Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 552

Có liên quan đến tôi? Diệp Thu vô cùng ngạc nhiên, ở chỗ nào có vấn đề vậy? Tô Hàng? Tống Ngụ Thư làm người phát ngôn, mình vô cùng tin tưởng, không những thế Hàn Ấu Linh và Bekerson kìm hãm lẫn nhau, chắc sẽ không có mâu thuẫn nội bộ chứ?

Yên Kinh? Bọn Trương Thắng kèn trống ầm ĩ bắt gián điệp, gây ra chuyện phiền phức? Chắc là không phải, chuyện này đã báo cáo với cục an ninh quốc gia, tên Hoàng thiếu gia được Trần Kiến Châu gọi đến đó hiện giờ đang ngồi tù, thậm chí đến cha hắn cũng bị liên lụy, bị miễn chức để điều tra, tất cả những người có liên quan đến vụ án hoặc các quan viên có người nhà liên quan đến vụ đó đều đã bị đình chức để điều tra.

Chuyện đại sự có liên quan đến sự hưng vong của một dân tộc, bất kì ai có tai to mặt lớn thế nào cũng phải nhường bước.

Không phải ở Yên Kinh, cũng không phải ở Tô Châu, chẳng nhẽ có vấn đề ở Hongkong?

Liêu Trọng Đạt ngại ngùng nhìn Diệp Thu, nói: "Vốn dĩ chuyện này cũng không nên làm phiền đội trưởng Diệp, đáng nhẽ là cục an ninh quốc gia chúng tôi toàn quyền phụ trách, nhưng mọi người nghiên cứu đi nghiên cứu lại, vẫn cảm thấy đội trưởng Diệp là ứng cử viên tốt nhất để xử lí chuyện này".

"Ừm, trưởng khoa Liêu đừng khách khí, mọi người đều là vì dân vì nước, có việc gì cần tôi làm, cứ nói ra là được rồi". Diệp Thu vừa cười vừa nói, hắn không phải là một người thích bị thiệt thòi, nhưng khi có chuyện gì có liên quan đến lợi ích của quốc gia và sự toàn vẹn lãnh thổ, hắn cũng là sẽ tự nguyện dâng hiến.

Càng huống hồ, tiểu đội Tử La Lan vốn dĩ là thuộc vào cục an ninh quốc gia.

Liêu Trọng Đạt nhìn Diệp Thu, vừa cười vừa hỏi: "Anh có hay đọc tiểu thuyết không?".

"Tiểu thuyết?". Diệp Thu có chút không theo kịp tư duy của Liêu Trọng Đạt, tại sao lại đột nhiên hỏi câu hỏi như này nhỉ?

"Đúng vậy, bên trong rất nhiều tiểu thuyết đều sẽ có một tổ chức như này, gọi là nhóm rồng Trung Hoa".

Diệp Thu gật gật đầu, nói: "Những truyện tôi đọc là không nhiều, nhưng cũng biết chuyện này, không ít các bộ phim giả tưởng cũng có giới thiệu về những kiểu người như này, cũng được tính phải không?".

"Đúng vậy, < X-Men > chính là đại biểu điển hình về phương diện này, anh là cao thủ võ công, nhưng anh có tin không, trên thế giới này thật sự có sự tồn tại của những con người đặc biệt này?".

"Tôi tin". Diệp Thu nói, hắn cũng tận mắt nhìn thấy rồi, nói đến đây, trong lòng hắn đã hiểu bọn họ muốn nói gì.

"Đúng vậy, những tiểu thuyết, phim ảnh đó cũng hoàn toàn không phải là ăn nói linh tinh, trên thế giới này quả thực có sự tồn tại của những người như vậy, những người này có một số người bẩm sinh đã như vậy, thính giác, khứu giác hoặc năng lực vận động của họ là cực kì nhạy bén, sau khi trải qua đào tạo và huấn luyện, loại năng lực đó sẽ được phóng đại lên gấp 10 lần hoặc là 100 lần". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Còn có một loại người là được dưỡng thành mang tính hậu thiên, có một số mật pháp môn phái lâu đời, cũng có một số phương pháp không truyền ra ngoài, họ tiến hành cải tạo đối với cơ thể, sau đó trở thành một chủng người mới hoàn toàn khác với người bình thường".

