Càng Chơi Càng Lớn

Chương 6

Editor: Esley vừa thay ảnh bìa truyện mọi người cho ý kiến nga~~


Sau khi cửa được đóng lại, Trầm Ngôn đối với cô bé trước mặt cũng có chút hứng thú. Cô dựa vào tường, khoanh tay dùng ánh mắt đầy bỡn cợt không kiêng kỵ gì nhìn chằm chằm Diệp Vũ Trung. Vũ Trung là một cô gái rụt rè lập tức cúi đầu tránh né ánh mắt nóng bỏng kia của Trầm Ngôn. Nhưng cô cũng không tự chủ được, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn trộm Trầm Ngôn. Trầm Ngôn cảm thấy thật thú vị, vui vẻ cất tiếng cười.


''Cô bé đáng yêu, nói cho chị biết, em tên gì?'' Giọng điệu của Trầm Ngôn vẫn như trước không hề có chút đứng đắn nào, chỉ tràn ngập phong cách trêu đùa và bỡn cợt của người nhà họ trầm.


Diệp Vũ Trung không thèm để ý cô, tự mình khó khăn quay lại giường.


Trầm Ngôn cũng không quan tâm thái độ của Diệp Vũ Trung, bước tới ngồi xuống giường, vuốt cằm cười mỉa nói, ''Vẫn còn giận hờn sao?''


Diệp Vũ Trung không còn lời nào để nói, cô không biết rốt cuộc Trầm Ngôn còn muốn trêu chọc cô đến khi nào, cô xoay người, hơi đề phòng nói với Trầm Ngôn, ''Diệp Vũ Trung.'' Cô nhớ tới lời Tề Thấm Khải nói liền hỏi, ''Tôi nghe người phụ nữ kia nói cô là bác sĩ?''


"Cái gì? Người phụ nữ kia?'' Trầm Ngôn bỗng nhiên thấy buồn cười, ''Cô bé, em dám kêu Thấm Khải là ''người phụ nữ kia''? chặc chặc, khẩu khí lớn lắm nha!'' Cô lắc đầu, không đồng tình nói.


Vũ Trung tức muốn sùi bọt mép, cô cũng không biết tên cô ta, không kêu là ''người phụ nữ kia'' chẳng lẽ kêu cô ta là ''tiểu thư'' sao? Cô cũng có phải là con ở của cô ta đâu.


''Vậy tôi nên kêu cô ấy là gì đây?''


''hmmm...'' Trầm Ngôn cũng cảm thấy khó khăn. 'Thấm Khải so với cô bé này lớn hơn không ít tuổi, nếu để con bé trực tiếp kêu ''Thấm Khải'' có vẻ không thích hợp lắm? Nhưng nếu kêu là chị không chừng Thấm Khải sẽ đen mặt luôn...vì chẳng khác gì nói nàng già.' ''Cậu ấy họ Tề.'' Cuối cùng Trầm Ngôn chỉ có thể trả lời như vậy.


''Tề tiểu thư...'' Vũ Trung thấp giọng lầm bầm lầu bầu, ''Chị thật sự là thầy thuốc?''


Trầm Ngôn không vui nói, ''Như thế nào? Có vấn đề?''


Diệp Vũ Trung nghĩ thầm: Quả nhiên bên cạnh mỗi một người phụ nữ lạnh lùng xấu xa đều sẽ có một bác sĩ vô lương tâm, lẳng lơ nói năng tùy tiện. Cặp đôi này chính là ví dụ điển hình a~.


Tề Thấm Khải chắc chắn không biết được, bản thân cái gì cũng chưa làm qua lại bị một số người cho gia nhập hàng ngũ những người phụ nữ xấu xa, nhưng bất quá Vũ Trung đã nói trúng, Tề tổng của chúng ta quả thật là loại người này.


''Không có gì, không có gì.'' Vũ Trung ngoài mặt ra sức lắc đầu, che dấu ý nghĩ trong lòng.


Trầm Ngôn mặc dù không biết trong lòng Vũ Trung đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô đã gặp qua vô số người, trực giác nói cho cô biết, cô bé trước mặt này chắc chắn đang nghĩ gì đó bậy bạ. Cô không vạch trần mà chỉ nhẹ nhàng kéo chân Vũ Trung, ''Đã nói không sao vậy để chị xem chân của em.''


Khi nói đến chân của cô, mắt Diệp Vũ Trung liền tràn ngập lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên buồn bã, ''Bác sĩ, chân của tôi thế nào? Có phải sẽ thành người tàn tật không? Bác sĩ, a~~ nhẹ tay một chút!''


Trầm Ngôn nghĩ thầm: Nhóc con này quả nhiên là gió chiều nào theo chiều nấy a~, mới vừa rồi còn tỏ ra hoài nghi khinh thường mình, bây giờ có việc muốn cầu xin thì liền mở miệng câu nào cũng là "bác sĩ''. Cô cong môi, ''Diệp Vũ Trung phải không? Cũng không phải chị muốn dọa em. Cú ngã vừa rồi khiến tình hình của em không được lạc quan cho lắm a!''


