Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 738

Tiết trời quang đãng, ánh nắng rạng rỡ.

Đêm qua còn mưa một trận, sáng sớm không biết tạnh lúc nào. Không lầy lội ngược lại cả thế giới đều giống như được tắm rửa, vô cùng tươi mát dễ chịu.

Ngân Nhãn đang cùng ông chơi cờ tướng. Bản thân cô không hứng thú lắm với trò chơi kiểu kỳ nghệ như vậy. Nhưng ông nội thích, cô tất nhiên cũng học được.

"Cháu lại thua rồi" Ngân Nhãn tròn mắt nhìn quân vua của mình bị tướng quân của ông bức cung, gượng cười nói.

"Cờ của cháu càng lúc càng di động rồi, lòng rối loạn rồi" Lãnh chúa như đăm chiêu nhìn Ngân Nhãn nói.

"Ông, chỉ là thua một ván cờ thôi" Ngân Nhãn cố gắng tránh ánh nhìn của ông, giả bộ không thèm để ý phản bác lại.

"Đúng vậy, chỉ là một ván cờ thôi. Nhưng cháu gái à, đời người cũng như quân cờ. Cháu không thể thua được" Lãnh chúa cảm thán nói.

"Dạ" Ngân Nhãn đáp.

"Chúng ta làm sát thủ, vốn là không nên phải lo lắng. Nhưng con người sở dĩ là con người vì chúng ta có thất tình lục dục. Nếu cháu muốn cuộc sống yên bình, ông cũng rất vui vẻ. Có người ông nào thích cháu gái yêu của mình làm sát thủ chứ?"

"Ông, ông nghĩ nhiều rồi. Cháu cảm thấy làm sát thủ rất tốt".

Lãnh chúa xua xua tay nói "Sát thủ rất tốt, nhưng sát thủ cũng có thể có tình cảm. Cháu trưởng thành không giống những người khác. Trên phương diện nào đó, cháu rất thông minh, nhưng trong vấn đề tình cảm, cháu lại như học sinh tiểu học. Phải thật thận trọng. Nếu nói có thứ còn sát thương người hơn cả dao đó chính là tình cảm của con người. Dao có thể giết chết người, tình cảm lại khiến người ta sống không bằng chết. Ông không muốn nhìn thấy cháu chịu tổn thương".

"Vâng, không ai có thể khiến cháu chịu tổn thương được" Ngân Nhãn gượng cười nói, cũng không biết ông nhìn ra được điều gì trong ván cờ này nữa.

Chẳng lẽ lòng mình đúng là rối loạn sao?

"Ông, ông định bao giờ quay về Las Vegas? Ông tới Hong Kong, e là Mitsui Viêm đã có được tin tức rồi. Sức ảnh hưởng của họ ở Mỹ cũng không tầm thường. Nếu có thể nói chính phủ tiến hành thanh mới tổ chức chúng ta, e là sẽ phải chịu tổn thất nặng nề".

"Ngày mai" Ông nhắm mắt, cơ thể thoải mái dựa vào sofa "Chính phủ không phải một người là chính phủ, Những năm gần đây, chúng ta cũng giúp họ làm không ít việc. Nếu họ thật sự không biết tốt xấu, vậy chỉ có thể liều một phen cá chết lưới rách với họ thôi".

"Lòng tham của con người đúng là không giới hạn. Mưu đồ của họ đúng là quá lớn rồi. Kế hoạch này quá điên cuồng, cháu hoàn toàn không thể chơi được" Ngân Nhãn cười nói.

"Khu vực cho phép, bọn họ không còn lựa chọn nào khác, căn nhà nhỏ bé ở một đảo luôn khiến người ta không có cảm giác an toàn.

Làm ra những chuyện điên cuồng như vậy cũng có thể lý giải được. Chỉ là trong xã hội hiện nay, suy nghĩ như vậy cũng chỉ có thể là người dại nói mơ thôi".

"Lãnh chúa đại nhân" Môt vệ sỹ đồ đen bước nhanh tới khom người nói với ông lão "Lạc Khắc, có chuyện gì?" Ông không nói gì, mà Ngân Nhãn lên tiếng hỏi.

"Phát hiện đoàn xe phía trước, chúng ta có cần chặn họ lại không?"

"Mục tiêu là ai?"

"Tạm thời không thể xác định được"

Ngân Nhãn ngẫm nghĩ nói " Sau khi xác định được thân phận rồi tới báo cáo"

"Vâng" Người đàn ông mặc đồ đen đáp rồi chạy ra ngoài.

"Là Mitsui Viêm" Ông lão không mở mắt nhưng lại lên tiếng nói.

"Ồ, sao ông lại đoán là hắn? Sao hắn lại tới đây?" Ngân Nhãn nghi hoặc hỏi.

