Càng Chơi Càng Lớn

Chương 29.2

Editor: Esley


Đôi Lời: Chương trước Esley thấy mọi người cmt than chương quá ngắn hehe thôi thì mọi người thông cảm Esley phải kéo thời gian để edit chương H cho kịp tiến độ, Esley cũng không đành lòng cắt chương H làm 2 :v gạch đá chắc chết, nên mai sẽ up liền c30-31 để mọi người đọc liền mạch, đây cũng là lý do nên mọi người hiểu cho Esley hen :*


Đây là giai đoạn nhiều bài tập nhất trong học kỳ của Diệp Vũ Trung nên cô luôn túc trực trong thư viện để học bù, ngày nào cũng đến khuya mới trở về ký túc xá.


Hôm nay, cũng không ngoại lệ.


''Vũ Trung.'' Doãn Diệc vốn dĩ đến ký túc xá tìm Vũ Trung, nhưng những bạn cùng phòng đều nói cô đã đi vắng, phỏng chừng đang ở thư viện chiến đấu hăng hái. Doãn Diệc nghe vậy liền tìm tới thư viện, không ngờ lại trùng hợp bắt gặp Vũ Trung đang trên đường quay về ký túc xá.


Diệp Vũ Trung ngẩng đầu, nhận ra người trước mặt là Doãn Diệc.


''Chị Doãn Diệc.'' Mỗi khi Diệp Vũ Trung gặp nàng đều cảm thấy vui vẻ, bởi trên người Doãn Diệc không có loại khí thế bức người như của Tề Thấm Khải, ngược lại luôn cho cô cảm giác thoải mái và hòa nhã. Cô thật sự không hiểu, một người ôn nhu như Doãn Diệc sao lại chịu đựng nổi Tề Thấm Khải? Vì sao hai người lại chia tay?


''Chị tới ký túc xá tìm em, nhưng em đã đi vắng.'' Thật ra Doãn Diệc đã mất cảm tình với Vũ Trung từ lâu, nguyên nhân rất đơn giản...bởi vì Tề Thấm Khải.


Vũ Trung trăm triệu lần không ngờ được rằng Doãn Diệc lại chủ động đến tìm cô. Cô hiểu rất rõ, từ sau chuyện hôm đó ở khu vườn nhỏ, Doãn Diệc ít nhiều gì cũng sẽ có chút khúc mắc đối với cô, cả hai gặp mặt chắc hẳn sẽ có chút xấu hổ, cho nên cô vẫn luôn tránh mặt nàng.


''Chị tìm em có chuyện gì sao?''


Doãn Diệc cùng cô sóng vai nói, ''Chúng ta đi nơi khác nói chuyện, đến bãi cỏ bên kia đi.''


Tuy Vũ Trung không biết nàng đến tìm cô vì việc gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Kỳ thật Diệp Vũ Trung cũng có chút bận tâm, nếu Doãn Diệc thật sự tới hỏi cô về chuyện của Tề Thấm Khải, cô phải trả lời ra sao đây? Nếu nói cô không hề yêu thích Tề Thấm Khải thì chính là trái lương tâm, nhưng nếu bảo cô nói cho Doãn Diệc biết cô yêu thích Tề Thấm Khải thì cũng không được. Haizzz, Vũ Trung âm thầm thở dài, cứ mỗi lần Tề Thấm Khải xuất hiện trong tâm trí cô thì lại khiến cô tâm phiền ý loạn.


Cho dù là vào buổi tối, trong khuôn viên trường đại học vẫn còn rất nhiều người, những người trong số đó đa phần là tình lữ. Vũ Trung bình thường vẫn không thích đến những nơi này vào ban đêm vì có rất nhiều tình lữ, khiến cô luôn cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn thấy họ âu yếm, thực không được tự nhiên.


''Chị muốn nói với em về chuyện đi du học ở Đức.'' Doãn Diệc nói nhanh và dứt khoát.


''Đi Đức?'' Trong nhất thời Diệp Vũ Trung có chút không tiêu hóa nổi lời nàng nói, ''Em không hiểu cho lắm?''


