tộc ở Tô Hàng, Tống Gia, Trầm Gia, những gia tộc mới nổi, sản nghiệp của Liên Gia cũng sẽ bị áp chế.

Vì lợi ích bản thân, Liên Gia cũng sẽ kích động Quách Thành chiếu về để báo thù. Đương nhiên, nếu không có ý nghĩ đó, thì dựa vào tính cách không mấy gì làm tốt đẹp của Liên Gia, chẳng thể giữ lại Quách Thành Chiếu và gửi tiền gửi vật giúp hắn thu lại thế luwcjcux của Quách Thành Dương năm đó sau khi Quách Gia đã hạ đài.

Có cái gương tày liếp của Đường Quả, sự an toàn của Trầm Mặc Nùng là việc quan trọng vô cùng với Diệp Thu.

Tô Hàng, tôi đến đây.

Thành phố này, định mệnh là run rẩy dưới bước chân ta.
Bình Luận (0)
Comment