"Uy hiếp" Ông lão nói. "Lựa chọn của chúng ta e là đã làm rối trận tuyến của họ rồi".

Quả nhiên lát sau khi thuộc hạ lại vào báo cáo, đã xác định thân phận là Mitsui Viêm.

"Ông, chúng ta có cần gặp hắn không?" Ngân Nhãn hỏi.

"Ở xa tới là khách, mời thiếu gia Mitsui vào" Ông lão mở mắt có chút mệt mỏi xua tay nói.

" Dặn mọi người đề phòng cấp một" Ngân Nhãn nói, lại quay mặt nhìn ông nói "Ông, cháu tới đón tiếp xem sao" Ngân Nhãn lúc ra ngoài, cổng biệt thự quả nhiên xếp hàng dài xe. Có thể là rất nhiều người nhận được mệnh lệnh đều ngồi trên xe không xuống. Đi tới cổng chỉ có rải rác mấy người. Mitsui Viêm nhìn lướt mai phục xung quanh, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường. Sau đó bước nhanh tới chỗ Ngân Nhãn cười lớn nói "Vị này chắc chắc là một trong ba đại giáo quan danh tiếng vang xa, tiểu thư Ngân Nhãn rồi? Thường nghe thấy Thủy Quỷ nói tới cô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu đúng như sét đánh bên tai".

Thủy Quỷ? Là sát thủ tồn tại giống như thần? Địa vị còn cao hơn nếu so với súng thần Smith.

Chỉ là hắn thành danh rất sớm, mười mấy năm trước đã biến mất không có tung tích. Lẽ nào hắn cũng bị Mitsui mua chuộc rồi?

"Tiểu thư Ngân Nhãn bây giờ là sát thủ tuyệt thế trong giới rồi. Thủy Quỷ ngưỡng mộ đã lâu" Người đàn ông trung niên đứng phía sau Mitsui Viêm cúi đầu chào Ngân Nhãn.

"Ông là Thủy Quỷ?" Ngân Nhãn kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, nhưng tên tôi vốn là Suzuki. Chỉ là quản gia của thiếu gia mà thôi" Thủy Quỷ bình thản nói.

Ánh mắt Ngân Nhãn lại quan sát mặt Thủy Quỷ một hồi, đúng là không nhìn ra được, người đàn ông có vẻ nhã nhặn này có điều gì đặc biệt, nhưng nhớ tới tên biến thái Diệp Thu, vẻ ngoài của hắn cũng không giống cỏ đủ công năng mê hoặc đối thủ sao?

"Người càng không nhìn ra được nông sâu, càng đáng cảnh giác sợ hãi" Ngân Ngãn rút ra kết luận như vậy.

"Mitsui thiếu gia, không biết ngài tới có chuyện gì?" Ngân Nhãn không thu hoạch được gì, lúc này ánh mắt mởi chuyển tới Mitsui Viêm.

"Nghe nói, lãnh chúa đại nhận có nhã hứng đột nhiên tới du ngoạn Châu Á, vừa may tôi cũng ở Hong Kong, tất nhiên phải chấp lễ vãn bối, tới thăm hỏi. Dù sao trước đây, chúng ta hợp tác cũng vô cùng vui vẻ. hơn nữa bản thân tôi cũng muốn đích thân tới cảm ơn lãnh chúa đại nhân đã chiếu cố tới chúng tôi".

"Ông nội ra ngoài du lịch không muốn bị người khác quấy rầy" Ngân Nhãn mặt không biểu cảm nói.

"Nhưng nếu Mitsui thiếu gia đã tới, cũng nên mời vào uống chén trà đã".

"Vô cùng vinh hạnh" Mitsui Viêm cười cười, cho mấy thuộc hạ mang quà phía sau vào theo.

Ngân Nhãn dẫn một đoàn người đi vào phòng khách.

Mitsui Viêm dặn dò người hầu đặt quà xuống rồi đi ra ngoài, sau đó vẻ mặt tươi cười chào hỏi lãnh chúa ngồi trên sofa nói "Lãnh chúa đại nhân, vẫn khỏe chứ?"

"Làm phiền Mitsui thiếu gia tới thăm ta, lão già này đúng là rất vinh hạnh" Giọng ông lão ấm áp nói.

"Lãnh chúa đại nhân, nổi tiếng khắp thiên hạ có thể tới thăm hỏi là vinh hạnh của Mitsui Viêm mới đúng, nghe nói lãnh chúa đại nhân gặp không ít bạn bè ở Hong Kong" Mitsui Viêm bắt đầu vào chủ đề.

"Sao vậy? Mitsui thiếu gia rất quan tâm tới việc riêng của người khác?"

