Càng Chơi Càng Lớn

Chương 86


"Diệp tiểu thư, làm phiền cô rồi.'' Quản lý Phương nói tiếng cám ơn từ tận đáy lòng.


Diệp Vũ Trung cười cười, ''Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà.''


''Một lần tiện tay giúp đỡ của cô chính là đại ân đối với tôi.'' Quản lý Phương nói, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cấp trên đột nhiên giao một đống sách hướng dẫn sản phẩm xuống, muốn anh ta phiên dịch. Anh ta lại không quen biết ai có thể phiên dịch tiếng Đức, ngay khi anh chưa kiếm được ai thì cấp trên lại đột nhiên có lòng tốt chỉ điểm cho anh ta, 'hôm nọ không phải bên cạnh Neils có một phiên dịch viên sao? Hình như tôi còn giữ số điện thoại của cô ấy, anh có thể tìm cô ấy thử xem.


Nếu không quản lý Phương làm sao biết đường tìm tới tận cửa chứ?


Hai người khách khí hàn huyên vài câu, quản lý Phương vẫn nhất quyết muốn mời Vũ Trung dùng cơm. Cô luôn cảm thấy không thoải mái, nên tiếp tục khéo léo từ chối. Quản lý Phương không còn cách nào đành để cô ra về.


Vũ Trung vội vã về nhà, nhưng khi vừa bước ra cửa đã bắt gặp Tề Thấm Khải. Cô hơi run nhẹ, không biết nên phản ứng ra sao cho phải.


''Trùng hợp vậy.'' Tề Thấm Khải nở nụ cười nhàn nhạt, lời nói vô cùng không đứng đắn còn có hơi hướng châm chọc Diệp Vũ Trung, ''Sao không trả lời? Không phải lúc trước cô luôn bám dính lấy tôi, nói cô tham tiền của tôi sao? Bây giờ lại không dám nói gì, không giống tác phong của cô cho lắm.''


Đối với lời châm chọc của nàng, lòng Diệp Vũ Trung đau đến rỉ máu, nhưng cô biết, Thôi Tuyết Cảnh nhất định đang phái người theo dõi nhất cử nhất động của cô, hơn nữa trước khi cô rời khỏi nhà đã bảo đảm với Thôi Tuyết Cảnh, tuyệt đối không đi gặp Tề Thấm Khải. Nhưng bây giờ...không ổn, cô phải mau rời khỏi nơi này.


''Tôi còn có việc bận, xin Tề tiểu thư nhường đường.'' Tề Thấm Khải đứng chặn ngay cửa, không hề có ý định lùi lại.


'' Tề tiểu thư...'' Diệp Vũ Trung cúi đầu, sắc mặt hết sức khó coi, trong lòng vừa vội vừa tức, tại sao tất cả mọi người đều muốn bắt nạt cô.


Tề Thấm Khải giương mắt nhìn cô, tình ý khó hiểu không ngừng toát ra từ mắt nàng, nhưng Diệp Vũ Trung hoàn toàn không thể nhìn ra. Nàng yên lặng một hồi rồi đứng né sang một bên, Diệp Vũ Trung dừng một chút, sau đó không hề lưu luyến đi lướt qua người nàng.


Diệp Vũ Trung đi rồi, quản lý Phương cũng nhanh chóng rời khỏi.


Tề Thấm Khải ngồi bên trong, gọi điện thoại cho Thư Kiệt, ''Chuẩn bị xong chưa?"


''Tiểu thư yên tâm, nhưng gì nên làm tôi đều đã làm xong.'' Thư Kiệt ngồi ở trong xe, nhìn bóng hình Diệp Vũ Trung dần khuất xa.


''Rất tốt, cứ làm theo sắp xếp của tôi.'' Tề Thấm Khải nhàn nhã ngồi trên ghế.


''Về rồi?'' Thôi Tuyết Cảnh ngồi trên ghế salông đọc báo, nghe được tiếng cửa mở cũng không quay đầu lại hỏi.


Diệp Vũ Trung hơi giật mình, sau đó nhẹ giọng đáp một tiếng ''Ừm''.


''Gặp được người trong lòng, tâm tình của em không sao chứ?''


Diệp Vũ Trung trở nên căng thẳng, quả nhiên nàng biết hết. Sau đó hơi phẫn nộ nói, ''Tôi chỉ tình cờ bắt gặp chị ấy thôi, chị không cần dùng giọng điệu chất vấn đó.''


Thôi Tuyết Cảnh đặt tờ báo xuống, mang theo ý cười ngẩng đầu nhìn cô, '' Tức rồi...Tôi chỉ hỏi em tâm tình như thế nào mà thôi, cũng không hề có ý gì khác. Tức giận như vậy... Thực sự là không đáng...''


Diệp Vũ Trung nghiêng đầu, không thèm để ý đến nàng. Nàng cũng không nói lời nào, bầu không khí đột nhiên trầm xuống, Thôi Tuyết Cảnh vẫn nhìn thẳng vào cô, Diệp Vũ Trung sinh lòng khó chịu, chợt nhớ đến Trầm Nhiễm liền hỏi, ''Trầm Nhiễm đâu? Tại sao mấy ngày nay cũng không thấy chị ta?''


''Cha cậu ấy vừa qua đời, cậu ấy phải xử lý một số chuyện nhà.'' Nhắc tới Trầm Nhiễm, giọng Thôi Tuyết Cảnh hơi trầm xuống.


Diệp Vũ Trung không khỏi có chút kinh ngạc, hóa ra đã xảy ra chuyện như vậy. Cô đột nhiên có chút thương cảm thay cho Trầm Nhiễm. Cha cô qua đời, cô nhất định đang trong thời điểm bi thương nhất, yếu ớt nhất, đương nhiên cũng hy vọng người mình yêu thương nhất có thể ở bên cạnh kề cận mình. Nhưng Thôi Tuyết Cảnh, cô gái xấu xa này, lại trở về đây, điều này quả là tàn nhẫn với Trầm Nhiễm, chỉ nghĩ đến đây thôi, Diệp Vũ Trung đã nắm tay thành nắm đấm.


''Chị thật tàn nhẫn!'' Cô bỏ lại một câu rồi trở về gian phòng của mình.


Thôi Tuyết Cảnh nhếch môi, ngẩn người đứng nguyên tại chỗ. Tàn nhẫn... Đúng vậy, chị xưa nay vẫn luôn là một người tàn nhẫn như vậy... Nàng cười, nàng quả thật luôn là một người như vậy.


Diệp Vũ Trung ngồi trước bàn đọc sách, hai tay nâng cằm, trong đầu đều là hình bóng của Tề Thấm Khải. Nàng cao cao tại thượng, nàng lạnh lùng xa cách, nàng cường thế bá đạo, còn có khuôn mặt tươi cười luôn mang đầy vẻ ''bỡn cợt'' kia... Diệp Vũ Trung cảm thấy cô sắp bị Thôi Tuyết Cảnh và Tề Thấm Khải, hai người hỉ nộ vô thường, khó có thể thấu hiểu này, bức điên rồi...bị kẹt giữa hai người này, ai có thể nói cho cô biết, cô nên làm gì bây giờ?


Cô nhớ tới vừa nãy bắt gặp Tề Thấm Khải, dáng vẻ khinh thường đầy giễu cợt đó của nàng. Tại sao nàng phải đối với cô như vậy? Sự tình căn bản không phải như những gì Tề Thấm Khải nghĩ, tuy bây giờ cô bất đắc dĩ phải đứng về phía Thôi Tuyết Cảnh. Nhưng khi thời cơ đến, cô nhất định sẽ nói ra tất cả với Thấm Khải, không biết liệu lúc đó nàng có tin cô hay không? Lần trước cô vội vàng như thế, kết quả đổi lấy là sự chê cười của Tề Thấm Khải. Chỉ có trời mới biết, cô có bao nhiêu khổ sở. Bây giờ cô còn muốn nhắc lại chuyện này, e là sẽ càng tô càng đen.


Còn về phần Thôi Tuyết Cảnh, Diệp Vũ Trung chỉ có thể rùng mình. Vị tiểu thư Thôi Tuyết Cảnh kia, e rằng còn kinh khủng hơn Tề Thấm Khải. Tuy rằng Tề Thấm Khải rất táo bạo và lợi hại, nhưng tâm tình của nàng cùng tất cả thủ đoạn đều quang minh chính đại, không ám toán ai bao giờ. Thôi Tuyết Cảnh lại không hề giống vậy, bề ngoài nàng luôn cười nói hiền lành, nhưng nét cười của nàng luôn ẩn chứa sự lạnh lùng nham hiểm, loại phụ nữ thâm sâu khó lường như thế này, mới là người đáng sợ nhất.