Doãn Diệc tường thuật lại một lần sơ lược về thủ tục đi Đức của học viện, ''Vậy em có ý muốn đi không?''


Diệp Vũ Trung đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp một lần, đối với tiền đồ sau này của cô cũng vô cùng có lợi. Nhưng nếu muốn cô lập tức trả lời Doãn Diệc cô có muốn đi hay không, thì cũng hơi khó xử, tuy rằng trong thâm tâm cô rất muốn.


Doãn Diệc đã sớm dự liệu được Vũ Trung sẽ do dự, bèn nói, ''Vũ Trung, em thành thật trả lời chị, có phải em sợ Thấm Khải sẽ can thiệp vào chuyện này không?''


Vũ Trung cúi đầu không nói xem như ngầm thừa nhận, nếu nói trắng ra thì Tề Thấm Khải nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này, nhưng đây không phải chuyện đầu tiên khiến cô băn khoăn, bởi cô chợt phát hiện ra, cô không muốn rời khỏi nơi này, nơi cô đang có rất nhiều bạn bè và người nhà. Còn chuyện thứ hai khiến cô lo lắng không phải là chuyện Tề Thấm Khải sẽ can thiệp gây trở ngại cho cô, mà là tình huống của Tề Thấm Khải sau khi cô rời đi.


Trời ơi!!! chuyện gì đây??? Cô luôn miệng nói với mọi người, cô cầu mong sao Tề Thấm Khải cách xa cô một chút, bây giờ lại không muốn rời xa nàng, nói như vậy, chẳng khác nào là nói một đằng nghĩ một nẻo?


Nhưng mà nếu kêu cô ở lại bên cạch Tề Thấm Khải, cô cũng không thích, bởi loại khí thế bức người của Tề Thấm Khải khiến cô không tài nàng thích ứng nổi, lúc nào cũng khiến cô cảm thấy muốn chạy trốn khỏi ma khí của nàng.


''Nếu như bởi vì cô ấy thì em không cần lo lắng. Chị sẽ...''


''Chị Doãn Diệc.'' Vũ Trung cắt ngang lời nàng, ''Không phải, chỉ do bản thân em thôi, em hy vọng chị có thể cho em một ít thời gian để suy nghĩ lại. Dù sao em muốn xuất ngoại thì cũng nên bàn bạc với người nhà một chút, hơn nữa còn rất nhiều chuyện phải lo liệu, nếu chị muốn em đồng ý ngay lập tức thì hơi khó khăn một chút.''


Doãn Diệc mỉm cười, ''Ngốc à, chị cũng đâu có kêu em ra quyết định ngay lập tức, chị chỉ muốn em suy nghĩ thật kỹ về cơ hội lần này mà thôi. Dù sao đây cũng là cơ hội tốt cho sự nghiệp của em sau này, hơn nữa, chị cũng sẽ qua cùng em, đến lúc đó, chị sẽ chiếu cô em.''


Vũ Trung gật đầu, cô sẽ cân nhắc thật kỹ, nếu đi Đức cô cũng có thể tránh mặt Tề Thấm Khải trong một thời gian ngắn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tề Thấm Khải không đi theo. Mấy ngày nay, cô đã tiêu hao khá nhiều tinh lực cho câu chuyện tình yêu đầy rắc rối này, cũng lãng phí rất nhiều thời gian cho việc học. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy tình yêu không phải là thứ duy nhất trong cuộc sống, cô còn rất trẻ, còn rất nhiều chuyện muốn làm và phải làm.


Hai người lại tán gẫu thêm một lát, khi thấy đã khá khuya thì tạm biệt nhau ra về.


Hai người không hề để ý, cách đó không xa có một cô gái luôn âm thầm lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người. Tuy cuộc đối thoại giữa hai người chẳng có gì đáng chú ý, nhưng sau khi nghe đến ba chữ ''Tề Thấm Khải'', thì cô gái nọ tỏ ra vô cùng thích thú. Càng nghe khóe môi nàng lại càng lộ ra một nụ cười càng đậm, càng thâm sâu.