"Họ có năng lực và sức sáng tạo rất kì lạ đặc biệt, nhưng năng lực phá hoại của họ là rất lớn. Những người như vậy trong phim ảnh được gọi là người biến dị".

"Tôi hiểu, điều này đối với tôi, đối với anh đều không có mối quan hệ trực tiếp". Liêu Trọng Đạt nói: "Chỉ là một sự trùng hợp, bởi vì hiện nay anh ở Hongkong, còn có một nguyên nhân bởi vì anh là đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan".

"Ồ, điều này cũng có liên quan đến tiểu đội Tử La Lan? Đơn vị bộ đội số 5 chấp hành nhiệm vụ như này chả phải là càng thích hợp hơn sao?".

"Đơn vị bộ đội số 5 có nhiệm vụ khác, xin lỗi đội trưởng Diệp, đây là mệnh lệnh của bên trên, tôi cũng chỉ là căn cứ vào mệnh lệnh mà hành sự". Liêu Trọng Đạt cười một cách thân thiện, hoàn toàn không vì cái thái độ của Diệp Thu mà cảm thấy tức giận.

"Không sao, tiếp tục nói về nhiệm vụ lần này đi". Diệp Thu khua tay, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Nếu như mình nhớ không nhầm, năm đó cha mình chính là bởi vì bị phái ra nước ngoài chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ thành công, còn người thì lại trở thành phản đồ, chết nơi đất khách quê người.

Nhiệm vụ lần này, lại sẽ đem đến điều gì bất ngờ?

Nếu như đây là một cạm bẫy, thì Lâm Gia ở trong đó đóng vai trò như thế nào?

Diệp Thu dùng tay xoa xoa cái nhẫn trên ngón tay, hắn quả thực rất muốn đọc trộm kí ức của Lâm Thương Lan xem thế nào.

"Chỉ hi vọng là mình quá mẫn cảm". Diệp Thu nghĩ thầm, ít nhất sự quan tâm yêu thương của Lâm Thương Lan đối với em gái mình hoàn toàn không giống như sự giải dối.

"Là như thế này, nhân viên tình báo của chúng tôi phát hiện, gần đây có một số lượng lớn những kẻ dị năng tiến vào Hongkong, căn cứ vào những thông tin tình báo trước đây chúng tôi có được, lần này họ đến tham gia đại hội thiên giới cứ ba năm tổ chức một lần của tổ chức những người dị năng". Thấy Diệp Thu không hề lộ ra sự kinh ngạc, trong lòng Liêu Trọng Đạt cảm thấy nghi hoặc, nhưng ông ta cũng không hỏi thêm, tiếp tục nói: "Vốn dĩ các quốc gia đều tuân thủ một quy tắc ngầm, đó là bất kì quốc gia nào cũng không can thiệp vào sự vận hành của các tổ chức này, càng không được lợi dụng họ để giành lấy lợi ích cho riêng mình, mà trước giờ thiên giới cũng giữ ở trạng thái nước xông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình với chính phủ các nước".

Những điều này Diệp Thu đều từng có nghe Long Nữ nói qua, thậm chí Long Nữ nói còn tỉ mỉ hơn so với Liêu Trọng Đạt.

"Nếu như đã có quy tắc như vậy tồn tại, vậy tại sao lần này chúng ta lại muốn nhúng tay vào?". Diệp Thu hỏi.

"Chúng ta không phải là muốn nhúng tay vào, mà là ngăn chặn không cho người khác nhúng tay vào". Lâm Thương Lan lạnh lùng bổ sung thêm một câu.

"Kẻ nào?". Diệp Thu hỏi.

"Chúng tôi phát hiện có một nhóm người thường xuyên có tiếp xúc với một số kẻ dị năng của thiên giới, đồng thời còn mua chuộc không ít người làm việc cho chúng, mà trong đại hội thiên giới lần này, có lẽ sẽ có biến cố lớn, nếu như thiên giới bị những người này khống chế, hậu quả sẽ vô cùng khó lường". Liêu Trọng Đạt sắc mặt lo lắng, nói.

"Có điều tra ra được lai lịch của những người này không?".

"Không". Liêu Trọng Đạt thở dài một hơi, nói: "Chúng quá giảo hoạt, thực lực cũng quá mạnh, chúng tôi đã bị mất đi 4 đặc vụ cao cấp rồi, những nhân viên theo dõi chết càng nhiều hơn, cho nên, chúng tôi cần nhanh chóng làm rõ lai lịch của những người này, tìm ra được mục đích của chúng".