"Không, không, con người tôi không thích quản chuyện không đâu lắm. Chỉ cần là không liên quan tới tôi, người khác làm gì tôi cũng không quan tâm. Nhưng nếu sự việc có liên quan tới tôi, tôi muốn tìm hiểu thêm một chút" "Chỉ có một sinh mạng, chúng ta phải biết quý trọng".

"Gặp vài người bạn tốt" Ông lão trả lời.

"Vậy thì, trong đó có người nào tên là Diệp Thu không?" Mitsui Viêm híp mắt hỏi.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười nho nhã, chỉ là oán hận trong mắt đã rõ ràng có thể thấy được.

"Đúng vậy, một thanh niên rất được" Lãnh chúa rất thẳng thắn thừa nhận. Chuyện thế này vốn không cần thiết phải giấu diếm. Tất nhiên cũng không giấu nổi.

"Vậy sao? Vậy so với tôi thì thế nào?"

"Dùng một từ của nước Trung Quốc để hình dung, các người là nhất thời tỏa sáng"

"Lãnh chúa đại nhân nâng đỡ rồi. Nếu, tôi nói là nếu để lãnh chúa đại nhân phải lựa chọn, vậy thì lãnh chúa chọn ai là người chiến thắng trong trận chiến này?"

"Ta không thích trò chơi đoán câu đố" Ông lão từ chối trả lời.

"Vậy thì lãnh chúa đại nhân hy vọng ai thắng?"

"Làm sát thủ, đơn giản chỉ là một chữ lợi. Ta tất nhiên hy vọng hai bên thắng hoặc thắng nhiều".

"A, lời lẽ của lãnh chúa đại nhân thật sắc bén. Vậy, tôi không vòng vèo nữa. Lúc trước, quý tổ chức và chúng tôi hợp tác khá vui vẻ. Tôi hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể giữ được ngày tháng tốt đẹp lúc trước". Mitsui Viêm vẻ mặt nghiêm túc nói, trong ngữ khí lại có vẻ ra lệnh.

"Xin lỗi, sát thủ không tìm hiểu gì hơn. Chúng tôi nhận tiền, tiền của ai nhiều, chúng tôi sẽ phục vụ người đó" Lời của ông lão không còn nghi ngờ gì chính là từ chối đề nghị của Mitsui Viêm.

"Chẳng lẽ ngài cảm thấy còn có người có thể trả giá cao hơn gia tộc Mitsui sao?"

"Không có càng tốt"

"Lãnh chúa đại nhân, ngài nên hiểu, gốc của ngài là ở Mỹ. Vừa may quan hệ của tôi và chính phủ Mỹ cũng coi như không tệ".

Ông lão nhíu mày, sờ tóc thưa thớt trên gáy nói "Nếu họ biết tất cả những việc làm trước kia của cậu, liệu có thay đổi mối quan hệ này không nhỉ?"

"Ngài đang uy hiếp tôi?" Mitsui Viêm phẫn nộ quát.

"Cậu sao phải vậy?" Ông lão châm chích, trong nháy mắt không còn thấy hình tượng ông lão già nua. Ánh mắt ông như đâm thẳng vào thực chất, người không dám nhìn thẳng, người từ sofa ngồi dậy giống như một mãnh hổ nhắm người mà cắn.

"Lão già này đúng là một cao thủ" Mitsui Viêm thầm nghĩ.

Thấy thiếu gia hơi yếu thế, quản gia Suzuki luôn đứng phía sau hắn bước lên trước một bước.

Ngân Nhãn cũng đứng trước người ông lão.

Hai bên căng thẳng khiến không khí trong căn phòng giống như đọng cứng lại.

Tình hình trong phòng cũng ảnh hưởng tới cục diện bên ngoài. Sát thủ của lãnh chúa và đại lượng vệ sỹ của Mitsui Viêm cũng đã chĩa súng vào nhau.

Thùng thuốc nổ cực lớn này đã chuẩn bị xong, chỉ cần ai vứt xuống một que diêm sẽ châm lửa đốt cháy hoàn toàn.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

Một người thân hình cao lớn khôi ngồ đi từ ngoài vào. Mỗi bước đi đều như búa tạ nện trên sàn nhà.

"Có bạn phương xa tới không gì vui bằng. Thủy Quỷ, chúng ta đã mười bảy năm không gặp rồi nhỉ?" Chiến Thần sải bước đứng trước mặt Ngân Nhãn, tay kẹp một điếu xì gà, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Thủy Quỷ hỏi.

"Là mười bảy năm tám tháng. Ta rút lui, Phỉ Khẩu, là thời gian của Huề" Thủy Quỷ bình tĩnh trả lời

"Đúng vậy, mặc dù chúng ta là bạn bè, nhưng vô cớ rời khỏi, theo quy tắc đáng coi là phản đồ" Chiến Thần nói.

