Cẩn Thận Động Thai - Mộc Thê A

Chương 11

12.

Thấy mình vì sắc quên bạn, tôi nhớ ra phải gọi cho người bạn thân, và kéo Kỷ Tư Minh quay lại tìm cô ấy, nhưng phát hiện trong cửa hàng không còn ai cả.

Đang định gọi điện cho cô ấy, tôi phát hiện mười mấy phút trước cô ấy đã nhắn tin trên WeChat nói rằng sẽ đi dạo phố với Lan Hân Nhã.

"..."

"Hôm nay anh đến trung tâm thương mại là để thị sát công việc, bây giờ bạn của em đã dắt khách hàng đi, vậy thì em ở lại với anh."

"... Sếp, ý đồ bắt người khác tăng ca của anh rõ ràng quá đấy."

"Rõ ràng thế sao? Mấy năm nay, anh phải vắt óc suy nghĩ làm sao để được ở riêng với em nhiều hơn đấy."

"...?"

Vậy ra đây là lý do tôi phải tăng ca suốt mấy năm nay?

"Mang hết tất cả quần áo mà cô gái này vừa chọn ra đóng gói lại."

Kỷ Tư Minh đột nhiên nói với nhân viên bán hàng trong cửa hàng, nhân viên ngạc nhiên chưa kịp phản ứng lại, vừa rồi họ đã nghe toàn bộ chuyện phiếm của mọi người.

Vậy nên, vợ chưa cưới của Chủ tịch tập đoàn Kỷ Thị không phải là cô gái vừa rồi, mà là cô gái trước mặt?

Tôi giật mình: "Anh làm gì vậy?"

"Để em nguôi giận."

... Tôi không hiểu.

Sau đó Kỷ Tư Minh như phát điên, nói là thị sát, nhưng vào mỗi cửa hàng anh đều mua đồ cho tôi và yêu cầu đóng gói gửi đến nhà thuê của tôi.

Tôi ngăn cản mà không được, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận. Dù sao anh ấy cũng không thiếu chút tiền này.

Về đến dưới nhà, tôi vừa muốn xuống xe thì anh nhanh tay khoá cửa xe: "Không định mời anh lên ngồi một chút à?"

Ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài xe chiếu vào, tôi nhìn thấy gương mặt anh nửa tối nửa sáng với ánh mắt dịu dàng và nóng bỏng: "Đã quá muộn rồi, anh về sớm đi."

"Chỉ mới tám giờ mà muộn sao?"

Chủ yếu là vì tôi sợ lát nữa tôi sẽ không kiềm chế được.

"Thiển Thiển thật là tuyệt tình."

Tôi biết anh đang giả vờ, nhưng tôi lại không kiềm chế được mà mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Tôi không nhịn được mà sát lại gần. Ban đầu chỉ muốn hôn lên má anh, nhưng anh bất ngờ quay đầu, nụ hôn liền chạm đến môi anh.

Chưa kịp ngạc nhiên, một bàn tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo kéo tôi qua.

Trái tim tôi đập loạn nhịp.

Tay vô thức nắm chặt cánh tay anh. Không gian kín cùng bầu không khí dần dần ám muội, nhiệt độ hai người cùng tăng lên, tôi cảm thấy mình như bị ngộp thở.

Đúng lúc này thì mẹ tôi lại xuất hiện.

Thật luôn. Sao mẹ biết chọn thời điểm quá vậy?

Tôi và Kỷ Tư Minh như hai học sinh bị bắt gặp yêu sớm, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo bà ấy lên tầng.

Nhưng bà ấy cũng không nói nhiều, chỉ hỏi chúng tôi đã ăn chưa.

Khi chúng tôi trả lời rằng đã ăn, bà ấy lại hỏi Kỷ Tư Minh mẹ anh gần đây sao rồi, Kỷ Tư Minh nói rằng mẹ anh đi du lịch.

Sau đó mẹ hỏi công việc gần đây thế nào.

Tôi thực sự không chịu được nữa: "Mẹ, có việc gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa."

Tôi hiểu bà ấy quá mà.

"Vậy thì mẹ nói thẳng." Bà ấy nhìn Kỷ Tư Minh, "Thế lúc nào hai đứa mới định cưới?"

Tôi vô cùng căng thẳng, vội vàng xen vào: "Mẹ, thế này có gấp quá không?"

Bà ấy nhìn tôi một cái: "Mẹ đang hỏi thằng bé, con im đi."



