Cẩn Thận Người Bên Gối Của Bạn

Chương 23


Khi về đến nhà đã là tối muộn, khi mở đèn lên tôi thấy Lâm Tân đang ngồi trên sofa phòng khách, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.

"Em đi đâu vậy?"

"Gặp một người bạn."

"Bạn gì? Nam hay nữ?"

Tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn dây dưa nhiều với anh ta: "Em rất mệt, có gì ngày mai nói sau."

Anh ta đi theo tôi vào phòng: "Có phải em có người khác bên ngoài không?"

"Anh nói bậy gì đó? Có phải anh nghe người khác nói hay chính anh tự nhìn thấy? Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng để em phải đoán, hôm nay em rất mệt, đừng làm em đau đầu."

Lâm Tân đưa điện thoại mình ra trước mặt tôi, bên trên là ảnh chụp tôi và Uông Á Sâm ở Tây Hồ.

"Anh theo dõi tôi?"

"Anh không rảnh như vậy, em đừng hỏi anh tại sao có được ảnh này, anh chỉ muốn biết người đàn ông này là ai?"


Tôi vừa thay quần áo vừa nói: "Anh cảm thấy cậu ấy có thể là ai? Có phải bây giờ anh rất phẫn nộ và đau khổ không? Tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách hỏi tôi."

Lâm Tân muốn giữ tay tôi lại nhưng bị tôi hất ra: "Được rồi, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Người này không có quan hệ gì với tôi, cậu ấy đến Hàng Châu xử lý chút việc, ngày mai sẽ đi, sau này chắc sẽ không gặp lại nữa."

"Cậu ta rất đẹp trai, là kiểu mà em thích." Lâm Tân ngồi trên giường, cúi đầu nói.

Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi lại thấy buồn cười: "Cho nên? Anh muốn để tôi đi à, muốn để tôi đi tìm tình yêu sao?"

"Em nằm mơ!" Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai mắt đỏ bừng nói: "Anh sẽ không để em rời khỏi anh, đời này em đừng hòng rời khỏi anh. Cho dù chết chúng ta cũng sẽ chết chung một chỗ."

Tôi ngồi xổm xuống nâng mặt anh ta lên: "Lâm Tân, anh có từng nghĩ muốn giết tôi không?"

"Đương nhiên anh không."

"Tôi còn có thể tin anh sao?"

"Anh là chồng em, em không tin anh chẳng lẽ tin đàn ông bên ngoài sao?"

"Ảnh này là Uông Sở Sở chụp gửi anh sao?"

Ánh mắt anh ta lung lay: "Không phải, em đừng nghĩ lung tung, anh với cô ta không có quan hệ gì."

"Không phải cô ta thì là người phụ nữ khác, anh ở bên ngoài làm loạn, cho nên nghĩ ai cũng không đứng đắn như mình." Tôi nói.

Anh ta ôm lấy tôi như tên vô lại: "Anh không có, hiện giờ anh thật sự không có người phụ nữ nào khác, em phải tin anh Tranh Tranh. Anh nói cho em biết, ảnh là do Thẩm hành Quang gửi cho anh."

"Anh ta làm vậy làm gì? Chẳng lẽ chúng ta ly hôn thì anh ta không cần rời khỏi Thịnh Dương sao?"

Lâm Tân lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Anh ta chỉ muốn mượn sức của anh."

"Để anh làm gián điệp? Ly gián tình của chúng ta, sau đó để anh ở trong quân Tào nhưng tâm ở Hán à? Trông như thể anh ta muốn tự gây dựng sự nghiệp." Tôi suy đoán nói.

"Chưa chắc, anh cảm thấy anh ta không có ý định từ bỏ Thịnh Dương. Anh hiểu rõ người này hơn em, vì đạt được mục đích mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. đến bây giờ anh ta vẫn quá im ắng, anh lo lắng anh ta còn che giấu thứ gì đó. hơn nữa, theo dõi em chụp ảnh kiểu này muốn ly gián chúng ta, không giống là thủ đoạn của anh ta."

Lâm Tân rơi vào trầm tư, tôi lại hoàn toàn không vội vàng, có lẽ bởi vì tôi không có chấp niệm với Thịnh Dương như bọn họ. Phúc họa tùy số, đối với người khác Thịnh Dương là một miếng bánh lớn nhưng đối với tôi lại là cạm bẫy.

Năm sau, Dư Tuấn gần như cắt đứt mọi giao thiệp, mấy lần tôi muốn liên lạc với anh ta đều không được. Nhưng hôm nay anh ta lại chủ động tìm tôi, nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.


Tinh thần anh ta vẫn không ổn định, nhưng cả người thoải mái tươi sáng hơn lúc trước tôi gặp rất nhiều, đã cắt tóc, cạo râu, mặc âu phục, tôi nhớ bộ âu phục này là tôi tặng anh ta.

"Cuối cùng anh cũng chịu ra ngoài."

Anh ta bất đắc dĩ cười: "Có thể đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, tôi hy vọng sẽ lưu lại ấn tượng tốt trong trí nhớ của cô, chứ không phải suy sụp lôi thôi."

