Cảnh Báo Rung Động

Chương 27

Nghe thấy lời này, Thẩm Điệp không tin, cô nhìn chằm chằm đánh giá Giang Trục, lại quay đầu nhìn Tống Linh Linh.

“Linh Linh.”

Tống Linh Linh đáp lại.

Thẩm Điệp rất có ‘tính tự giác’ làm một người khách, chỉ vào Giang Trục hỏi: “Cho cậu ấy vào nhà được không?”

“...”

Giang Trục nhướng mày, đôi mắt để lộ ra vẻ trầm ngâm, nhìn thẳng vào Tống Linh Linh.

Tống Linh Linh không tránh ánh mắt của anh, vẻ mặt miễn cưỡng nói: “Có thể.”

Thẩm Điệp không chú ý tới hai người qua lại như thế nào, trực tiếp tránh sang một bên nhường đường cho Giang Trục: “Linh Linh cho cậu vào rồi. Mời cậu chủ nhỏ vào.”

Giang Trục không nhiều lời: “Cần thay giày không?”

Anh hỏi Tống Linh Linh.

Lúc này Tống Linh Linh mới đứng dậy đi về phía bọn họ, cô mở tủ giày ra nhìn rồi lấy ra một đôi dép nam mới ở tầng dưới cùng, để trước mặt Giang Trục.

Nhìn đôi dép lê nam này, Thẩm Điệp hơi kinh ngạc: “Chị còn tưởng nhà em không có dép nam đấy.”

Tống Linh Linh thẳng thắn: “Lúc trước đi mua đồ ở siêu thị được tặng.”

Thẩm Điệp bật cười: “Chẳng trách.”

Ba người đi vào nhà.

Giang Trục mang đến không ít nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều là thứ Thẩm Điệp muốn.

Ánh mắt Thẩm Điệp dò xét một vòng đồ trong túi, xác nhận không thiếu thứ gì thì yên tâm.

“Cậu đáng tin đấy nhỉ.” Thẩm Điệp khen ngợi.

Giang Trục cười khẽ.

Thẩm Điệp không thèm để ý thái độ này của anh, cô kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Cậu về lúc nào đấy?”

Trước đó cô hỏi Tống Linh Linh, cô ấy nói hai người không về cùng nhau, buổi chiều Giang Trục còn phải quay cảnh nữa.

Giang Trục nhìn người đang rót nước ở phòng bếp, giọng điệu lạnh nhạt: “Một tiếng trước.”

Thẩm Điệp sửng sốt: “Vậy từ nhà đến chỗ Linh Linh mất bao lâu?”

Giang Trục: “Năm mươi phút.”

“...”

Thẩm Điệp ồ một tiếng, cũng không tỏ vẻ ngượng ngùng gì.

“Vậy cậu cũng may đấy.”

Giang Trục lười không muốn nhìn cô.

Anh cũng không nghĩ mình may mắn đến vậy.

Đồng hồ quay lại một tiếng trước, Giang Trục vừa về đến nhà, Giang Du Bạch đã gọi điện tới.

“Chú về nhà à?”

Giang Trục còn chưa xuống xe, nhàn nhạt đáp: “Không đói, không ăn đâu.”

Giang Du Bạch nghẹn: “Không bảo chú về nhà để ăn cơm.”

Anh nói: “Thẩm Điệp đến nhà chị em chơi, muốn đầu bếp mang nguyên liệu lẩu sang đó nấu ăn. Hôm nay là sinh nhật con trai đầu bếp, tối nay anh đã đồng ý cho ông ấy nghỉ rồi.”

Giang Trục vừa nghe đã hiểu anh nói lời này có ý gì.

Anh không chút suy nghĩ, ngay lập tức từ chối: “Tự anh đi đưa đi.”

Giang Du Bạch: “Công ty đột nhiên có chút việc, chú đi thay anh một chuyến đi.”

“Không đi.” Với chuyện kiểu này, Giang Trục không hề mềm mỏng: “Em rất mệt, muốn nghỉ ngơi. Anh để lái xe đưa đi.”

Giang Du Bạch ngẫm nghĩ: “Thôi được.”

Anh lẩm bẩm: “Vậy gọi lái xe của chú đi, lái xe của anh còn phải đưa anh tới công ty.”

Lái xe của anh ấy sau khi đưa Thẩm Điệp đi ngay lập tức phải đưa người đến công ty rồi.

Giang Trục nhéo giữa mày, không rõ hỏi: “Anh chỉ có một lái xe à?”