Với sát thủ mà nói, chờ đợi phản đồ chính là vận mệnh không ngừng bị đuổi giết.

Giáp hạ thượng nhẫn Phục Bộ Vĩ?

Nghe thấy cái tên này, mắt Tiểu Bạch sáng lên, vứt súng trong tay xuống. Hai cánh tay đều cầm hoàng kim cương xoa tam giác chuẩn bị buông tay.

Hắn đã từng dẫn Long Nữ xông vào trong làng Ninja Giáp Hạ, đánh giết một trăm mười hai Ninja hạ, mười hai Ninja trung và một Ninja thượng. Sau đó toàn mạng rút lui khiến giới võ sĩ cả NB chấn động.

Đương nhiên Phục Bộ Vĩ được coi là vua của Ninja lúc đó không có trong thôn. Tiểu Bạch không đánh với hắn.

Nhưng người có thể được Thiên Hoàng xưng là đao hoàng, thực lực tất nhiên không kém.

Giống như lúc trước, chỉ cần kẻ địch có thực lực hung hãn, Tiểu Bạch luôn đứng trước mặt Diệp Thu. Cho dù hắn biết rõ thực lực của mình thật ra không bằng Diệp Thu.

Diệp Thu vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch, cười ấm áp nói "Tiểu Bạch, người này nhường lại cho tôi chứ?"

Cậu giết nhiều Ninja như vậy rồi, giết thêm một người cũng không thú vị gì. Tôi vẫn chưa đánh nhau với Ninja bao giờ".

Tiểu Bạch gật dầu liền lui về sau, dùng vũ khí sắc nhọn trong tay chống đỡ trên cổ Mitsui Minh Tín. Chỉ cần hắn khẽ có hành động bất thường, hắn có thể phản ứng nhanh nhất.

"To gán, dám lăng nhục Ninja đều phải chết" Giọng Phục Bộ Vĩ lạnh lùng nói.

"Ha ha, vậy thì tới đi" Diệp Thu cười nói. Oan đã lặng lẽ chuyển tới tay hắn.

Phục Bộ Vĩ nhìn lướt trong tay hắn có vũ khí hình dạng giống một con dao găm khác thường, mắt khẽ nhìn lên.

Một tiếng hừ nhạt, sương mù cuộn dày đặc trong phòng tự dưng biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ trong nháy mắt.

Bóng người hắn như chớp điện xuất hiện sau lưng Diệp Thu

Vù!

Lặng lẽ rút trường đao bổ ngang về phía Diệp Thu.

Không kịp xoay người, Diệp Thu giơ oan ra sau lưng, mượn trợ giúp của lỗ tai, nghe tiếng gió đoán chuyển động, vừa may chặn được toàn tấn công quỷ thần khó lường của Phục Bộ Vĩ.

Khóa!

Tiếng binh đao đụng vào nhau trong trẻo vui tai vang lên.

Phục Bộ Vĩ thấy vũ khí trong tay Diệp Thu không hề bị đại đao của mình chặt đứt, liền biết vũ khí của đối phương cũng không phải là đồ bỏ đi.

Thân hình lại biến mất, đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh Diệp Thu, lại một đao như tia chớp bổ tới.

Nếu tránh không kịp, e là cả người sẽ bị hắn chém thành hai mảnh.

Luồn!

Không dễ dàng, Diệp Thu lại giơ oan lên chặn đao. Chỉ là tay hắn bị khối lực lớn của đối phương làm cho tê dại.

Diệp Thu có chút tức giận rồi.

Từ sau khi lĩnh ngộ ám lực thứ tư, hắn luôn cho rằng mình là thiên hạ vô địch trong đám người bình thường.

Nhưng hôm nay bị tên thích đánh lén này chém liên tục mấy đao. Mặc dù không bị thương tổn nào, nhưng, nhưng Diệp Thu lại cảm thấy đây là chuyện rất mất mặt.

Ai thích bị người ta cầm đao đuổi theo chém từng đao một chứ?

Diệp Thu quyết định báo thù, cho chú lớn tuổi mà còn thích chơi trò quá lố này một bài học.

Ngưng thần định vị.

Sớm theo tiếng gió, cảm giác được quỹ tích hắn xuất đao, Diệp Thu nhanh chóng giơ oan lên chống lại hắn, lúc đó nhưng tay trái hắn lại nhanh như cắt đánh ra.

Ám lực thứ tư!

Nắm đấm xuyên qua từng lớp sương trăng, sau đó tiếp xúc tới thực thể.

Bịch!

Phục Bộ Vĩ được đám sương trắng vây quanh người bị nắm đấm của Diệp Thu đánh bay ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment