Càng Chơi Càng Lớn

Chương 73

Editor: Tiểu Thụ


"Tại sao cô lại đến đây? Bị bệnh à? "


Trầm Ngôn đi về phía Trầm Nhiễm.Trầm Nhiễm khẽ cười:


"Đến thăm bạn thôi mà."


"Bạn cô bị làm sao? Tôi quen chỗ này hơn cô, để tôi dẫn cô đi nhé? "


Trầm Ngôn phản ứng rất nhiệt tình, nhưng về phía Trầm Nhiễm, cô lại không có cảm giác vui vẻ gì.Trầm Nhiễm lúng túng cười trừ:


"Không cần , tôi lại vừa mới nhận được tin, em ấy xuất viện mất rồi. "


"Ừ. . . . . ." Trầm Ngôn gật gù,"Đúng lúc tôi được nghỉ trưa, cô chờ tôi một chút nhé, tí nữa tôi với cô cùng đi ăn chút gì đó được không? "


Trầm Nhiễm vẫn còn đang phân vân, nhưng nhìn ra đằng sau Trầm Ngôn một lúc rồi nói:


"Tôi thấy, tôi không nên quầy rầy cô nữa. Lần sau nhé, lần sau gặp lại chúng ta sẽ tán gẫu với nhau sau. "


Nói xong, liền dứt khoát rời đi.


"Ai. . . . . ."


Trầm Ngôn không hiểu nổi sao Trầm Nhiễm lại đổi mặt nhanh đến vậy, liền vươn tay kéo cô lại. Trầm Nhiễm bất đắc dĩ gào to trong lòng, ra hiệu chỉ về phía sau Trầm Ngôn. Trầm Ngôn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạnh Giai đã đứng đó từ lúc nào không biết. Mạnh Giai bất ngờ xuất hiện làm cô giật bắn mình:


"Mạnh Giai? Cậu đứng đó từ bao giờ vậy???? "


Mạnh Giai đứng im lặng nhìn cô với Trầm Nhiễm một lúc, rồi nhanh chóng rời đi.


"Mạnh Giai. . . . . ."


Trầm Ngôn đuổi theo kéo nàng quay lại, cầu trời cậu ấy đừng có nghĩ mình với Trầm Nhiễm có quan hệ mờ ám gì. Lần trước đã nát như tương rồi.


"Cậu đừng hiểu lầm . . . . . ."


Mạnh Giai vẫn không nói một lời nào.Trầm Nhiễm liền đi tới cạnh hai người:


"Chuyện đã đến mức này rồi, Mạnh tiểu thư, có mấy lời, chúng ta cần làm rõ với nhau. " Trầm Nhiễm quay sang nói với Trầm Ngôn , "Không phải đang giờ nghỉ sao? Cả ba chúng ta cùng đi ăn nhé? "


Trầm Nhiễm hào phóng đưa ra lời đề nghị, Mạnh Giai cũng không từ chối. Ba người liền cùng đi tới phòng ăn mà Mạnh Giai với Trầm Ngôn đã đặt trước với nhau.


"Mạnh tiểu thư,việc lần trước ở nhà Trầm Ngôn, hình như cô đã hiểu lầm một số chuyện. "


Trầm Nhiễm thành khẩn giải thích, giọng nói bình tĩnh, dùng loại ngữ khí mềm yếu này khiến cho Mạnh Giai có chút lạnh xương sống mà cũng không thể cùng cô cải nhau ầm ĩ.Chỉ là, Mạnh Giai nhất quyết không thay đổi chủ ý của mình :


"Hiểu lầm hay không tôi đều có thể tự nhìn ra, huống chi, cô không hề biết gì về cô ấy cả."


Trầm Nhiễm ở trong lòng cười nhạt, không biết? Được rồi, coi như nàng bỏ em gái mình đi biệt suốt hai mươi mấy năm trời, chị em gặp lại nhau cũng chưa quá một ngày, nhưng mà người ta đều nói chị em tình thâm, Trầm Ngôn là dạng gngười như thế nào, người chị như cô, ngay từ khi còn bé đã hiểu rõ.