Thôi Tuyết Cảnh rốt cuộc muốn làm cái gì? Diệp Vũ Trung cũng không rõ, cô đơn giản chỉ là một cô gái biết chút ít tiếng Đức, đề cao hơn một chút thì cô từng được dán nhãn là người yêu của Tề Thấm Khải, ngoài ra, cô hoàn toàn không có gì. Thôi Tuyết Cảnh giữ cô ở lại quả thực là lãng phí thời gian. Chiếu theo tính cách của nàng, đã biết cô là loại người gì, thì đại khái đã sớm ban cho cô cái chết rồi mới phải, như vậy mới phù hợp với tính cách của Thôi Tuyết Cảnh nhất?


Diệp Vũ Trung suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra Thôi Tuyết Cảnh rốt cuộc muốn làm gì. Nàng không những không giết cô mà ngược lại còn nói cô đã từng rất thích nàng. Nghĩ đến đây khiến Diệp Vũ Trung nhất thời sợ đến suýt chút nữa té từ trên ghế xuống.


Cô từng yêu thích Thôi Tuyết Cảnh? Chuyện này quả thật là đáng sợ. Nếu như là thật sự, còn Thôi Tuyết Cảnh thì sao đây? Chẳng lẽ cô có một loại cảm giác đặc biệt với nàng sao? Diệp Vũ Trung cau mày, sau đó lại nặng nề lắc đầu, cô đang miên man suy nghĩ cái gì đây? Thôi Tuyết Cảnh và Trầm Nhiễm mới là một đôi, hoặc theo một cách khác, trực giác nói cho cô biết, Thôi Tuyết Cảnh đang yêu một người phụ nữ khác.


Nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ thế nào lại nghĩ đến bản thân? Diệp Vũ Trung, mày còn ghét thiên hạ chưa đủ loạn sao?


Diệp Vũ Trung càng nghĩ càng phiền, không muốn đứng dậy, nằm ngay đơ trên giường, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa. Đối với một người tay không tấc sắt, lại còn không giỏi về tâm kế như cô, thì cũng chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.


''Hai người bọn họ nói những gì?'' Thôi Tuyết Cảnh nhấp một ngụm trà, chậm rãi đặt chiếc tách bằng gốm sứ tinh xảo xuống bàn, hững hờ hỏi gã thuộc hạ trước mặt.


''Tôi ngờ ngợ nghe được, Tề Thấm Khải trêu chọc Diệp tiểu thư.''


''Trêu chọc.?'' Thôi Tuyết Cảnh nhíu mày, lúc này mới giương mắt lên nhìn gã thuộc hạ.


Gã thuộc hạ gật gù, ''Giọng điệu Tề Thấm Khải còn đặc biệt nặng, nói Diệp tiểu thư tham tiền...''


Thôi Tuyết Cảnh cười cợt, ''Được rồi, cậu đi làm việc tiếp đi.'' Gã thuộc hạ liền rời khỏi phòng, Thôi Tuyết Cảnh tiếp tục uống trà, bị Tề Thấm Khải trêu chọc là kẻ tham tiền, Diệp Vũ Trung, trong lòng em có khó chịu không? Cho tới tận bây giờ chỉ có thể nói, Tề Thấm Khải vẫn luôn bảo thủ như vậy.


Thôi Tuyết Cảnh tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, kẻ bảo thủ không phải Tề Thấm Khải mà là bản thân nàng.


''Xảy ra chuyện gì?'' Hai tay Thôi Tuyết Cảnh chống xuống bàn hội nghị, vừa nôn nóng vừa nghi hoặc nhìn Neils ngồi ở phía đối diện.


Vẻ mặt Neils vẫn rất bình tĩnh, nhưng hàng lông mày cau lại vẫn để lộ tâm tình buồn bực, anh lắc đầu, ''Tôi cũng không rõ. Tôi nghĩ chuyện này cô nên hỏi những người bên kia mới phải?'' Neils không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng ánh mắt lại nhắm thẳng về phía Diệp Vũ Trung đang ngồi bên cạnh Thôi Tuyết Cảnh với vẻ mặt ''Chuyện không liên quan đến tôi.''


Thôi Tuyết Cảnh nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy Diệp Vũ Trung như không có chuyện gì xảy ra ngơ ngác ngồi yên tại chỗ.


''Anh có ý gì?'' Thôi Tuyết Cảnh tựa hồ hơi tức giận.


Neils mỉm cười, ''Bởi vì, tôi nghe nói, buổi chiều hôm qua, Diệp tiểu thư hình như đã bí mật gặp mặt quản lý Phương của tập đoàn điện tử Hoa Thành. Nếu như những người kia không nhìn lầm, Diệp tiểu thư còn tận tay giao vật gì đó cho quản lý Phương, cuối cùng còn vội vội vàng vàng rời khỏi chỗ hẹn.'' Neils đang ám chỉ Diệp Vũ Trung mang nội dung hợp đồng giữa anh ta và Tề Thấm Khải tiết lộ cho quản lý Phương.


