Càng Chơi Càng Lớn

Chương 35

Editor: Esley


Tề Thấm Khải luôn ở bên cạnh trông chừng Diệp Vũ Trung, giống như thật lâu nàng không được nhìn thấy cô. Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp Diệp Vũ Trung, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên, khi đó nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng sẽ có bất kỳ quan hệ nào với cô bé này. Vậy mà hiện tại, quan hệ của hai người lại đi tới mức độ này.


Nàng thay khăn lông ướt trên trán Vũ Trung, thay thêm một lần nước, sờ lên trán cô, có vẻ đã hạ sốt, nàng mới dần an tâm hơn.


Chính bản thân nàng đã từng bước biến quan hệ của hai người thành ra như vậy, có rất nhiều phương thức nàng có thể chọn, nhưng nàng lại lựa chọn phương thức Diệp Vũ Trung không thích nhất, cũng không thể chấp nhận nhất, để yêu cô. Nàng biết tính cách này không tốt, cần phải sửa đổi. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tề Thấm Khải nguyện ý vì một người mà thay đổi bản thân.


Cả một buổi tối, Tề Thấm Khải đều ở bên giường chăm sóc Diệp Vũ Trung, giúp cô thay khăn ướt, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tận cho đến hừng đông nàng mới không chống đỡ được, do hôm qua ban ngày công tác lại thêm thức đêm, khiến nàng mệt mỏi gục bên giường ngủ thiếp đi.


Diệp Vũ Trung vừa mở mắt ra đã thấy đầu óc quay cuồng, nhưng không khó chịu như hôm qua. Từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất chính là lên cơn sốt, cảm mạo thông thường còn đỡ, nếu lên cơn sốt thì cả người cô liền vô lực, đau đầu, đôi khi còn dẫn đến nôn mửa. Cô vừa ngồi dậy đã khiến chiếc khăn trên trán rớt xuống, cô theo bản năng nhìn xuống, vừa nhìn đã thấy Tề Thấm Khải đang gục ngủ bên giường.


Mái tóc dài màu đen che đi một phần khuôn mặt nàng, dưới ánh dương quang của buổi sáng sớm, khuôn mặt nàng bị ánh nắng hắt vào có chút không chân thật, cứ như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái thì nàng sẽ vỡ tan. Tề Thấm Khải luôn tự tin, sáng lạng như vầng thái dương giờ đây lại nhiễm một chút mệt mỏi trên khuôn mặt. Diệp Vũ Trung trước đây cũng từng thấy nàng ngủ, nhưng bây giờ lại không giống lúc đó. Cô rốt cuộc không hiểu một người phụ nữ ngày thường luôn tỏ ra nghiêm túc, lãnh khốc, cao ngạo và cường thế vì sao lại tới nông nỗi này?


Nàng đối với cô, ngoại trừ chuyện đêm đó, kỳ thật bình tĩnh mà xem xét lại thì ngoài việc nàng có chút bá đạo ra, thật sự luôn đối tốt với cô, điều này không thể phủ nhận. Thậm chí, cô có đôi khi còn hưởng thụ sự bá đạo và ôn nhu của nàng.


Cái gì? Hưởng thụ?! Diệp Vũ Trung, mày điên rồi! Cô ta làm chuyện như vậy với mày mà mày lại còn 'hưởng thụ'!? Diệp Vũ Trung vì ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu óc mình mà cảm thấy tự xấu hổ, cô cần phải nhanh chóng quăng hết những ý nghĩ ly kỳ cổ quái này ra khỏi đầu.


Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi thì Tề Thấm Khải đã dần dần tỉnh lại. Nàng chớp mắt vài lần để làm quen với ánh sáng chói cháng của mặt trời, chậm rãi ngồi dậy, cả đêm nàng ngồi chăm sóc Diệp Vũ Trung, lại còn ngủ gục nên khiến thắt lưng đau đến tê liệt. Nàng hơi giương mắt nhìn thì thấy Diệp Vũ Trung dùng ánh mắt vô tội chăm chú nhìn nàng, trên mặt bày ra biểu tình ngây ngô.