“Cũng không phải.” Giang Du Bạch thản nhiên: “Nhưng bọn họ đến đây đều cần thời gian, nhà của Tống Linh Linh kia cũng xa với nhà chúng ta. Anh sợ Thẩm Điệp chờ lâu lại gây rối với anh, cho lái xe của chú đi là tiện nhất.”

Giang Trục khựng lại: “Tống Linh Linh?”

“Ừ?” Giang Du Bạch nhướng mày: “Chú không biết à?”

Giang Trục đúng là không biết.

Anh trầm mặc hiếm có, nhỏ giọng nói: “Không có lần sau.”

Giang Du Bạch cười, tâm trạng tốt đẹp phụ họa: “Được, không có lần sau.”



=

Lúc Tống Linh Linh từ phòng bếp đi ra, Thẩm Điệp đang nói chuyện với Giang Trục.

Cô rót nước vào cốc trước mặt Giang Trục, dò hỏi Thẩm Điệp: “Còn gì cần rửa nữa không, em đi vào phòng bếp rửa cho.”

Thẩm Điệp ngu ngơ trong sinh hoạt, cô căn bản không biết gì cả.

Cô ngơ ngác nhìn Giang Trục: “Anh của cậu chưa rửa rau à?”

“... Không biết.” Giang Trục cũng không chắc.

Ba người lại nhìn nhau.

Tống Linh Linh cứng họng: “Không sao, em mang vào phòng bếp rửa, bây giờ rửa cũng không muộn.”

“Được.” Thẩm Điệp bỏ nước cốt lẩu từ trong túi ra, giới thiệu cho Tống Linh Linh: “Linh Linh à, chị nói với em nghe nước cốt lẩu này là đầu bếp nhà chị làm, vừa thơm vừa ngon, còn sạch sẽ nữa. Hôm nay em ăn mà thấy thích thì nói cho chị, lần sau chị bảo đầu bếp làm nhiều lên đóng gói gửi em cho em.”

Thẩm Điệp không chỉ là tiểu thư nhà giàu không kiêu chảnh mà cô còn còn rất thích chia sẻ cho bạn bè thân thiết mọi thứ.

Tống Linh Linh sảng khoái đồng ý: “Vậy tối nay em ăn nhiều một chút.”

Nói đến đây, Thẩm Điệp nhìn về phía Giang Trục: “Cậu có muốn…”

Cô đang muốn hỏi Giang Trục muốn ở lại ăn cơm không, nói một nửa lại nhớ đây là nhà của Tống Linh Linh.

Tiếp nhận ánh mắt ám chỉ của cô ấy, Tống Linh Linh hơi nhấp môi dưới.

Cô đang tự hỏi có muốn giữ Giang Trục ở lại không, Giang Trục lại mở lời trước: “Thẩm Điệp.”

Thẩm Điệp: “Sao?”

Giang Trục: “Còn thiếu gì không?”

Thẩm Điệp: “... Hình như không thiếu gì.”

“Ừ.” Giang Trục quay người: “Vậy tôi về đây.”

Dứt lời, anh nhìn Tống Linh Linh đang cúi đầu đứng ở bên: “Tôi có việc đi trước, hai người chơi vui vẻ.”

Người đi rồi, Tống Linh Linh xách túi vào trong bếp.

Thẩm Điệp ở phòng khách đứng nửa phút, chậm chạp cảm nhận được gì đó không đúng.

Cô theo vào phòng bếp, nhìn chằm chằm Tống Linh Linh: “Linh Linh.”

Tống Linh Linh đang rửa rau: “Sao ạ?”

Thẩm Điệp vuốt cằm suy tư: “Có phải Giang Trục mắng em ở phim trường không?”

“...”

Tống Linh Linh: “Hả?”

“Chị biết ngay mà.” Nhìn vẻ mặt này của cô, Thẩm Điệp nói với giọng chắc chắn: “Giang Trục chắc chắn từng đắc tội em, nếu không em sẽ không đến mức không giữ cậu ấy lại ăn một bữa cơm.”

Nói thật, kể cả Giang Trục không đắc tội cô, Tống Linh Linh cũng không dám hoàn toàn khẳng định mình sẽ giữ anh lại ăn cơm.

Bởi vì cô cảm thấy lén lút ăn cơm cùng Giang Trục sẽ là một sự giày vò.

Nghĩ vậy, Tống Linh Linh nhìn về phía Thẩm Điệp: “Chị thấy em keo kiệt lắm không?”

“Làm sao thấy vậy được?” Thẩm Điệp trợn tròn mắt: “Đây không phải cách làm hợp tình hợp lý à?”