Diệp Vũ Trung không dễ bị lừa, ngay khi nhìn thấy cô gái này cô đã cảm thấy cô ta ắt hẳn không có câu nói nào là thật, nhưng xem lại tình hình hiện tại, cô thấy bộ dáng Trầm Ngôn khi khám chân, hơn nữa mỗi bác sĩ cũng đều có y đức, lời Trầm Ngôn nói khiến cô bắt đầu lo lắng hoang mang, "Bác sĩ, người đừng làm tôi sợ nha? Tôi chỉ là gãy xương thôi cùng lắm là bó bột không đến nổi phải cưa chân đâu phải không?''


Diệp Vũ Trung có thể nghĩ đến bác sĩ phải nên có y đức nhưng lại không nghĩ đến Trầm Ngôn mặc dù cũng là một bác sĩ nhưng Trầm Ngôn không hề giống những bác sĩ bình thường khác.


''Vũ Trung, em đáng yêu như vậy, em yên tâm đi, kỹ thuật cưa của chị rất tốt nha, sau khi phẫu thuật xong chị cam đoan sẽ nuôi em trắng trẻo mập mập không tính phí.'' (Editor: chắc em chớt vì cười =)))


Vũ Trung nghe xong chọn mi nói, tim đập nhanh không ngừng, ''Cô đừng làm tôi sợ...cái này không có khả năng, nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, người phụ nữ kia đã sớm mang tôi tới bệnh viện rồi, sao còn có thể ở chỗ này chứ.''


''Thói quen này không tốt chút nào, sao em cứ thích kêu Thấm Khải là ''người phụ nữ kia.'' hoài vậy.'' Trầm Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, ''Em xem bộ dáng của Thấm Khải cũng biết cậu ấy lạnh lùng thế nào rồi, có chỗ nào giống người tốt? Em vẫn nên mau chóng nịnh bợ chị đi, chị thật ra rất ôn nhu, nhất là đối với những cô gái như em, vừa trắng trẻo lại vừa mềm mại nhược thụ!''


Vũ Trung khinh thường nghĩ: còn tưởng cô gái này chỉ bộ dáng phóng đãng không thôi, không ngờ cô ta xinh đẹp như vậy lại đồng tính luyến ái. Cô ta còn kêu mình là nhược thụ mới ghê.


Vũ Trung cảm giác cứ như bị sỉ nhục thậm tệ liền phản bác, ''Cô mới là nhược thụ đó!''


''Ai ya, Diệp Vũ Trung nói như vậy em là cường công sao?'' Trầm Ngôn không giấu nổi ý cười, không khuôn phép nói năng càng lúc càng tùy tiện, ''Kỳ thật chị cũng không để ý làm người nằm dưới, bất quá bị một người gầy yếu như em áp dưới thân, cũng có chút không quen.''


Diệp Vũ Trung đột nhiên cảm thấy bản thân như khơi nhầm đề tài để Trầm Ngôn thừa cơ trêu chọc khiến mặt cô đỏ đến mang tai, lắp bắp nói, ''Cô nói nhăng nói cuội gì vậy? Tôi...tôi đang hỏi cô về chân của tôi mà?''


Trầm Ngôn cười hả hê thật lâu cũng không chịu dừng lại, tận cho đến khi Diệp Vũ Trung thật sự không nhịn nổi. Cô gái này bị làm sao vậy? rốt cuộc có gì buồn cười chứ? Cô ta có khoa trương quá không vậy?


''Cô đang đùa giỡn tôi hả?''


Trầm Ngôn đứng dậy, ngón tay nhỏ trắng vén tóc Diệp Vũ Trung, ''Diệp Vũ Trung, chị đột nhiên phát hiện ra chị cũng không muốn em rời đi, em thật sự rất thú vị. Bất quá, chị chân thành khuyên em: em có thể đối với chị tùy ý nói chuyện thẳng thắn thành khẩn cũng không sao, nhưng khi ở cạnh Thấm Khải thì chỉ nên làm một con mèo nhỏ thôi. Chọc giận nàng chỉ có em 'chịu'* thiệt thòi. Được rồi em nghỉ ngơi thật tốt, chân của em chỉ bị trật thôi, chỉ cần vài ngày thì sẽ không sao. Chị đi đây.'' (*Chịu trong tiếng trung cũng có nghĩa là thụ)


''Này...'' Diệp Vũ Trung thấy Trầm Ngôn muốn đi vội vàng kêu lại.


''Sao vậy? không nỡ để chị đi?''


Ai thèm luyến tiếc dạng yêu tinh như cô chứ? ''Tôi muốn hỏi cô, nếu tôi không cẩn thận chọc giận người phụ nữ kia, tôi...sẽ bị như thế nào vậy?''


Trầm Ngôn nhíu mày, "Không phải đã nói rồi sao? Chỉ có em ''thụ''!!!'' Cô nói chữ ''thụ'' nghe thực ái muội.