"Đúng vậy. Nếu Mạnh tiểu thư nghĩ cô hiểu rõ chuyện này hơn tôi, vậy đáng lẽ cô nên tin tưởng cô ấy mới phải."


Trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo. Trầm Nhiễm quyết định đứng về phía Trầm Ngôn, dù sao cô cũng có quyền giúp đỡ em gái mình trong chuyện tình cảm. Mạnh Giai không nói lời nào, lúc đó nàng chỉ là giận quá mất khôn, về nhà suy nghĩ kĩ lại thì vẫn là nên tin tưởng vào Trầm Ngôn. Chỉ là, tại sao mỗi lần nàng đến tìm Trầm Ngôn, cô gái Trầm Nhiễm này lại luôn dai như đĩa bám theo cô. Quan trọng hơn là, lúc Trầm Ngôn nói chuyện với Trầm Nhiễm, cái vẻ mặt vui vẻ thoải mái đó, làm cho nàng cảm thấy mất hứng không thôi. Đúng, Mạnh Giai nàng trải qua bao nhiêu năm như vậy, lại một lần nữa được nếm trải mùi vị dấm chua.


"Đúng vậy, Mạnh Giai, mình làm sao có thể làm chuyện đó được!" Trầm Ngôn giở giọng trẻ con làm nũng Mạnh Giai "Trầm Nhiễm cũng đã nói như vậy, cậu nên tin tưởng mình, tin tưởng mình a~ "


"Nếu mình nhớ không nhầm thì cậu ngày trước cũng phong tình reo rắc khắp nơi thì phải. "


Mạnh Giai dời tầm mắt, cố gắng che đi vẻ lúng túng trên mặt. Trầm Ngôn á khẩu không trả lời được, nếu như cô gặp được Mạnh Giai lúc còn trẻ, nói không chừng sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện phong lưu nào, nhưng bây giờ muốn quay trở về quá khứ cũng quá đỗi hoang đường đi. Cái gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giờ còn có thể làm gì nữa.


"Đó là trước đây." Trầm Ngôn như trẻ nhỏ méo mó nói , " Từ trước đến giờ mình chỉ thật lòng với cậu thôi."


Cô vứt bỏ hết hình tượng dùng ánh mắt cún con đáng yêu mong sao cho Mạnh tiểu thư nhà cô bớt giận, người luôn điềm đạm như nàng đối mặt với dáng vẻ cún con của Trầm Ngôn, cũng không kìm được buồn cười. Trầm Ngôn thấy vẻ mặt ủ dột của của nàng mất ngày qua cuối cùng cũng hạ được xuống, trong lòng mừng rỡ, nhếch môi cùng nàng cười cười. Trầm Nhiễm cũng cảm thấy yên lòng, cũng may không phải việc mình ăn chơi quá đà làm ảnh hưởng đến hai người họ. Cô hi vọng, loại tình cảm cay đắng mà cô phải trải qua sẽ không xảy ra với người khác. Nghĩ đến Thôi Tuyết Cảnh, Trầm Nhiễm nhíu mày thành một đường.


Người như cô, không thể có được nàng, sớm muộn gì cũng phải buông tay. Chỉ là, cô hi vọng ngày cô phải buông tay đó đến muộn hơn một chút.


"Mâu thuẫn cũng đã giải quyết xong rồi, tôi nên đi thì hơn. " Trầm Nhiễm đứng lên.


"Sao không cùng nhau ăn cơm đi ?" Trầm Ngôn cố gắng giữ nàng lại.


"Cậu còn muốn ở đây ăn cơm sao!?!"


Mạnh Giai nâng giọng nói, nàng ghét bệnh viện đa khoa, càng ghét hơn nữa là đồ ăn ở đây giá cắt cổ mà lại khó ăn.


Trầm Nhiễm cười nói: "Ừ, không ăn. Đồ ăn ở đây rất tệ, Mạnh tiểu thư chắc chắn là sẽ không ăn được đâu. Trầm Ngôn, cô nên đưa Mạnh tiểu thư đi ăn ở chỗ khác thì hơn."