Thôi Tuyết Cảnh cả kinh, nhớ tới hôm qua Diệp Vũ Trung đúng là từng ra khỏi nhà, nhưng cô từng nói, quản lý Phương chỉ giao cho cô một số sách hướng dẫn sản phẩm cần phải phiên dịch. Lẽ nào... Không phải như vậy?


Diệp Vũ Trung nghe thấy, bỗng nhiên đứng lên, ''Neils tiên sinh, tôi nghĩ, ông hiểu lầm rồi. Ngày hôm qua tôi quả thật đã đi gặp quản lý Phương, còn đưa cho ông ta một số thứ. Nhưng những thứ đó chỉ là một số sách hướng dẫn sản phẩm ông ấy nhờ tôi phiên dịch hộ.''


Neils lắc đầu một cái, ''Có một số việc hông thể chỉ nghe lời nói của một bên. Cô nói là sách hướng dẫn sản phẩm, lẽ nào thật sự là sách hướng dẫn sản phẩm sao?'' Lời nói của anh ta rõ ràng mang theo sự hoài nghi và giễu cợt một cách nồng đậm.


Diệp Vũ Trung á khẩu không trả lời được, đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.


Thôi Tuyết Cảnh cắn răng, rõ ràng cho thấy nàng đang cố nén tức giận.


Đúng lúc này...


Trợ lý của Neils chạy vào, nói thầm vài câu vào tai anh ta.


''Để cô ấy vào đây.''


Thôi Tuyết Cảnh cùng Diệp Vũ Trung đều rất tò mò người sắp bước vào là ai. Trợ lý của Neils hướng về phía cửa lớn của phòng hội nghị, sau đó mở rộng cửa ra, dùng tiếng anh nói: ''Tề tiểu thư, mời vào.''


Gã trợ lý vừa nói xong, ánh mắt tất cả mọi người tại đương trường đều tập trung đến cửa.


Diệp Vũ Trung cũng nhìn Tề Thấm Khải, trong ánh mắt của nàng xen lẫn rất nhiều thứ. Lo lắng khiếp sợ oan ức còn có....mong chờ. Thôi Tuyết Cảnh nhìn Tề Thấm Khải một chút, sau đó tầm mắt lưu luyến chuyển dời đến gương mặt Diệp Vũ Trung, nàng hiển nhiên cũng nhìn thấu cảm xúc của Diệp Vũ Trung, sau đó nhíu mày lại, ánh mắt lại trở về chỗ của Tề Thấm Khải.


Tề Thấm Khải một thân đồ công sở, tinh xảo và trang trọng, càng làm tăng thêm khí thế bức người, khiến Thôi Tuyết Cảnh có một dự cảm bất lành.


''Neils tiên sinh...'' Tề Thấm Khải mỉm cười đi tới trước mặt Neils.


Neils khẽ gật đầu, ''Tề tiểu thư ngọn gió nào đã mang cô tới đây?''


Tề Thấm Khải đứng khoanh tay, mỉm cười nói, ''Neils còn chưa biết sao? Cơ mật thương mại bị tiết lộ, không phải là chuyện thường.''


Neils sầm mặt lại,''Xin lỗi, Tề tiểu thư. Chuyện này, tôi nghĩ phải qua mấy ngày nữa mới có thể cho cô câu trả lời chắc chắn.''


Tề Thấm Khải nở nụ cười gằn, ''Không được, kẻ tiết lộ cơ mật thương mại kia, rõ ràng đang ở đây.''


Diệp Vũ Trung chấn động, cô không ngốc đến mức nghe không ra người Tề Thấm Khải muốn ám chỉ là mình. Cô nhìn về phía Tề Thấm Khải, trong mắt mang theo bi thương cùng oan ức, tầm mắt Tề Thấm Khải cũng chạm phải mắt cô, chỉ là hơi dừng lại, nhưng rất nhanh đã chuyển đến nơi khác.


''Vốn dĩ ban đầu, để Diệp tiểu thư phiên dịch hợp đồng cũng nên có chừng mực, nghiên cứu phát minh con chíp điện tử mới nhất từ nhà máy sản xuất ở nước Đức rõ ràng chuẩn bị do chúng tôi thâu mua. Nhưng mới sáng sớm hôm nay đã có tin, công ty điện tử Hoa Thành đã lấy được quyền hợp tác với xưởng sản xuất đó. Anh nên rõ ràng hơn tôi, tổn thất của chúng ta là bao nhiêu. Hơn nữa, không chỉ có một hạng mục bị tiết lộ. Tất cả những tin tức quan trọng đã đến tay Hoa Thành rồi... Neils tiên sinh...''