"Nếu như có khả năng, tiêu diệt luôn chúng". Lâm Thương Lan nói, hắn rất ít nói, nhưng mỗi câu nói đều là mang tính trọng điểm, thực ra, thời gian gần đây Diệp Thu đều là đang làm chuyện này, thậm chí tên An Thiết bị hắn bẻ gãy cổ hôm qua cũng là một bộ phận tổ thành của tổ chức đó.

Chỉ là, hắn cũng không biết mối liên hệ giữa tổ chức độc xà với thiên giới là như thế nào mà thôi.

Diệp Thu cười khổ, nói: "Nhiều người đã chết dưới tay của họ như vậy, bên trên tín nhiệm tôi đến vậy sao?".

Liêu Trọng Đạt vừa cười vừa nói: "Đó là điều đương nhiên, đội trưởng Diệp là quán quân của đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần này, thực lực của anh đã được công nhận, không những thế, anh còn có thể điều động bất kì thành viên nào của tiểu đội Tử La Lan đến Hongkong để giúp đỡ, bên trên còn sẽ rút ra một nhóm tinh anh trong các tiểu đội đặc chiến đến để giúp đỡ anh, tất cả những người này sẽ đều được anh sắp xếp chỉ đạo".

Bên trên đến chuyện này cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, xem ra muốn thoái thác cũng không thể thoái thác được rồi.

Diệp Thu nói một cách sảng khoái: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức".

"Diệp Thu, vất vả cho anh rồi". Liêu Trọng Đạt giơ tay ra bắt tay với Diệp Thu.

"Vì nhân dân phục vụ". Diệp Thu nói, trong lòng hắn có chút hối hận tại sao lúc đó lại liều sống liều chết như vậy, nếu như để Tham Lang giành được chức quán quân cá nhân, thì hiện nay đến Hongkong tống mạng chả phải là đơn vị bộ đội số 5 sao?.

Sau khi nói xong chuyện chính, Lâm Thương Lan bước đến trước mặt Diệp Thu, nói: "Hiện giờ chắc Bảo Nhi cũng thức dậy rồi nhỉ? Chúng ta qua đó xem thế nào, nếu như để nó biết tôi đến đây lại không đi thăm nó, chỉ sợ nó sẽ gây phiền phức cho tôi".

Liêu Trọng Đạt vừa cười vừa nói: "Lâm gia đoàn tụ, tôi cũng không đến làm phiền nữa, hôm nay đi cả ngày rồi, tôi đi nghỉ một lát".

Diệp Thu và Lâm Thương Lan đi đến phòng mà Lâm Bảo Nhi đang ngủ, Lâm Bảo Nhi vẫn đang ngủ mê mệt, khuôn mặt hồng hào, còn khẽ ngáy nhè nhè.

Đúng là một con bé dễ thương, bất kì ai khi nhìn thấy cô ngủ đều không kìm được mà cười thành tiếng, một người đàn ông có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa khi nhìn thấy cô cũng đều sẽ cảm thấy mềm lòng.

Có lẽ, Lâm Thương Lan cũng là như vậy, bởi vì Diệp Thu nhìn thấy, khi Lâm Thương Lan lạnh lùng ngày thường ngồi ở đầu giường của Lâm Bảo Nhi, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.

"Bảo Nhi từ bé đã là dễ thương như vậy, mọi người đều rất yêu quý nó, đó là yêu quý nó, cũng là hại nó. Đóa hoa không từng trải qua gió mưa sẽ rất dễ bị tàn lụi, nhưng, tuy hiểu đạo lí đó, nhưng không có ai nỡ để nó gặp phải bất kì sự tổn thương nào".

Lâm Thương Lan giúp Lâm Bảo Nhi kéo chăn lên, nói với Diệp Thu: "Nói thực, nó ở bên cạnh cậu tôi rất không yên tâm, nhưng chỉ cần là nó thích, tôi đều sẽ ủng hộ, điều này có phải là quá cưng chiều nó không?".

"Chắc vậy". Diệp Thu vừa cười vừa nói, nói thực, cứ cái kiểu Lâm Bảo Nhi cả ngày quấn lấy hắn như thế này, hắn cũng có chút không tin vào bản thân hắn.