Mạnh Giai nghe ra ý tứ của nàng, mắc cỡ cúi đầu , nàng luôn cảm thấy cái người tên Trầm Nhiễm này rất thần bí. Chỉ là nàng không thể ngờ rằng, Trầm Nhiễm đã từng liên quan rất mật thiết với cái chết của Nghiêm Đồng.


"Vậy thì chúng ta đi chỗ khác đi, cùng nhau đi, dù sao cũng không có ai thích ăn ở đây."


Trầm Ngôn nhìn Mạnh Giai. Ba người cùng đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa, Trầm Nhiễm đã thấy Thôi Tuyết Cảnh đứng cạnh xe mình, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình. Trầm Nhiễm trợn tròn hai mắt, điều này nằm ngoài dữ liệu của cô. Cô thực sự không biết nên chào hỏi một chút hay giả bộ không quen, ngoảnh mặt làm ngơ. Đúng lúc cô còn đang do dự rối rắm, Thôi Tuyết Cảnh mỉm cười, từng bước đi về phía cô. Làn tóc đen tung bay trong gió, người nàng toát ra một loại khí chất thuần thục và tao nhã khiến cho Trầm Nhiễm như bị hút hồn. Chỉ trong nháy mắt, Thôi Tuyết Cảnh đã đứng ở trước mặt cô.


"Rốt cuộc thì cậu đã đi đâu vậy? Báo hại mình tìm nửa ngày, hóa ra lại chơi đùa ở đây. "


Thôi Tuyết Cảnh cười sủng nịnh khiến cho Trầm Nhiễm hơi run lên, nàng đưa tay nắm lấy tay Trầm Nhiễm kéo đi. Mạnh Giai và Trầm Ngôn đứng một bên đều ngây ngẩn cả người, cô gái cao gầy trước mắt này quả thật rất bắt mắt.


"Sao cậu lại tới đây?" Trầm Nhiễm hỏi.


"Nghe nói Duệ Duệ xảy ra chuyện, mình cũng muốn đi thăm một chút. Kết quả người không thấy, vừa định về, lại thấy cậu.." Thôi Tuyết Cảnh mỉm cười nói. Ánh mắt của nàng nhìn qua Mạnh Giai cùng Trầm Ngôn, "Đây là. . . . . ."


"Bạn mới quen chưa được bao lâu thôi " Nàng biết rõ còn hỏi.


"Rất vui được gặp hai người!"


Thôi Tuyết Cảnh nói như vậy nhưng lại không hề có biểu hiện nào thật tâm muốn làm quen với Trầm Ngôn và Mạnh Giai, cũng không tự giới thiệu về mình.


"Chúng ta đi thôi."


Trầm Nhiễm không biết nàng lại đang muốn giở trò gì, tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi đây. Thôi Tuyết Cảnh cười tạm biệt với Trầm Ngôn và Mạnh Giai, ánh mắt còn cố lưu lại trên người Mạnh Giai lâu hơn một chút. Mạnh Giai cũng nhận ra điều đó, nhưng lại không nói gì.


"Nhìn kìa, cái người kia tám phần mười là người yêu của cô ấy. Thế mà cô ấy lại không nói cho chúng ta biết, thật là uổng phí mà." Trầm Ngôn nhìn theo bóng lưng của Trầm Nhiễm và Thôi Tuyết Cảnh nói. Mạnh Giai không để ý đến cô, Thôi Tuyết Cảnh đem lại cho nàng cảm giác không thoải mái. Tuy mới chỉ gặp lần đầu, ác cảm đối với nàng cứ thế mà tăng lên. Hay bởi vì nụ cười quá hiểm độc lúc nãy của nàng?


"Rốt cuộc thì cậu muốn gì ?"


"Không phải đã nói rồi sao? Đến thăm Duệ Duệ, nhưng em ấy lại đi mất rồi thì phải? "


Thôi Tuyết Cảnh lái xe, liếc mắt nhìn Trầm Nhiễm đang nhíu mày.


"Mình đang hỏi cậu, tại sao lại đến đây? "


Thời điểm như thế này, đáng lẽ nàng không nên xuất hiện trước mặt Trầm Ngôn.


Thôi Tuyết Cảnh nói: "Quyền tự do quyết định của tớ. "


Có lẽ là vì đã quá hiểu rõ tính cách của Thôi Tuyết Cảnh, Trầm Nhiễm cũng không tiếp tục hỏi.