''OK.'' Neils vung tay, ''Lời của cô tôi đều nghe hiểu cả. Nhưng không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên công ty chúng tôi được, dựa vào cái gì mà cô lại kết luận, những cơ mật thương mại này là do người bên chúng tôi tiết lộ?''


Tề Thấm Khải chậm rãi bước tới bên cạnh Diệp Vũ Trung, ''Chạng vạng ngày hôm qua tôi tình cờ bắt gặp Diệp tiểu thư, rất khéo chính là, lúc đó Diệp tiểu thư hẳn là mới vừa gặp xong quản lý Phương của Hoa Thành thì phải? Có người nói, cô đưa cho quản lý Phương một sấp văn kiện...'' Ý của nàng tự nhiên không cần nói cũng biết, đầu mâu nhắm thẳng vào Diệp Vũ Trung.


''Tề tiểu thư,'' Thôi Tuyết Cảnh mở lời, '' Vũ Trung chỉ giao cho quản lý Phương một số sách hướng dẫn sản phẩm, chứ không phải hợp đồng.''


'' Nhưng là hợp đồng phiên dịch công tác do cô ta phụ trách, cô ta so với những người ở đây đều rõ cô ta đã đưa cho quản lý Phương những gì...''


''Đủ rồi.'' Tề Thấm Khải còn chưa nói hết đã bị Thôi Tuyết Cảnh lớn tiếng cắt lời.


''Cô kích động gì chứ?'' Tề Thấm Khải khinh bỉ liếc mắt nhìn Thôi Tuyết Cảnh, ''Cảnh tiểu thư tựa hồ che chở Diệp tiểu thư thì phải?'' Nàng nhíu mày, thật giống đang ám chỉ cái gì.


Thôi Tuyết Cảnh tựa hồ cũng ý thức được tâm tình của chính mình có chút quá khích, nén giọng xuống, nhưng trên mặt vẫn còn chút lúng túng, ''Không phải, tôi chỉ cảm thấy, bằng vào những điều phiến diện này, căn bản không đủ để chứng minh Vũ Trung chính là người tiết lộ.''


''Vũ Trung...'' Tề Thấm Khải nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, tựa như đang thì thầm với chính mình.


''Muốn nói nội dung hợp đồng, tôi chỉ không chỉ có mình Diệp Vũ Trung, còn có vị Doãn tiểu thư, Doãn Diệc kia nữa mới phải?'' Thôi Tuyết Cảnh sắc bén nói, ''Hơn nữa, cá nhân tôi cho rằng, Doãn tiểu thư đáng nghi hơn. Diệp Vũ Trung là người chuyên môn phụ trách phiên dịch lần này của Neils tiên sinh, nói thế nào cũng là người nội bộ thuộc công ty của ông ấy. Nhưng Doãn Diệc thì sao đây? Cô ta chỉ đơn giả là một người trợ thủ tạm thời Diệp Vũ Trung có thể tìm đến xin giúp đỡ những khi cần thiết, nói khó nghe một chút, chính là một 'công nhân tạm tuyển' không phải sao? Nói đến lợi ích, nói có người bí mật mang một số thông tin cơ mật bán cho Hoa Thành, thì người được lợi lớn nhất, chỉ sợ là cô ta mới phải! Hơn nữa, thân phận cô ta như vậy mà không ai hoài nghi cô ta, lại đổ hết lên đầu Diệp Vũ Trung. Chuyện như vậy, rõ ràng là một mũi tên bắn hai con nhạn, Nếu như Tề tiểu thư là người thông minh, không nên võ đoán Vũ Trung là người tiết lộ bí mật như thế!''


Từng câu từng chữ của Thôi Tuyết Cảnh đều có lý, nàng càng nói thì mặt Tề Thấm Khải lại càng đen, hỏi ngược lại Neils, ''Neils tiên sinh, ngài lẽ nào cũng cho là như thế sao? Cho rằng... Doãn Diệc mới là kẻ đáng nghi?''


Thôi Tuyết Cảnh nghi hoặc, tại sao Tề Thấm Khải lại hỏi như vậy? Nàng nhìn về phía Neils, chỉ thấy mặt Neils so với Tề Thấm Khải còn tệ hơn, trả lời đến nghiến răng nghiến lợi, ''Không, tôi không cho là như vậy... Hiềm nghi của Diệp Vũ Trung lớn hơn nhiều.''





Bình Luận (0)
Comment