Tề Thấm Khải dịu dàng mỉm cười với cô, "Mới sáng sớm em ở đó ngây người ra làm gì?"


Diệp Vũ Trung mở to miệng nói dối, "Không có gì." Cô lập tức quay đầu sang hướng khác, cô không muốn nàng biết cô đã nhìn lén nàng.


Tề Thấm Khải chỉ cười mà không nói gì, nhẹ nhàng vươn tay áp lên trán Vũ Trung, "Em thấy sao rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?"


Diệp Vũ Trung theo bản năng muốn trốn khỏi cái chạm của nàng, nhưng thấy nàng không có ác ý gì nên cũng ngoan ngoãn để nàng kiểm tra giúp cô, "Không còn khó chịu nữa." Rồi lại nghĩ tới hình ảnh Tề Thấm Khải gục bên giường, "Hôm qua cô đã chăm sóc tôi cả đêm?"


"Ừm, bởi vì em không nghe lời. Do em cứng đầu cứ nhất quyết đứng trước cửa sổ mà không chịu giữ ấm nên mới bị cảm, em nói xem có phải em đáng bị vậy không?" Vốn là những lời trách cứ nhưng Tề Thấm Khải lại nói một cách thật ôn nhu, thậm chí còn mang theo vài phần hệt như một người mẹ thương con đang mắng yêu con mình.


Nàng quả thật đã chăm sóc Vũ Trung cả đêm. Cô tự mình không cẩn thận mắc bệnh, rồi được một tiểu thư giàu có tài mạo song toàn chăm sóc cả đêm, tình tiết này tuy có phần cẩu huyết nhưng không thể không phủ nhận một điều rằng, việc cô bị căn bệnh tra tấn một đêm, khi tỉnh lại phát hiện có một người mãi luôn ở cạnh cô, chăm sóc cô, quan tâm cô, cảm giác này thật sự là phi thường tốt.


"Cảm ơn." Hơn nửa ngày Vũ Trung mới thốt ra được hai chữ này.


Tề Thấm Khải đứng lên, cũng không lên tiếng trả lời cô. Biểu đạt tâm tình của bản thân đối với em khó khăn đến vậy sao? Ngay cả một câu 'cám ơn' đơn giản như vậy mà phải mất hơn nửa ngày mới thốt ra được, cho nên không cần hỏi cũng biết, kêu em thừa nhận em có cảm giác với tôi khó khăn biết dường nào.


Nàng nhẹ nhàng nói, "Lát nữa tôi phải đến công ty, nếu em hạ sốt rồi thì chắc vẫn còn nhớ rõ hôm nay là ngày thứ bảy."


Diệp Vũ Trung thật đúng là đã quên mất chuyện này.


"Nếu em đã hiểu rõ lòng mình, bây giờ có thể nói cho tôi biết quyết định của em, tôi...tôi sẽ thực hiện lời hứa..."


Vũ Trung cúi đầu, cô không có bất kỳ tình cảm nào với nàng thật sao? Như vậy, cô có nên kêu nàng chịu trách nhiệm hay không? Cô quả thật đang rất do dự.


"Sao? Bây giờ tôi thật sự phải đến công ty."


"Cô gấp cái gì chứ? Không phải đến giữa trưa mới tròn bảy ngày sao? Tôi cũng không muốn bội tín." Cô cắn môi, "Đến trưa, chờ cô về, tôi sẽ nói cho cô biết."


Tề Thấm Khải tựa như một phạm nhân đang vui sướng vì đã bị dẫn lên đoạn đầu đài rồi còn đột nhiên được ban lệnh đặc xá miễn trảm. Nàng nghe được ý tứ trong lời nói của Vũ Trung, có thể nàng còn có một tia hy vọng.