"Em gái của cậu với người phụ nữ bên cạnh kia, chúng ta có quen không?"


Thôi Tuyết Cảnh nhếch lông mày, nàng chắc chắn đã gặp Mạnh Giai ở một nơi nào đó, nếu không phải như vậy sao nàng lại dường như có chút ấn tượng với Mạnh Giai, chỉ là nàng không thể nào nhớ ra nổi đã gặp Mạnh Giai ở đâu.


"Hả?" Trầm Nhiễm kinh ngạc, chẳng lẽ nàng cố hứng thú với Mạnh Giai? "Cậu đang nói đến Mạnh Giai sao? Theo mình biết, cậu không hề quen biết cô ấy. Mình cũng mới chỉ gặp cô ấy cách đây không lâu, cũng không thân nhau mấy. "


Thôi Tuyết Cảnh vẫn ngồi im cố gắng nhớ lại Mạnh Giai, cuối cùng thì cũng không có kết quả gì. Cô lắc đầu, chắc do cô thần hồn nhát thần tính rồi, sao có thể đề phòng một người mới gặp vài lần như vậy chứ.


Trầm Nhiễm trong lòng lo lắng cho Thôi Tuyết Cảnh ngày càng nhiều, nhưng cũng chỉ có thể bất lực nhìn nàng ngày càng lún sâu vào tội lỗi.


"Cậu không tính xuống xe sao?" Trầm Nhiễm xuống xe trước, thấy Thôi Tuyết Cảnh không có ý định muốn xuống xe liền hỏi.


"Mình còn chút chuyện cần giải quyết. " Thôi Tuyết Cảnh nói, "Cậu nên về nghỉ đi, chuyện hôm này cậu đến bệnh viện đa khoa tìm Duệ Duệ là quá mức tùy tiện đó. Em ấy có Tề Thấm Khải bảo vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."


Trầm Nhiễm rũ mắt xuống: "Cậu tối nay có về ăn tối không?" Thôi Tuyết Cảnh muốn trách móc cô thế nào, cô cũng không có phản kháng.


"Không biết." Thôi Tuyết Cảnh kiên quyết trả lời, "Phải đi rồi." Nói xong liền khởi động xe chạy mất, không quay đầu lại, cứ thế nhanh chóng biến mất. Trầm Nhiễm khó nén được cảm giác mất mát trong lòng, Thôi Tuyết Cảnh không đồng ý cũng không từ chối, chỉ đáp lại qua loa "Không biết". Nàng trả lời kiểu này, so với từ chối cô còn khiến cô khổ sở hơn. Chờ hay không chờ cũng đều giống nhau, bởi vì cô không phải là sự lựa chọn hàng đầu trong thế giới của nàng, cũng như việc nàng vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại nhìn cô một lần.


Thôi Tuyết Cảnh chạy như bay trên đường, mặt nàng trầm xuống, vẫn đang nghe điện thoại trên tay:


"Chu Vy, cô ta có ở đó một mình không? "


"Dạ có. . . . . ."


Thôi Tuyết Cảnh cúp điện thoại, nhấn ga một cái, liền tăng tốc.


Bởi vì trên người còn dính một chút cà phê, Doãn Diệc kéo lê cơ thể, đem theo lòng đố kị đang khiến nàng phát điên lên về nhà. Tắm xong, lười biếng cuốn khăn tắm rời khỏi nhà tắm, liền có tiếng gõ cửa vang lên.


Nàng không biết ai lại đến lúc này, chẳng nhẽ là Pierre? Nhưng hắn nói hắn phải ra nước ngoài mà . . . . . . Doãn Diệc từ trong mắt mèo nhìn ra, chỉ thấy thoáng qua khuôn mặt của Thôi Tuyết Cảnh, nàng bán tín bán nghi mở cửa.


"Thôi tiểu thư?"


Nàng mới vừa mở he hé cửa ra, Thôi Tuyết Cảnh đã thô bạo đẩy cửa đi vào. Doãn Diệc đâu ngờ được là nàng sẽ làm như vậy, kinh ngạc đứng sững lại một chỗ.Thôi Tuyết Cảnh cười lạnh, tuy là cười, nhưng Doãn Diệc lại không cảm giác được một chút độ ấm nào, ngược lại càng gia tăng sự sợ hãi trong lòng.