Cô nhỏ giọng nói thầm với Tống Linh Linh: “Lúc Giang Du Bạch đắc tội chị, đến phòng ngủ chị cũng không cho anh ấy vào.”

“?”

Tống Linh Linh nghe lời so sánh này, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra không ổn ở đâu, Thẩm Điệp đã thẳng thắn nói: “Không nhắc cậu ấy nữa, miễn cho phá hỏng tâm trạng tốt của chúng ta.”

“Được… Vâng.” Tống Linh Linh ngoan ngoãn đồng ý.

Hai người vui vẻ bận rộn trong bếp, trong khoảnh khắc đã vứt hình ảnh Giang Trục ra sau đầu.

Cùng lúc đó, Giang Trục trở lại trong xe, đang chuẩn bị rời đi, ma xui quỷ khiến lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt một lúc.

Bỗng dưng, trước mắt anh hiện lên hình ảnh Tống Linh Linh không được tự nhiên khi thấy mình, khẽ nhếch môi.

=

Sáng hôm sau, khi Tống Linh Linh tỉnh lại đã hơn chín giờ rồi.

Cô nhìn ánh sáng còn đang bị rèm cửa che lại, buồn ngủ cầm điện thoại lên.

Vừa mở ra, cô nhìn thấy Thẩm Điệp và Thịnh Văn Miểu nhắn tin trong nhóm.

Thẩm Điệp ăn xong ở nhà cô tối hôm qua thì đi về, lúc này lại khí thế bừng bừng rủ hai người họ đi dạo phố.

Thịnh Vân Miểu cũng đã đồng ý đi, hai người điên cuồng tag tên cô.

Tống Linh Linh dựa vào ánh sáng ít ỏi mà nhìn kịch bản ở bên cạnh, lại nhìn tin nhắn trong nhóm, tiếc nuối từ chối.

Tống Linh Linh: [Buổi chiều em phải học lớp diễn xuất, không có cách nào đi dạo phố cùng mọi người được.]

Tối qua trước khi cô đi ngủ đã nhận được tin nhắn từ Giang Trục, hỏi cô hôm nay lúc nào thì lên lớp. Tống Linh Linh trả lời anh là sau mười hai giờ sẽ rảnh, còn phải xem Giang Trục thế nào.

Cuối cùng Giang Trục trả lời cho cô một thời gian, để cô chiều nay hai giờ đến.

Tống Linh Linh lại nghĩ có thể học được thêm chút nào thì hay chút ấy, cũng không từ chối.

Thẩm Điệp: [Vậy được, đợi em đóng máy chúng ta lại tiếp tục.]

Tống Linh Linh: [Được, hai người đi dạo vui vẻ.]

Thịnh Vân Miểu: [Bọn chị sẽ mua quà cho em.]

Tống Linh Linh: [Được đấy.]



Ăn xong bữa trưa đơn giản, Tống Linh Linh thu dọn rồi ra khỏi nhà.

Cô biết lái xe, nhưng kỹ thuật lái không tốt lắm.

Đứng trong thang máy suy tư một hồi, Tống Linh Linh vẫn là quyết định lái xe sang biệt thự bên kia.

Không thể hối hận nghĩ lại được, hai mươi phút sau cô đã đến cửa biệt thự rồi.

Làm Tống Linh Linh ngoài ý muốn là Giang Trục đã đến trước rồi.

Tối qua cô và Thẩm Điệp ăn lẩu có nghe thấy cô ấy nhắc sau khi về nước Giang Trục thường ở biệt thự bên cạnh nhà cô ấy, những căn khác cơ bản để đó không dùng.

Cũng như vậy, Giang Trục mới lấy ra được chỗ để bọn họ thảo luận và đọc kịch bản.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh nhấc chân bước vào trong sân.

Đi đến cửa nhà, Tống Linh Linh đang muốn bấm chuông thì cánh cửa to trước mặt đã được người bên trong mở ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tống Linh Linh kinh ngạc: “Anh muốn ra ngoài à?”

Giang Trục: “Nhìn thấy cô.”

Tống Linh Linh giật mình trong giây lát, gật gật đầu: “Sao anh lại đến sớm như vậy?”

Giang Trục quay người đi vào trong, lạnh nhạt nói: “Chỗ này yên tĩnh.”

“...”

Tống Linh Linh không còn gì để nói, thay giày cùng anh đi vào phòng khách.

Trên bàn trong phòng khách đã mở sẵn kịch bản và tài liệu rồi.

Cô cụp mi nhìn xuống, còn nhìn thấy Giang Trục đang viết đại khái cốt truyện phần sau.