"Vậy được, đến trưa khi trở về, tôi sẽ chính tai nghe câu trả lời của em." Nàng mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng hôn lên trán Vũ Trung, rồi thì thầm vào tai cô, "Hy vọng em không khiến tôi thất vọng. Nhớ kỹ, hãy thành thật với lòng của em một chút." Nàng nói xong không đợi Vũ Trung trả lời, đã vội vã bỏ đi.


Hãy thành thật với lòng của em một chút...tiếng nàng nỉ non cứ mãi vang vọng bên tai cô, thành thật với lòng...


Vầng thái dương vào những ngày xuân đặc biệt ấm áp hơn bình thường, Thôi Tuyết Cảnh bước ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi Đàn Hương, đi đến khu vườn trong hậu viện, cùng những cây hoa nàng nuôi trồng bấy lâu vun đắp tình cảm. Nàng mang theo bao tay, tự mình cầm cây kéo lớn, cắt tỉa từng cành cây ngọn cỏ.


Nàng hoàn toàn khác với cô gái đang đứng bên cạnh, người quanh năm chỉ toàn mặc màu đen, so với sự yếu ớt và dịu dàng của Thôi Tuyết Cảnh, cô gái này hết sức nghiêm túc và lãnh khốc, cô ấy tên là Chu Vy.


"Tiểu thư, người có mệt không? Mệt thì hãy..." Chu Vy vẫn luôn lo lắng về sức khỏe của Thôi Tuyết Cảnh, bởi nàng vốn dĩ đã có thể trạng không tốt, trạng thái và tinh thần luôn luôn lộ vẻ mệt mỏi, nàng tự mình làm vườn, thật sự sẽ ổn sao?


Thôi Tuyết Cảnh chỉ thản nhiên mỉm cười, tiếp tục cắt tỉa cây cối, "Mùa xuân tới rồi, có chút cành phải tỉa bớt đúng lúc, nếu không sẽ ảnh hưởng sự sinh trưởng của những loại cây này."


Chu Vy đã theo Thôi Tuyết Cảnh nhiều năm như vậy, nhưng thủy chung vẫn không tài nào đoán ra được hết tâm tư của nàng, ví dụ như câu nói vừa rồi của Thôi Tuyết Cảnh, Chu Vy không tài nào hiểu yếu hàm ý bên trong.


Thôi Tuyết Cảnh vẫn tiếp tục im lặng cắt tỉa cây cối.


"Dạo gần đây tiểu Dật đang bận chuyện gì? Sao lúc nào cũng không thấy bóng dáng của nó đâu?" Dưới ánh mặt trời làn da Thôi Tuyết Cảnh có vài phần đỏ ửng, trên trán cũng nhiễm một lớp mồ hôi hơi mỏng.


Chu Vy nhận lấy cây kéo trong tay nàng, "Tôi cũng không rõ lắm. Thiếu gia luôn đi sớm về trễ, cụ thể đang vội làm cái gì, Chu Vy cũng không có quyền được hỏi."


Thôi Tuyết Cảnh ngồi xuống ghế, uống một hớp nước, lau mồ hôi trên trán, "Gọi Chương Chính đến đây."


Chương Chính trước giờ vẫn nghe lệnh theo Thôi Dật làm việc, muốn biết chuyện của Thôi Dật, hỏi hắn sẽ rõ ràng nhất.


"Dạo gần đây tiểu Dật đang bận chuyện gì?" Thôi Tuyết Cảnh vừa thưởng thức chậu hoa Thiên Lý mới nẩy mầm vừa lên tiếng hỏi.


Đồng tử Chương Chính xoay chuyển, nửa hồn rất nhanh đã bay về phương xa. Thôi Dật đã dặn dò hắn thật kỹ là không được tiết lộ những việc gần đây hắn đang điều tra về Tề Thấm Khải cho Thôi Tuyết Cảnh nghe, nhưng hiện tại Đại tiểu thư lại hỏi. Hắn rốt cuộc nên nói hay là không nên nói đây?