Vũ Trung nhớ lại dáng vẻ lãnh đạm của Tề Thấm Khải coi bộ nàng ta còn có bộ dáng yêu nghiệt đến người thần đều phẫn nộ, cô nhịn không được khẽ run lên, thật đáng sợ a! Toàn bộ suy nghĩ khiến cô thật khốn khổ, chui vào trong chăn, dần chìm vào giấc ngủ.


Trầm Ngôn nhìn thoáng qua Vũ Trung lần cuối cùng rồi mới đóng cửa lại. Tiểu quỷ này tự nhận là cường công, nếu thật vậy trước sau gì em cũng bị Thấm Khải ép thành nhược thụ thôi. Cô nghĩ đến đây bất giác nở nụ cười rồi rời đi.


Tề Thấm Khải vẫn đang ôm con mèo nhỏ ngồi trong căn phòng ấm áp, ánh tà dương chiếu xuyên qua lớp kính thủy tinh mỏng manh, bên ngoài lại không có cơn gió nào thổi vào, không khí rất ấm áp. Điều này khiến con mèo đen nhịn không được ngã lưng, tính nằm trong lòng mỹ nhân ngủ thật ngon.


Cánh cửa bị mở toang khiến từng cơn gió đột nhiên ùa vào, mang theo không khí giá lạnh tràn vào phòng. Con mèo vốn dĩ đang chuẩn ngủ ngon bị cơn gió đánh thức, tựa hồ rất bất mãn chồm dậy cong lưng, dùng đôi mắt xanh biếc trừng mắt nhìn Trầm Ngôn.


Trầm Ngôn luôn cảm thấy kỳ quái, ''cục than'' này sao cứ thích trừng mắt với cô, không lẽ cô có cừu oán gì với nó sao?


''Nhìn cái gì mà nhìn!'' Trầm Ngôn liếc mắt một cái, thuận tay đóng cửa lại. Căn phòng lại được khôi phục sự ấm áp, còn mèo đen lại nhắm lại lần nữa, chui vào lòng Thấm Khải.


''Ghét mèo cực!'' Trầm Ngôn ngồi xuống bên cạnh Tề Thấm Khải.


''Chân của cô ấy không có chuyện gì chứ?'' Tề Thấm Khải hỏi, đôi mắt không hề gợn sóng.


Trầm Ngôn không ngừng chọc phá con mèo đen đang muốn ngủ, ''Yên tâm, cục than cậu đang ôm trong lòng cùng với người trên giường kia sẽ không có việc gì.''


''Trên giường?'' Tề Thấm Khải đề cao thanh âm.


''Đúng vậy, thứ cậu nhặt về thật giống nhau nha. Diệp Vũ Trung hiện tại đang ngủ, cục than này cũng vậy, không phải đều giống nhau sao?''


Tề Thấm Khải hạ giọng nở nụ cười, xinh đẹp không thể nào gì tả nỗi, "Vậy nên, cả hai đều thích hợp nhốt lại để nuôi.''


Trầm Ngôn rốt cục buông tha con mèo đen đáng thương, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ''Thấm Khải, mình thật sự nghiêm túc hỏi cậu, cậu đối với em ấy là hứng thú nhất thời hay là...?''


Tề Thấm Khải dùng móng tay được sơn màu đỏ tươi lướt nhẹ lên đôi môi đỏ mọng đang trở nên run rẩy của chính mình, ''Một người đáng yêu như vậy, sao mình có thể buông tay được?''


''Vậy cậu không đợi người đó nữa sao?''


Trầm Ngôn vừa nhắc liền nghe Tề Thấm Khải kiên quyết nói, ''Một khi nàng đã quyết định nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ), mình cũng sẽ vứt bỏ toàn bộ quá khứ. Đợi nàng? nàng nghĩ nàng là ai chứ? Không dáng để mình đợi.''


Trầm Ngôn im lặng, cô nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội kia của Diệp Vũ Trung, cô nói, ''Nếu cậu đối với cô ấy không phải hứng thú nhất thời, vậy hãy đối với cô ấy thật tốt. Còn nếu không, cậu cũng đừng làm tổn thương một người ngoài vô tội.''


Đây không phải là lần đâu tiên Tề Thấm Khải tổn thương một ai đó. Trầm Ngôn tin tưởng nếu Thấm Khải đã muốn chơi, Diệp Vũ Trung kia tuyệt đối sẽ không đỡ nổi.


''Đương nhiên. Bất quá, nếu cô ấy không nghe lời mình thì cũng không trách ai được.'' Tề Thấm Khải vô cùng tàn nhẫn nói, ánh mắt tràn đầy tham vọng muốn chiếm hữu.


Nếu lúc này Diệp Vũ Trung có thể chứng kiến hoặc là nghe được lời nói của Tề Thấm Khải, cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời hơn một chút, đáng tiếc cô không nghe được, vậy nên những phiền toái sau này đều do cô tự mình chuốc lấy, không trách ai được.

Bình Luận (0)
Comment