Càng Chơi Càng Lớn

Chương 71

Editor: Wall


Beta: Esley



"Cô Diệp, phần này là hợp đồng tôi cùng Tề Thấm Khải bước đầu định ra, nhưng mà là tiếng Đức." Neils ra hiệu trợ lý đưa hợp đồng cho Diệp Duệ, "Cô dịch nó thành tiếng Trung, sau đó đưa cho Tề Thấm Khải. Chờ cô ấy xem cảm thấy điều khoản không có vấn đề gì, tìm thời gian, tôi sẽ ký hợp đồng với cô ấy." Trải qua mấy lần đàm phán, hai bên cơ bản đã xác lập nội dung và hình thức hợp tác, Neils bên này chỉnh sửa dự án thành hợp đồng, chờ sau khi Tề Thấm Khải xem qua không thành vấn đề, gần như chuyện làm ăn đã đàm luận xong.


Diệp Duệ nhận lấy hợp đồng từ gã trợ lý mà nàng không ưa nhất, tùy ý lật qua lật lại: "Vâng, tôi hiểu rồi. Có điều, đại khái lúc nào phải hoàn thành đây?"


Neils hút một hơi thuốc, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Cái này đương nhiên là càng nhanh càng tốt, dù sao đêm dài lắm mộng. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là bảo đảm chất lượng." Tiếp theo anh ta thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: "Mặt khác, những thứ trong này vô cùng quan trọng, đó bí mật thương mại, vì vậy..."


Diệp Duệ hiểu rõ gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Ngài cứ yên tâm, nội dung bên trong nhất định tôi sẽ bảo mật; về phần phiên dịch, cũng xin ngài yên tâm." Nhất thời cô cảm thấy tư liệu trên tay nặng lên rất nhiều.


"Cô hiểu là tốt rồi, những thứ này ngàn vạn lần không thể đánh mất. Còn có, bởi vì nó rất quan trọng, cô lại khá trẻ tuổi, vì vậy về phần phiên dịch, tôi tìm một người phiên dịch có kinh nghiệm lâu năm giúp cô. Nếu như cô gặp khó khăn, có thể tìm cô ấy nhờ giúp đỡ." Tên trợ lý nịnh hót của Neils nhận lấy danh thiếp từ tay anh ta.


"Đây là danh thiếp của cô ấy, lúc phiên dịch gặp khó khăn, nhớ tìm cô ấy." Tấm danh thiếp nhanh chóng được dúi vào tay Diệp Duệ.


Trong lòng Diệp Duệ sớm đã đủ khinh bỉ gã trợ lý , nhưng vẫn nhận lấy danh thiếp: "Doãn Diệc?"


Neils cười cợt: "Thì ra tên này tiếng Trung đọc như vậy sao? Đúng, chính là cô ấy. Có việc nhớ tới tìm cô ấy." Nói xong, anh tôi liền đứng lên đi vào phòng làm việc.


"Cô Diệp, cô cần phải hết sức giữ kỹ thứ trong tay cô nha!" Gã trợ lý lộ ra một nụ cười vô cùng muốn ăn đòn, sau đó cũng đi mất.


Diệp Duệ méo miệng, đôi mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm bóng lưng gã trợ lý. Đúng là kẻ nịnh bợ! Cô cất kỹ danh thiếp, mắt nhìn chằm chằm tên trên danh thiếp: "Doãn Diệc. . ."


"Chỗ này. . .'' Diệp Duệ ở trong phòng của mình phiên dịch, quả thực gặp phải chỗ khiến cô cảm thấy khó khan, đã thử qua nhiều lần nhưng cô vẫn cảm thấy mình phiên dịch rất không trôi chảy. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lúc vô tình ánh mắt cô liếc về tấm danh thiếp đặt lên bàn kia, cầm nó lên, dựa vào đèn bàn nhìn: "Doãn Diệc. . . Doãn Diệc. . ." Nàng lẩm bẩm nhiều lần tên này, nhưng trước sau cũng không hề gọi điện thoại.


Đã khuya lắm rồi, nhưng cô lại bất chợt nghe được tiếng gõ cửa: "Vào đi." Nàng buông danh thiếp trong tay xuống.


"Đã trễ thế này, vẫn còn làm việc?" Trầm Nhiễm bưng một ly sữa bò đi vào, "Của em này."


"Cảm ơn chị!" Diệp Duệ cười nói với Trầm Nhiễm, trong lòng nháy mắt trở nên ấm áp.


"Còn chưa xong sao?" Trầm Nhiễm hỏi.


"Ừ, ông chủ lớn nói phải hoàn thành nhanh một chút, anh ta đang chờ ký kết hợp đồng."


Trầm Nhiễm nhìn một loạt các tư liệu bày ra trên bàn, nàng cũng cảm thấy có chút đau đầu: "Cái này cần bao lâu a?"