Từ đầu đến cuối Thôi Tuyết Cảnh vẫn chưa liếc mắt nhìn Chương Chính lấy một lần, bàn tay mềm mại không xương tiếp tục vỗ về chơi đùa với chậu hoa trên tay, nhẹ nhàng nói, "Cậu chắc cũng biết hậu quả nếu dám lừa gạt tôi." Nàng đưa đóa hoa lên mũi, nhắm mắt thưởng thức, "Thơm thật."


Chương Chính sợ tới hồn bay phách lạc, "Đại... Đại tiểu thư, tôi nào dám lừa gạt người."


Lúc này, Thôi Tuyết Cảnh mới xoay người, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, "Cậu có lừa gạt tôi hay không, hoàn toàn quyết định bởi câu nói kế tiếp của cậu."


Chương Chính liên tục gật đầu, "Dạ, Dạ, tôi nhất định sẽ nói thật." Hắn lập tức kể lại toàn bộ việc Thôi Dật kêu hắn theo dõi Tề Thấm Khải trong mấy ngày nay, sau đó còn điều tra những người ở bên cạnh nàng, tất cả những gì hắn biết về Diệp Vũ Trung cũng đều nói ra hết cho Thôi Tuyết Cảnh nghe.


"Đại tiểu thư, tôi thật sự chỉ biết có bấy nhiêu thôi, tôi thật sự không có lừa ngài."


"Đúng là không có tiền đồ mà." Thôi Tuyết Cảnh nghe xong thì vô cùng tức giận, "Cái gì tốt thì không làm, toàn làm chuyện dư thừa. Nó muốn đợi Tề Thấm Khải quăng Diệp Vũ Trung ra, sau đó thượng vị sao? Đúng là cái thứ không có tiền đồ."


Chu Vy rất ít khi thấy Thôi Tuyết Cảnh tức giận đến vậy, ngoài trừ mấy năm về trước, chuyện có liên quan đến cô gái kia...


"Xin tiểu thư bớt giận. Thiếu gia có lẽ chỉ là một phút hồ đồ." Biểu tình Chu Vy vẫn lãnh đạm như thường.


Thôi Tuyết Cảnh nuốt giận nói, "Chương Chính, cậu đi làm việc của mình đi. Chuyện vừa rồi không được nói cho tiểu Dật biết tôi đã biết. Nếu không..."


"Dạ dạ!" Chương Chính cầu còn không được, nếu như bị Thôi Dật biết hắn dám tiết lộ chuyện này thì trước sau gì hắn cũng không có kết quả tốt.


Nháy mắt một cái đã đến trưa, Tề Thấm Khải luôn ghi nhớ ước hẹn với Diệp Vũ Trung.


"Alo?"


"Cô bận lắm sao? Chừng nào mới về?" Giọng Diệp Vũ Trung vang lên bên đầu dây bên kia.


"Em chờ tôi một lát, tôi xong việc sẽ về ngay. Em..." Tề Thấm Khải muốn hỏi nhưng lại thôi. Quên đi, nàng muốn nghe chính miệng cô nói ra đáp án.


"Được rồi." Giọng Diệp Vũ Trung khá buồn bực.


Tề Thấm Khải cúp điện thoại, nàng ký nhanh đống hồ sơ dang dỡ rồi nhanh chân chuẩn bị trở về biệt thự. Trong lúc lái xe, lòng nàng bất an không thôi, nếu nàng có thể nắm giữ được Diệp Vũ Trung thì chính là hạnh phúc, còn nếu cô nói một chữ không, thì nàng sẽ rơi xuống bể khổ vạn trượng. Nhưng nếu thật sự Vũ Trung nói không thì nàng sẽ làm sao? Nàng phải thật sự buông tay một cách dễ dàng đến vậy? Vung tay một cái thì có thể ném bỏ tình yêu sao?