"Thôi tiểu thư, cô muốn làm gì . . . . . ."


Doãn Diệc tự thấy mình không có đắc tội gì với nàng, chỉ là lần trước ở chỗ Pierre có gặp mặt qua thôi, sao kịp kết thù với người này được chứ. Thôi Tuyết Cảnh thô bạo đóng rầm cửa lại, khiến cho Doãn Diệc lại càng thêm sợ hãi. Thôi Tuyết Cảnh từng bước lại gần nàng, nhìn bờ vai và xương quai hàm xinh đẹp của Doãn Diệc lộ ra ngoài, nhếch mép :


"Ban ngày ban mặt đã đi tắm, Doãn tiểu thư, cô hình như không được bình thường cho lắm? "


Nàng nghe ra sự kiêu khích trong lời nói, Doãn Diệc đã cảm thấy Thôi Tuyết Cảnh không hề mang chút thiện ý nào đến đây,nhưng nàng cũng không ngốc đến mức chủ động gây sự:


"Không cẩn thận làm đổ cafe lên trên người, vì thế mới phải đi tắm. "


"A? Không cẩn thận thật hay gậy ông đập lưng ông đây? " Thôi Tuyết Cảnh cười gằn.


"Cô đang nói linh tinh gì vậy ?" Doãn Diệc căm tức nhìn nàng, cảm thấy vô cùng không thoải mái với lời nói ác ý của Thôi Tuyết Cảnh.Thôi Tuyết Cảnh đi đến trước mặt Doãn Diệc, hung ác nhìn nàng:


"Cô thì vui rồi, có thể tự về nhà tắm rửa thơm tho. Cũng phải thôi, vì cô có bị cafe đổ lên người đến mức bị bỏng đâu? ?"


Nàng sao không biết vì sao Doãn Diệc lại cố ý làm đổ cafe lên người Doãn Diệc khiến Diệp Duệ bị bỏng, nhưng nghĩ đến thôi nàng đã muốn tức điên lên. Chuyện của Nghiêm Đồng nàng đã quyết không đến tìm Doãn Diệc tính sổ, tuy đây chỉ là trò đùa ác ý, nhưng sau này nàng còn tiếp tục ra tay với Diệp Duệ cũng không có gì là lạ. Nếu không dạy dỗ nàng lại một chút, ai chắc được tương lai nàng không trèo lên đầu Thôi Tuyết Cảnh mà ngồi.


"Đứng nói với tôi là cô không biết gì cả! Camera trong quán đã quay được rõ mồn một cô duỗi chân ra khiến cho nhân viên phụ vụ bị vấp ngã !"


Giọng của Thôi Tuyết Cảnh nồng đặc mùi nghiêm khắc cùng chất vấn. Việc xấu của mình bị vạch trần, Doãn Diệc cũng có chút chột dạ nhưng vịt chết là con vịt mạnh miệng:


"Tôi không ngờ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy . . . . . ."


Thôi Tuyết Cảnh chán ghét cười lạnh một tiếng, nắm lấy tay nàng:


"Cô đi mà làm cái bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu đó cho Pierre của cô xem! Tôi không có dễ lừa vậy đâu! Người Tề Thấm Khải yêu nhất là Diệp Vũ Trung, nếu cô còn muốn làm gì em ấy, bị người mình yêu vì người khác mà làm hại mình, loại kết quả đó, cô có muốn nếm thử không ?"


Nàng trực tiếp buông lời chọc giận Doãn Diệc, nàng vùng khỏi tay Thôi Tuyết Cảnh :


"Thôi Tuyết Cảnh, cô lấy quyền gì mà nói tôi? Đừng quên, Thấm Khải và Diệp Vũ Trung đi đến bước này, đều là do cô cả. Bây giờ giả mù sa mưa làm người tốt cho ai xem? "


"Vậy thì sao? Từ đầu đến giờ tôi đều không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại đến Vũ Trung, đó là

Bình Luận (0)
Comment