"Còn rất nhiều, dù sao tối nay cũng không làm xong." Diệp Duệ thở dài, nhưng mà hết cách rồi, đây là công việc, dù mệt cũng phải kiên trì.


Trầm Nhiễm gật đầu, tầm mắt chuyển qua tấm danh thiếp trên bàn kia, trong nháy mắt hoàn toàn biến sắc: "Doãn Diệc? !"


"Đúng vậy, làm sao vậy?" Diệp Duệ rất kinh ngạc phản ứng của Trầm Nhiễm, "Chị biết cô ấy à?"


Trầm Nhiễm biết Doãn Diệc là ai, nàng chính là người phụ nữ hại Nghiêm Đồng nhiễm phải AIDS. Tại sao Diệp Duệ lại có danh thiếp của nàng? Hay là, chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi?


"Nha. . . . . . Chỉ là chị từng nghe qua tên của cô ấy mà thôi." Trên thực tế, quả thật như vậy, cô chỉ là nghe qua tên của Doãn Diệc, nhưng cũng chưa từng gặp qua nàng, "Cô ấy là một người rất nổi tiếng trong giới Phiên Dịch Tiếng Đức."


"Như vậy a. . . . . ." Diệp Duệ đảo mắt, nhưng mà hai năm qua cô ngược lại chưa từng nghe thấy, tại sao lại như vậy?


"Sao em lại có danh thiếp của cô ta?" Trầm Nhiễm hỏi tới trọng điểm, chẳng lẽ là Thôi Tuyết Cảnh nàng. . . . . .


Diệp Duệ uống một hớp sữa bò: "Không phải đang phiên dịch một vài thứ sao? Neils nói em quá trẻ tuổi, có chút chi tiết không thể xử lý điêu luyện, liền cho em danh thiếp của cô ấy, nói có vấn đề có thể tìm cô ấy nhờ trợ giúp."


Cũng tốt, không phải Thôi Tuyết Cảnh. Nhưng Trầm Nhiễm cũng rất kỳ quái, tại sao cho tới nay Thôi Tuyết Cảnh không ra tay với Doãn Diệc, dù sao, cô ta mới là người trực tiếp làm hại Nghiêm Đồng nhiễm phải AIDS.


Trầm Nhiễm cau mày, dự cảm không tốt trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt.


Thấy nàng mặt ủ mày chau, Diệp Duệ hỏi: "Có phải chị với cô ấy có cái gì. . . . . ."


"Không có." Trầm Nhiễm trả lời như chắc như đinh đóng cột, "Em suy nghĩ quá nhiều rồi. Chị chỉ lo lắng cho em mà thôi."


"Em vẫn rất tốt mà." Chỉ là trong lòng có rất nhiều nghi hoặc cùng quấy nhiễu, còn có Tề Thấm Khải.


"Duệ Duệ, văn phòng hiểm ác, rất nhiều chuyện phải cẩn thận phải chú ý, không phải em tìm người khác hỗ trợ, người khác sẽ thật tâm đáp ứng." Cô nhớ không lầm, Doãn Diệc yêu Tề Thấm Khải, mà Tề Thấm Khải —— ánh mắt Trầm Nhiễm chuyển đến trên người Diệp Duệ, người nàng yêu là Diệp Vũ Trung. Nếu như Doãn Diệc thấy Diệp Duệ, không biết sẽ phát sinh cái gì. Lòng ghen tỵ của phụ nữ vô cùng đáng sợ. Điểm ấy cô hiểu rất rõ, năm đó, cô đã từng đối xử với Nghiêm Đồng như thế nào cũng vì vậy.


"Chuyện này. . . . . . chị nói Doãn Diệc sao? Em còn chưa gặp cô ấy, cũng sẽ không đắc tội cô ấy. Cô ấy chắc sẽ không đến nỗi —— cố ý chỉnh em đi?" Diệp Duệ không hiểu lo lắng của Trầm Nhiễm .


Trầm Nhiễm muốn nói lại thôi: "Nói chung cẩn thận là được rồi. Em nhớ kỹ, nếu như cảm thấy có chuyện gì không bình thường, phải nói cho chị biết."


"Được." Diệp Duệ nhíu mày.


"Đi ngủ sớm một chút." Sau khi Trầm Nhiễm căn dặn liền rời đi.


Trầm Nhiễm đi rồi, Diệp Duệ ngồi dưới đèn bàn. Lúc nãy Trầm Nhiễm kì quái như vậy khiến cô cảm thấy câu nói đó có hàm ý khác. Doãn Diệc, rốt cuộc là ai? Cô nhìn hai chữ "Doãn Diệc"trên danh thiếp, trong lòng không khỏi bất an. Nhất định Trầm Nhiễm cùng Doãn Diệc có quan hệ mà cô không biết.