"Anh nói vậy là sao? Anh sắp đi sao?"

"Tôi muốn tự thú."

"Anh muốn làm gì?" Trong khoảnh khắc ấy tôi nghi ngờ mình gặp ảo giác, mãi đến khi anh ta nhắc lại muốn đến đồn cảnh sát tự thú, tôi mới ý thức được vấn đề không đơn giản.

"Lý Hân Dĩnh chết chắc chắn có liên quan đến tôi, tôi chuẩn bị tự thú."

"Cái gì mà có liên quan đến anh?"

"Tôi hạ độc cô ấy, vào ngày chúng tôi kết hôn. Cô có nhớ không, ban đầu cảnh sát đưa ra nguyên nhân chết là do giày cao gót đập chết, nhưng sau khi kiểm tra thi thể thì phát hiện nguyên nhân là trúng độc. Tôi nghĩ, tôi mới là hung thủ thật sự giết người."

Tôi khó hiểu nói: "Anh giết Lý Hân Dĩnh? Sao có thể? Nếu anh thật sự muốn cô ta chết thì anh đã ra tay từ lâu rồi, sao lại chờ đến ngày đó?"

"Cô có hiểu chồng mình không? Cô cảm thấy mình luôn khống chế được anh ta sao?" Dư Tuấn hỏi lại tôi, tôi không rõ Lâm Tân có liên quan gì đến việc anh ta giết người, hiển nhiên anh ta cũng không cần đáp án từ tôi, tiếp tục nói: "Cô cần đề phòng chồng cô, anh ta, có lẽ không đơn giản như cô nghĩ đâu."

"Tại sao anh lại nói vậy?"

"Tôi từng nói với cô, vào lúc tôi chuẩn bị tha thứ cho Lý Hân Dĩnh, muốn sống bình yên bên cạnh cô ấy. Cô ấy cũng nghĩ như vậy nhưng đến khi Lâm Tân về nước, hai người bọn họ gặp nhau mấy lần. Tôi cũng không biết những việc này nhưng sau đó Uông Sở Sở đến tìm tôi."

"Uông Sở Sở đi tìm anh?"

"Đúng vậy, Lâm Tân về nước không bao lâu cô ta đã đến tìm tôi. Cô ta nói với tôi, Lý Hân Dĩnh lừa tôi, cô ấy và Lâm Tân chưa thật sự cắt đứt quan hệ, hai người vẫn dây dưa rắc rối. Mặc dù tôi không tin cô ta nhưng tôi cũng nảy sinh nghi ngờ với Lý Hân Dĩnh, tôi bắt đầu theo dõi cô ấy, quả nhiên phát hiện cô ấy thường xuyên gặp Lâm Tân. Cô ấy đồng ý với tôi, đảm bảo với tôi, cô ấy đã buông bỏ mọi thứ, chắc chắn sẽ không còn liên quan đến Lâm Tân nữa. Cô biết không, khoảnh khắc đó tôi hận không thể đi lên giế t chết hai người họ, trước kia tôi chưa từng nghĩ đến giết người nhưng ngày hôm đó, mỗi ngày tôi đều nghĩ lên kế hoạch giết cô ta và Lâm Tân thế nào. Ngày kết hôn, tôi hạ độc cô ta, đáng tiếc hôm đó Lâm Tân không xuất hiện, vốn dĩ tôi muốn cho hai người họ cùng chết với nhau. Thuốc độc này sẽ không phát tác ngay lập tức, cần qua một thời gian, nhưng sau đó tôi cũng không hiểu sao cô ta lại chết ở cầu thang thoát hiểm, càng không hiểu sao lại dính đến cô. Mấy tháng này, tôi vẫn luôn điều tra sự thật, mặc dù không điều tra được nhiều nhưng có lẽ tôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi."

Anh ta nói đến đây thì dừng lại, sau đó lấy một ổ cứng ra cho tôi: "Trong máy tính Lý Hân Dĩnh có rất nhiều thứ, tôi cũng không biết thứ này có tác dụng với cô hay không, dù sao tôi cũng copy toàn bộ ra. Tôi biết, Lâm Tân sẽ không buông tha cho Lý Hân Dĩnh vì trong tay cô ta có thứ có thể uy hiếp được anh ta, ngoại trừ quỹ đen và sổ sách giả của công ty thì nhất định còn thứ khác. Từ khi Uông Sở Sở xuất hiện, thật ra tôi đã lọt vào bẫy của họ rồi, là bọn họ từng bước dụ dỗ tôi giết Lý Hân Dĩnh, giải quyết mối họa lớn nhất của anh ta mà không cần tham gia vào. Là tôi hiểu lầm cô ấy, tôi không nên nghi ngờ cô ấy, cho dù tôi hỏi một câu cũng được nhưng tôi không hiểu gì cả, tự rơi vào suy nghĩ của mình, tôi có lỗi với cô ấy."