Hai mắt Tống Linh Linh sáng lên, vừa muốn xem thêm nữa thì Giang Trục đã từ phòng bếp quay lại. Anh rót nước để một bên cho Tống Linh Linh, mí mắt buông xuống: “Sao không ngồi?”

Tống Linh Linh ngoan ngoãn ngồi xuống: “Cảm ơn đạo diễn Giang.”

Giang Trục ngồi xuống chỗ chếch đối diện với cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Khách khí như vậy?”

Tống Linh Linh dừng lại, nghẹn nói: “Không phải bình thường tôi vẫn như vậy à?”

Cô không khách khí với Giang Trục lúc nào chứ?

Giang Trục nhìn chằm chằm cô, lạnh nhạt tự nhiên dời tầm mắt, nhẹ nhàng ném ra hai chữ: “Vậy sao.”

Sao anh không nhận ra nhỉ.

Tống Linh Linh hơi lúng túng, muốn giải thích cho mình, rồi lại thấy không cần thiết.

Cô cầm lấy cốc uống hai ngụm nước, mới chuẩn bị hỏi Giang Trục cho cô học bù như thế nào.

Lời còn chưa nói ra, Giang Trục đã đưa cho Tống Linh Linh xem chuyển biến cảm xúc của nhân vật mà anh đã viết đại khái.

“Nhìn xem, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”

Nói đến đây, anh nhìn Tống Linh Linh: “Đúng rồi, tôi mời cho cô một giáo viên rồi.”

Tống Linh Linh ngẩn ra: “Giáo viên?”

“Ừ.” Giang Trục nhìn cô: “Lưu Chi tí nữa sẽ đến đây.”

Tống Linh Linh hoàn toàn sững người.

Cô ngây ra nhìn Giang Trục, môi khẽ mấp máy: “Anh nói Lưu Chi, có phải là cô Lưu Chi mà tôi biết không?”

Giang Trục: “Chắc vậy đấy.”

Tống Linh Linh kinh ngạc: “Sao anh mời được cô ấy?”

Lưu Chi là giáo viên dạy ở học viện điện ảnh, học sinh dưới tay bà đào tạo gần như đều là diễn viên có tiếng tăm trong showbiz. Nhiều năm về trước, bà ấy đã không nhận học sinh nữa rồi, cũng không lén tự mở lớp bên ngoài.

Sở dĩ Tống Linh Linh có ấn tượng khắc sâu với bà ấy, một phần bởi vì không ít diễn viên khi nhận thưởng sẽ cảm ơn giáo viên từng dạy dỗ mình, cũng chính là Lưu Chi. Còn một phần khác cũng vì khi Đường Vân Anh ký hợp đồng với cô cũng từng liên lạc với Lưu Chi, hỏi bà có thể dạy cô học không. Tống Linh Linh là diễn viên có chuyển biến cảm xúc kém, lúc diễn thoạt nhìn khá cứng. Cô ấy muốn cho cô đi học để khai thác thêm được cảm xúc.

Đáng tiếc là cô bị từ chối rồi.

Lưu Chi nói bà ấy không nhận học sinh nữa, cũng không có sức lực để dạy học cho người ta, nói bọn họ đi tìm người khác.

Vì thế, Đường Vân Anh không chỉ một lần tỏ vẻ tiếc nuối.

Cô ấy nghĩ rằng nếu Tống Linh Linh được người như Lưu Chi giảng dạy, kỹ năng diễn xuất của cô tuyệt đối sẽ có tiến bộ rất lớn.

Nghe vậy, hàng lông mi đen dài của Giang Trục buông xuống, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên người Tống Linh Linh.

Giọng anh trầm thấp, nghe không đứng đắn: “Không tin tôi?”

“... Không phải.” Tống Linh Linh đối diện với đôi mắt của anh, hơi mím môi: “Tôi ngạc nhiên quá thôi, trước đây cô ấy đã nói sẽ không dạy ai nữa.”

Giang Trục à một tiếng: “Đây cũng là sự thật.”

“...?”

Tống Linh Linh khó hiểu: “Vậy làm sao Lưu Chi đáp ứng dạy tôi được.”

Nghe lời này của cô, Giang Trục bình tĩnh: “Bởi vì tôi nói…”

“Nói gì?” Tống Linh Linh tròn mắt mong đợi nhìn anh.

Giang Trục nhìn đôi mắt sáng của cô, vẻ mặt hơi khựng lại.

Anh dừng lại một chút, nói đúng sự thật: “... Chỗ cháu đang có một diễn viên khá thú vị, cô đến giúp cháu đánh giá xem.”
Bình Luận (0)
Comment