Cô mở ngăn kéo, khăn tay lần trước Tề Thấm Khải đưa, cô đã giặt sạch. Có nên trả lại cho nàng hay không đây? Dù sao thứ này quá ám muội, giữ hay không giữ, cũng là một chuyện phiền lòng.


Nghĩ đến Tề Thấm Khải, Diệp Duệ sẽ không ngừng nghỉ đến bạn gái đã chết trước kia của nàng. Bản thân cô và cô gái đó rốt cuộc có phải là một người hay không? Cô rất muốn chứng thực, thế nhưng cô không dám. Nếu cô thực sự là Diệp Vũ Trung, vậy Thôi Tuyết Cảnh không thể nghi ngờ là một người vô cùng nguy hiểm.


Nghĩ tới đây, Diệp Duệ nắm chặt chiếc khăn tay, không thể manh động. Thôi Tuyết Cảnh kêu cô đổi tên, thậm chí còn muốn cô sửa lại tên lẫn vào công ty của Neils giao thiệp với Tề Thấm Khải, rất hiển nhiên, nàng đang nhắm vào Tề Thấm Khải. Nhưng mà, đến cùng giữa các nàng có thâm cừu đại hận gì? Diệp Duệ chỉ là một người muốn có một cuộc sống bình yên, cũng không hiểu sao những người bên cạnh lại một mực không chịu sống yên bình.


Kim giờ cùng kim phút trùng hợp điểm đúng 12 giờ, Diệp Duệ cảm thấy buồn ngủ, cô nhìn tấm danh thiếp kia, suy nghĩ một chút, cuối cùng vứt nó vào ngăn kéo. Doãn Diệc, hay là không nên tìm cô ta.


Diệp Duệ không nghĩ tới, người mà một đêm trước cô cảm thấy không nên chủ động liên hệ, sáng sớm hôm sau nàng ấy lại chủ động liên hệ với cô.


"Alo?" Hai mắt cô vẫn nhắm, nếu như không phải điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường quá mức ồn ào, cô nhất định sẽ không nghe cú điện thoại này.


"Diệp tiểu thư phải không? Tôi là Doãn Diệc, Neils tiên sinh nói phần hợp đồng cần phiên dịch kia, có thể cô sẽ gặp một ít khó khăn, để tôi giúp cô một chút. Có rảnh không? Có rãnh thì hôm nay gặp mặt được không?" Giọng âm chuẩn tiếng Trung của Doãn Diệc vào lúc sáng sớm đặc biệt hấp dẫn tinh thần người khác.


Diệp Duệ vừa nghe đến nàng nói mình là Doãn Diệc, cơn buồn ngủ tỉnh hơn một nửa, duỗi người đứng dậy: "Gặp mặt a. . . Được rồi." Không biết tại sao, cô rất sợ phải gặp mặt Doãn Diệc. Có lẽ là bởi vì Trầm Nhiễm tối hôm qua.


"Nhớ mang hợp đồng đến." Trước lúc cúp điện thoại, Doãn Diệc còn cố ý dặn dò.


"Được."


Doãn Diệc cúp điện thoại, khóe môi cong lên, nhưng trong mắt ngược lại lộ ra ý cười tàn nhẫn nhất. Diệp Vũ Trung, lần này, cho dù em không chết, tôi cũng sẽ không để em dễ chịu.


"Xin lỗi, đã khiến cô đợi lâu." Diệp Duệ thở hồng hộc mà chạy tới chỗ hẹn Doãn Diệc: "Cô là Doãn Diệc tiểu thư phải không?"


Doãn Diệc xuất ra một nụ cười lễ phép: "Là tôi. Chào cô, Diệp Vũ Trung."


"Chào cô." Diệp Duệ bắt tay với nàng, lục tìm tập văn kiện trong túi văn kiện, cũng may, vẫn còn ở đó.


Doãn Diệc cẩn thận quan sát người đối diện, so với trước đây, qua hai năm, dù người ngây thơ cỡ nào cũng sẽ chậm rãi trưởng thành. Tuy rằng cả người Diệp Vũ Trung nhìn qua không sánh được với Thôi Tuyết Cảnh, không sánh được với Tề Thấm Khải, càng không sánh được với nàng, nhưng Doãn Diệc rất rõ, đây là do tính cách của Vũ Trung tạo nên. Tính tình của Diệp Vũ Trung vốn từ tốn, dẫn đến việc cô vĩnh viễn sẽ không giống Tề Thấm Khải vừa quyết đoán vừa bá đạo, cũng sẽ không giống Thôi Tuyết Cảnh trầm ổn, giỏi về tâm kế như vậy.


"Diệp tiểu thư rất đẹp." Doãn Diệc cười nói với nàng.