Nàng không muốn như vậy, cho dù trong lòng Vũ Trung tình cảm cô dành cho nàng chỉ là một khe hở nhỏ bé, nàng cũng không cam lòng bỏ qua như vậy, nàng muốn mở lòng cô ra, muốn mở hết toàn bộ một cách triệt để nhất. Nàng muốn tình yêu phải do chính tay nàng nắm giữ. Thay vì phải ở đây chờ đợi như phạm nhân sắp bị phán tội chết, chi bằng nàng đánh cuộc một lần cuối cùng.


Diệp Vũ Trung chờ Tề Thấm Khải trở về đến đứng ngồi không yên. Cô thật sự rất mâu thuẫn và do dự, thành thật với lòng? Rốt cuộc như thế nào mới được xem là thành thật?!


Kim đồng hồ cứ như vậy tích tắc xoay tròn, rất nhanh đã đến xế chiều. Diệp Vũ Trung bắt đầu lo lắng cho Tề Thấm Khải, vì sao nàng vẫn chưa về? Cô lập tức gọi điện thoại cho Tề Thấm Khải, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy. Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?


Lúc cô đang chuẩn bị điện thoại cho Thư Kiệt thì đã thấy anh ta vội vả chạy về.


"Thư Kiệt, Tề Thấm Khải đâu? Anh không phải nên chở cô ta về sao? Sao lại về một mình?"


Thư Kiệt thở không ra hơi, "Diệp... Diệp tiểu thư, mau....mau đến biện viện, Tề tổng, đã xảy ra chuyện!"


"Cái gì?" Diệp Vũ Trung chỉ cảm thấy như máu cô đang chảy ngược lại, đầu óc trống rỗng.


"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thôi Tuyết Cảnh chất vấn Thôi Dật, "Chị hỏi em, mấy ngày nay đang làm gì hả?"


Thôi Dật nói, "Đây là chuyện riêng của em, chị biết em có lý do không thể trả lời chị."


Thôi Tuyết Cảnh cười lạnh, "Vậy sao? Tiểu Dật đã làm gì mà sợ chị tức giận phải không? Cho nên em mới không dám nói cho chị biết?"


Thôi Dật nắm chặt tay thành quyền, quật cường không trả lời. Đúng lúc này có một tên đàn em đi vào phòng, nói gì đó vào tai Thôi Dật, khiến hắn nghe xong sắc mặt đại biến, vội vã muốn rời khỏi phòng.


"Đứng lại, ai cho phép em đi ra ngoài?" Hiếm khi thấy sắc mặt Thôi Tuyết Cảnh tệ đến vậy, giọng nói nghiêm khắc của nàng khiến ai nghe xong cũng không dám chống lại.


Thôi Dật dừng bước lại, quay đầu nhìn thoáng qua Thôi Tuyết Cảnh, sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài.


"Cản nó lại." Thôi Tuyết Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, so với câu nói ban nãy, câu nói này nghe chẳng rõ là nàng đang có cảm xúc gì. Những bảo vệ ở cửa lập tức vươn tay ngăn cản Thôi Dật.


"Thật xin lỗi thiếu gia, tiểu thư có lệnh, xin người dừng bước."


Editor: haha cho Esley nhiều chuyện tâm sự chút xíu, không biết mọi người có ghét Tề Thấm Khải không chứ Esley thấy chế Tề là một người khá mạnh mẽ trong tình yêu, làm sai thì sửa sai, dám yêu dám hận, không dễ dàng bỏ cuộc, chứ có nhiều truyện coi mà ức chế muốn ói máu, cứ toàn là yêu thầm xong rồi không dám nói, ''nhìn cậu hạnh phúc mình cũng hạnh phúc'', trời phát điên!!! Một phút ức chế, xin mọi người bỏ qua cho :">

Bình Luận (0)
Comment