Cô ta lúc này thì là một đứa trẻ, nhưng có lúc cũng là một yêu tinh, một nữ yêu tinh ăn thịt người ăn cả xương.

"Cậu có từng nghi ngờ Lâm Gia không?". Lâm Thương Lan đột nhiên hỏi.

"Cái gì?". Nét kinh ngạc khẽ lóe lên trên mặt Diệp Thu rồi biến mất, hắn cố tình giả vờ không hiểu gì, hỏi lại.

Hắn biết, khi nói chuyện với người thông minh thì không cần thiết phải làm cái trò đó, thế nhưng, nếu như hắn không giả vờ như vậy, thì cái sự nghi ngờ đó cũng quá là rõ ràng, bất kì ai nhìn thấy cũng là không thoải mái gì.

Có lúc biết rõ là lời nói dối, nhưng có rất nhiều người vẫn lựa chọn tin tưởng, kể cả không tin, cũng sẽ sinh ra sự hoài nghi, hoặc là sự nghi hoặc.

"Khi tôi biết họ đẩy cậu ra ngoài, tôi cũng từng hoài nghi". Ánh mắt của Lâm Thương Lan như là có ma lực có thể nhìn thấy lòng người, tự mình nói: "Linh Cơ Động tộc từng vây đánh một tên cuồng ma giết người được gọi là kẻ dị năng đó, hắn không may chạy vào phòng khu của chúng tôi, tuy cuối cùng chúng tôi cũng giết được hắn, nhưng binh đoàn bách chiến mà tôi tự hào nhất trong lần tấn công đó đã bị mất đi 32 người".

"100 người truy kích một người, chết mất 32 người, đó là năng lực tấn công khủng khiếp đến như thế nào?". Lâm Thương Lan như vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, nói tiếp: "Họ muốn đẩy anh ra ngoài, tôi nghi ngờ là họ muốn mượn dao giết người".

"Nhưng sau này tôi mới biết, tuy có người đề xuất ra là dùng cậu, nhưng cha tôi hoàn toàn không phẩu quyết, không những thế, phía bên ông nội cũng thông qua". Lời mà Lâm Thương Lan nói ra làm cho Diệp Thu phải há mồm trợn mắt.

"Cậu biết tại sao Lâm Gia có thể trở thành đệ nhất gia tộc trong giới quân sự, chỉ cần lên tiếng hô hào là vạn vạn quân nhân hưởng ứng không?".

"Bởi vì chúng tôi đang hi sinh". Lâm Thương Lan không đợi Diệp Thu trả lời, tiếp tục nói: "Đàn ông của Lâm Gia trước giờ đều là được dùng để hi sinh, tất cả những người đàn ông của Lâm Gia khi bước vào giới quân sự, đều được xắp xếp vào những chỗ mà quốc gia cần đến chúng tôi nhất. Tứ thúc, ngũ thúc của tôi đều đã chết trận, tam thúc trọng thương. Em họ tôi có người thì mấy đi một cánh tay, có người thì mất đi một cái chân, càng nhiều hơn những con cháu của Lâm Gia, hồn phách và máu thịt của họ rải rác khắp những nơi họ từng chiến đấu, không bao giờ có thể trở về được".

"Ngồi ở vị trí hiển hách như hiện nay, chúng tôi có thể đi hưởng thụ mà không phải lo lắng điều gì, không ai có thể nói được điều gì, bởi vì chúng tôi đã hi sinh quá nhiều, không những thế chúng tôi vẫn đang không ngừng hi sinh, cũng không có ai dám nói gì, bởi vì chúng tôi là truyền kì của giới quân đội".

"Nhưng không được, chúng tôi là đàn ông của Lâm Gia, chúng tôi bắt buộc phải chiến đấu, chỉ có như vậy, mói có tư cách mang họ Lâm".

Lâm Thương Lan hai đôi lông mày dựng lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét thánh khiết, nhìn Diệp Thu, hùng hồn nói: "Muốn trở thành con rể của Lâm Gia, cậu bắt buộc phải có sự chuẩn bị để hi sinh, quốc gia này lúc nào cũng cần có người phải hi sinh, lúc người khác thoái thác thì chúng ta cũng phải cắn răng mà đỡ lấy".
Bình Luận (0)
Comment