Diệp Duệ sững sờ: "Quá khen, cô càng xinh đẹp hơn." Không biết tại sao, Doãn Diệc khiến cho cô có chút không dễ chịu.


"Từng có người nói qua với cô hay không, dung mạo cô rất giống một người?" Doãn Diệc tùy ý hỏi.


Diệp Duệ bắt đầu lo lắng: "Cô ấy tên là Diệp Vũ Trung?"


Doãn Diệc nhấp một hớp nhỏ cà phê: "Ừ, rất trùng hợp. Cô đã nghe ai nói?"


"Chính là đối tác của Neils tiên sinh—— Tề Thấm Khải."


Quả nhiên Thấm Khải đã gặp nàng! Doãn Diệc cúi đầu khuấy cà phê trong ly, đáng chết, mình lại chậm một bước!


"Doãn tiểu thư cũng quen cô ấy?"


"Ừ, em ấy là học muội của tôi, cũng học tiếng Đức." Doãn Diệc nói, "Chỉ tiếc em ấy mất rồi. Đúng là rất khiến người khác cảm thấy tiếc nuối." Doãn Diệc nói, trong mắt còn toát ra vẻ u buồn vô hạn cùng tiếc hận.


Diệp Duệ nhíu mày, tại sao lần về nước này mình lại tiếp xúc với nhiều người như vậy, đều cùng có quan hệ với Diệp Vũ Trung? Này không khỏi cũng quá trùng hợp đi !


"Được rồi, đừng nói về em ấy nữa." Nhận thấy Diệp Duệ suy tư cùng hoài nghi, Doãn Diệc nỗ lực đổi đề tài, "Ngày hôm nay hẹn cô ra, là thảo luận chuyện liên quan đến phiên dịch văn kiện. Hơn nữa, sau này trong lúc chúng ta làm việc có rất nhiều cơ hội gặp mặt, vừa vặn có thể thừa dịp tìm hiểu rõ về nhau hơn."


"Được." Diệp Duệ gật đầu cho có lệ, nhưng hoài nghi trong lòng đối với cô càng ngày càng đậm, cô cảm thấy qua vài ngày cần phải đi bệnh viện một chuyến. Nghĩ đến Trầm Nhiễm, cô bỗng nảy sinh một loại ý nghĩ, nhưng không biết có phải là vậy hay không. . . . . .?!


Tiếp đó, hai người đúng là thật sự nghiêm túc nói đến chuyện công việc.


Tề Thấm Khải hẹn khách hàng ở quán này bàn công việc, sau khi đi rửa tay trở về, dĩ nhiên nhìn thấy Doãn Diệc và Diệp Vũ Trung ngồi cùng nhau, còn trò chuyện rất nghiêm túc.


"Tại sao hai người lại đi với nhau?" Tề Thấm Khải hoài nghi. Diệp Vũ Trung kia, không những trùng hợp có bộ dáng giống Vũ Trung, làm việc giống nhau, hơn nữa còn trùng hợp mà chen lẫn giữa những người mà nàng quen biết. Điều này khiến cho Tề Thấm Khải không thể không hoài nghi mục đích của cô.


"Doãn Diệc." Tề Thấm Khải đi tới.


Doãn Diệc nghiêng đầu qua một bên, tóc xoăn dài rơi xuống, lộ ra bờ vai trần, câu người cùng quyến rũ không nói nên lời. Nàng vừa ngẩng đầu: "Thấm Khải?" Nàng không nghĩ tới ở đây cũng có thể nhìn thấy Tề Thấm Khải, nhưng mà, đồng thời nàng lại nhìn Diệp Duệ một chút, trong lòng bắt đầu khẩn trương.


"Diệp Vũ Trung, cô ở nơi này làm cái gì?" Tề Thấm Khải lướt qua Doãn Diệc, nghiêm nghị nhìn Diệp Duệ, trong thanh âm rõ ràng là chất vấn cùng cảnh giác. Bởi vì nàng cảm thấy Diệp Duệ không có ý tốt.


"Tôi. . . . . ." Diệp Duệ cảm giác mình không hề làm gì cả nhưng lại nhận được thái độ ác liệt như vậy của Tề Thấm Khải, thực sự là oan uổng. Vì vậy lập tức thay đổi lời muốn nói, "Ai cần cô lo! Vậy cô lại ở nơi này làm gì?"


Tề Thấm Khải nhíu mày, nheo cặp mắt lại, loại ánh mắt sắc bén này bắn thẳng về phía Diệp Duệ.


Nhận được ánh mắt đáng sợ như thế, Diệp Duệ bắt đầu hối hận. Đã sớm biết cô gái này rất hung dữ, vừa nãy mình ăn gan báo sao?


font-we�]9��X



Bình Luận (0)
Comment