"Dì yên tâm đi, con và Thiển Thiển đang hẹn hò với mục đích kết hôn, nhưng kết hôn vào lúc nào thì..." Anh ấy nhìn tôi một cái, "Con thì muốn làm ngay, hận không thể làm ngay lập tức ấy chứ. Nhưng con cũng phải tôn trọng ý kiến của Thiển Thiển."

Chuyện gì vậy nè, sao tim tôi lại đập nhanh quá vậy.

“Khi nào cầu hôn thành công con sẽ báo cho dì và mẹ con biết.”

Cầu hôn?

Tiến triển này có hơi nhanh. Hôm nay chúng tôi mới chính thức hẹn hò ngày đầu tiên thôi.

"Không nhanh, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, Thiển Thiển."

Tôi kinh ngạc: "Sao anh biết em đang nghĩ gì?"

Tôi không biết mẹ rời đi lúc nào, đến khi tôi nhận ra thì trong nhà chỉ còn lại hai chúng tôi.

Kỷ Tư Minh không có ý định rời đi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.

"Tâm tư của em đều viết trên mặt, không khó đoán đâu."

Được thôi.

"Làm tiếp chứ?"

"... Anh nên đi về rồi."

"Lúc nãy bị mẹ em cắt ngang, em phải bù đắp cho anh."

...

Cho đến khi sự "bù đắp" dài và thân mật kết thúc, tôi đã bị anh hôn đến đôi mắt long lanh, môi đỏ mọng: "Nên... nên về rồi chứ?"

"Vẫn là lúc say, em dễ bị lừa nhất."

Anh thở dài, lại ôm tôi vào lòng, trán tựa lên vai tôi: "Em có biết không? Anh đã đợi khoảnh khắc này suốt bảy năm rồi. Có thể đường hoàng và danh chính ngôn thuận ôm em."

Hơi thở phả vào làn da của tôi, tôi thấy nhột và không khỏi run rẩy.

"Rồi rồi, biết rồi, anh đi đi."

“…”



Sau này tôi mới biết, hóa ra, chiếc xe đến đón Dư Dặc Dương năm đó, thỉnh thoảng Kỷ Tư Minh cũng ngồi ở trong.

Trong lúc chờ Dư Dặc Dương tan học, mỗi lần tôi bước ra khỏi trường, anh ấy đều nhìn thấy tôi.

Có vẻ như việc hàng ngày đến xem tôi tan học đã trở thành thói quen của anh.

...

Ngày thi đại học kết thúc, chiếc ô là anh bảo tài xế đưa tới.

Chỉ là lúc đó, sự nghiệp của gia đình đang gặp vấn đề. Anh phải đủ mạnh mẽ để tiếp quản, không thể phân tâm vì những chuyện khác. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng anh vẫn lặng lẽ ra nước ngoài.

Nhưng trong những năm ở nước ngoài, anh vẫn lén lút quan tâm đến tôi. Khi tôi học năm ba đại học, anh lo tôi sẽ yêu đương nên thường xuyên về nước.

Còn những chuyện sau đó tôi cũng đã biết hết rồi.

Trước kia còn nghĩ thật trùng hợp, luôn gặp được anh. Hóa ra, tất cả những cuộc gặp gỡ tình cờ đều là do có người đã mưu tính từ lâu.

...

Gần đây, mẹ tôi và mẹ của Kỷ Tư Minh qua lại rất thường xuyên. Rõ ràng là bát tự vẫn còn thiếu một nét(*), mà họ đã nghĩ đến cả tên cho cháu rồi.

(*)Người xưa cưới gả sẽ phải trao đổi bát tự, gồm năm sinh, tháng sinh, ngày sinh, giờ sinh, cho đối phương để xem có hợp với nhau hay không. Chữ bát 八 lại có 2 nét, nên bát tự vẫn còn thiếu 1 nét tức là mới viết được 1 nửa, có nghĩa là còn chưa biết được thế nào, chuyện còn chưa có ấn định có thành hay không.

Tôi thật sự bó tay.

"Có vẻ để các bà sớm được bế cháu nội, cháu ngoại, chúng ta phải cố gắng thêm rồi."

Kỷ Tư Minh ngồi trên sofa, ánh mắt cháy bỏng nhìn tôi.

"... Đã muộn rồi, anh rốt cuộc bao giờ mới về?"

Anh nhướng mày, từ từ lại gần, kéo tôi đang định trốn vào trong lòng, hít sâu một hơi.

"Tối nay không về."

(Hết)
Bình Luận (0)
Comment