Tôi nhớ đến ngày Lý Hân Dĩnh đưa thiệp mời cho tôi, cô ta nói lần này cô ta thật sự nghĩ thông suốt rồi. Lúc ấy, trong lòng cô ta đã chờ mong cuộc sống mới bắt đầu, đáng tiếc người khác không cho cô ta cơ hội.

"Lúc ấy, Uông Sở Sở và Lâm Tân tính kế hai người thế nào?"


"Sau này tôi mới ý thức được, tôi bị hai người bọn họ lừa. Đầu tiên là Uông Sở Sở tìm tới tôi, khóc lóc sướt mướt nói cô ta rất yêu Lâm Tân, vốn dĩ Lâm Tân đã đồng ý cùng cô ta ở nước ngoài đón Tết Nguyên Đán nhưng vừa nghe nói Lý Hân Dĩnh kết hôn, Lâm Tân vội vàng trở về. Cô ta còn trẻ tuổi, lại khóc rất đáng thương, lúc ấy tôi thật sự cho rằng cô ta là một cô gái chưa trải sự đời bị Lâm Tân lừa. Hiện giờ nghĩ lại, người ngu ngốc kia là tôi mới đúng. Một người ở trước mặt tôi khóc lóc đáng thương, Lâm Tân lại lấy đủ loại lý do hẹn Lý Hân Dĩnh gặp mặt, tạo ra cảnh tượng tình cũ chưa dứt trước mặt tôi. Lâm Tân chắc là dùng thủ đoạn gì đó uy hiếp cô ấy, cô ấy sợ tôi lo lắng mới không nói cho tôi biết, nhưng tôi lại không tin cô ấy, cuối cùng phạm vào sai lầm lớn như vậy.

Tôi thổn thức không nói nên lời, không biết nên nói về chuyện này thế nào, chỉ có thể thở dài nói: "Anh định khi nào tự thú?"

"Sau khi gặp cô xong, tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Thật ra cảnh sát đã nghi ngờ tôi từ lâu, chỉ là loại độc kia tôi tự pha chế nên bọn họ không tìm thấy chứng cứ."

"Anh còn biết pha chế độc?"

Anh ta cười: "Mặc dù học chuyên ngành máy tính nhưng tôi cũng không kém môn hóa. Sau này cô phải cẩn thận, Uông Sở Sở rất nguy hiểm, vì dọn chướng ngại vật cho Lâm Tân, cô ta sẽ làm ra rất nhiều chuyện cực đoan."

Một người biết điều chế độc, một thiên tài như vậy thật đáng tiếc lại bị hủy hoại. Tôi nhìn anh ta lên xe, trong lòng nghĩ Uông Sở Sở và Lâm Tân thật sự chia tay sao, một con dao tốt như vậy, Lâm Tân thật sự buông bỏ được sao?

Trên đường về nhà tôi nhận được điện thoại của Uông Á Sâm.

"Hôm qua thật sự xin lỗi, để chị nhớ lại một số chuyện không vui. Hôm nay tôi mời chị ăn tối, có được không?"

"Tôi mời cậu ăn cơm, nếu cậu không ngại thì có thể đến nhà tôi, tôi tự xuống bếp."

Bên kia đồng ý rất nhanh, tôi lái xe đến siêu thị mua một ít thức ăn, rồi báo cho Lâm Tân buổi tối nhà có khách, bảo anh ta về sớm một chút.

Uông Á Sâm mua một bó hoa, cầm theo chai rượu vang đỏ đến nhà, Lâm Tân thấy cậu ấy thì hơi không vui. Tôi không quan tâm anh ta, kéo Uông Á SÂm vào nhà, sau đó mở chai rượu vang, nói với Lâm Tân: "Hôm nay em rất vui, bởi vì em có một người em trai. Lâm Tân, sau này anh đừng tùy tiện bắt nạt em, em có em trai rồi, là em trai ruột cùng cha."

"Em trai em?" Lâm Tân khó tin nhìn cậu ấy, lại nhìn tôi, sau đó nói: "Hai người... hình như khá giống nhau."

"Mặc dù ba không cần em, nhưng em còn muốn cảm ơn ông ấy đã cho em người em trai này." Tôi nhìn Uông Á Sâm nói.

Đôi mắt cậu ấy rưng rưng, nói với Lâm Tân: "Vốn dĩ em cho rằng trên đời này không còn người thân nào nữa, hiện giờ chẳng những em có chị mà có cả anh rể. Em cũng rất vui, em chúc hai người."

Ba người chúng tôi uống hết một chai vang đỏ, Uông Á Sâm đã hơi say, tôi để cậu ấy ở lại nhà, cậu ấy ngay thẳng đồng ý.

Lâm Tân mặc dù nhiệt tình tiếp đón cậu ấy nhưng tôi biết trong lòng anh ta không hoàn toàn chấp nhận chuyện này. Nhưng như vậy thì sao, tôi chỉ muốn nói cho anh ta biết, mặc dù tôi thật sự thừa kế tập đoàn Thịnh Dương, mặc dù ngày nào đó tôi chết đi, anh ta cũng không phải người thừa kế duy nhất. Ngoại trừ mẹ tôi ra, tôi còn có một người em trai.


Bình Luận (0)
Comment