''Diệp Vũ Trung!'' Diệp Vũ Trung và Doãn Diệc mới vừa đứng lên không lâu, thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ xa vọng đến.


Thân ảnh người đó dần hiện ra một cách rõ ràng trong màn đêm, người này không ai khác chính là Tề Thấm Khải.


''Tề Thấm Khải? Trễ như vậy rồi cô còn đến đây làm gì?'' Diệp Vũ Trung vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy kỳ quái.


Khuôn mặt Tề Thấm Khải đặc biệt tái nhợt dưới ánh đèn đường mờ nhạt, điều này bất chợt khiến Vũ Trung mơ hồ ngửi được một cỗ hơi thở nguy hiểm. Tề Thấm Khải căm thù liếc mắt nhìn Doãn Diệc một cái, nàng nói, ''Tôi hỏi em mới phải, đã trễ như vậy rồi, không ở ký túc xá sao lại cùng một cô gái chạy đến nơi này làm gì?'' Nàng đang vui vẻ mừng rỡ đến gặp Vũ Trung, nào ngờ lại bắt gặp cô cùng một cô gái khác trò truyện thân mật. Không cần suy nghĩ cũng biết, đây chính là một giọt nước làm tràn ly...


''Thì có chút chuyện muốn nói thôi mà.'' Vũ Trung ôm chặt sách trong tay, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói ra một lý do hợp tình hợp lý, mặc dù tinh thần cô đã sớm bị khí thế của Tề Thấm Khải làm cho suy nhược.


''Có chuyện gì để nói? Còn chuyện gì để nói ngoài chuyện yêu đương?'' Tề Thấm Khải dùng giọng điệu châm chọc nói, có việc gì mà không chọn ban ngày nói, lại cố tình chọn ban đêm để bàn?


Doãn Diệc lên tiếng đáp, ''Thấm Khải, cô hiểu lầm rồi. Tôi thật sự có chuyện quan trọng cần bàn với Vũ Trung.''


''Vậy đã nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì em đi với tôi, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.'' Lúc này Tề Thấm Khải hệt như một cô bé bị người khác dành mất đồ chơi, vội vàng kéo tay, lôi Vũ Trung đi.


Vũ Trung theo bản năng giãy dụa khỏi tay nàng. Tề Thấm Khải tức giận nói, ''Em như vậy là sao? Em đối với tôi vậy sao? Cô ta tìm em có việc muốn bàn thì em vội vàng đáp ứng, tôi có việc muốn nói thì em lập tức không vui?''


Đây chính là điều duy nhất Vũ Trung không thích ở Tề Thấm Khải, chỉ là một chuyện bé cỏn con, nàng lại độc mồm độc miệng như vậy, khiến ai nghe cũng không thoải mái nổi, Vũ Trung nói, ''Được, giỡ tính trẻ con cái gì chứ? Tôi đi với cô là được, đừng lôi tôi.''


Sắc mặt Tề Thấm Khải lúc này mới dễ coi hơn một chút, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười, nói với Doãn Diệc, ''Chúng tôi phải đi rồi, cô Doãn, tạm biệt.''


Sau khi lơ đãng nói một câu tạm biệt, Doãn Diệc vẫn tiếp tục giữ trầm mặc, Tề Thấm Khải và Vũ Trung đi được một đoạn khá xa nàng mới một mình lặng lẽ rời khỏi khuôn viên trường đại học.


Cô gái bí ẩn này giờ vẫn ngồi cách Doãn Diệc và Diệp Vũ Trung không xa cũng đứng lên, ngọn đèn đường mờ nhạt dần soi rõ dung mạo của nàng, có thể nhận ra nàng là cô gái hôm nọ Vũ Trung đụng phải, mặc dù gương mặt trắng nhợt như một tờ giấy, ước chừng chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thực chất nàng đã hai mươi chín tuổi. Gương mặt sắc sảo đó thật mâu thuẫn với tuổi tác thật của nàng...

Bình Luận (0)
Comment