Cảnh Báo Rung Động

Chương 57

Khi hai người tách ra, bầu không khí trong xe nóng rực.

Tiếng thở hổn hển của bọn họ vang lên bên tai, thiêu đốt da thịt.

Cả người Tống Linh Linh đỏ bừng, đầu lưỡi bị Giang Trục m*t đến tê dại.

Cảm giác hôn môi với Giang Trục quá thoải mái khiến cô nghiện nó lúc nào chẳng hay.

Tống Linh Linh là kiểu người như thế, thích ăn cái gì là có thể ăn liên tục nhiều ngày mà không chán.

Việc hôn môi cũng gần như vậy.

Lỗ tai cô nóng ran, nghe tiếng th ở dốc của Giang Trục bên tai, lông mi cô run lên, tim đập thình thịch.

Giang Trục vẫn ôm mặt cô, đôi mắt anh như có một lớp sương dày đặc, ánh mắt dán lên người cô.

Yên lặng một lúc.

Khi cả hai người đều bình tĩnh, Giang Trục lại xoa gáy cô, chạm môi cô như thể chưa đã thèm.

Anh cất giọng khàn khàn: “Lát nữa em muốn đi đâu?”

Vì vẫn còn sớm vẫn dù bây giờ hai người về khách sạn cũng chỉ biết ngồi không.

Tống Linh Linh được anh hôn đến nỗi đầu óc quay cuồng, không thể suy nghĩ được gì: “Không… Không biết nữa.”

Giang Trục chậm rãi m*t môi cô: “Em có muốn đi đến chỗ nào không?”

Nhắc đến chuyện này, một địa điểm bỗng nảy ra trong đầu Tống Linh Linh. Cô mở mắt ra, nhìn Giang Trục bằng ánh mắt lấp lánh: “Dạ có.”

Giang Trục hôn môi dưới của cô: “Chỗ nào vậy em?”

Tống Linh Linh: “Em quên tên mất tiêu rồi.”

Yết hầu của Giang Trục chuyển động, anh nhìn cô với ánh mắt sâu hoắm.

Đối diện với ánh nhìn của anh, Tống Linh Linh lùi về sau một chút rồi li3m môi, bảo: “Để em tìm lại xem.”

Giang Trục khựng lại, sau đó vươn tay thắt dây an toàn cho cô: “Ừ.”



Nửa tiếng sau, hai người mới thật sự rời khỏi bãi đậu xe của phim trường.

Tống Linh Linh đã tìm được nơi mà cô muốn đến, là một công trình kiến trúc tiêu biểu, đặc trưng ở Giang Thành. Đứng trên sân thượng của tầng cao nhất có thể quan sát toàn bộ Giang Thành, là nơi tuyệt vời để ngắm cảnh đêm.

Ngoài cảnh đêm ra thì bên trong còn có vô số cửa hàng đặc sản, có những cửa hàng như bảo tàng nghệ thuật, cũng có những khu vui chơi mang phong cách thiết kế mạnh mẽ, chất lừ.

Trước đây, khi lướt Internet, Tống Linh Linh từng thấy nó trên Weibo.

Cô vốn định đợi một ngày nghỉ nào đó sẽ đi thăm thú cùng Lâm Hạ, nhưng bây giờ có Giang Trục ở đây rồi, cô muốn đi cùng anh.

Chưa đến giờ tan làm nên đường đi toàn là đèn xanh, khiến họ thuận lợi, nhanh chóng đến được nơi Tống Linh Linh muốn đi.

Trước khi xuống xe, Tống Linh Linh quay sang nhìn Giang Trục: “Tụi mình có cần phải vào cùng nhau không anh?”

Giang Trục nhướng mày: “Em không muốn đi chung với anh à?”

Tống Linh Linh nghẹn lời: “Em sợ có người nhận ra anh.”

Nói gì thì nói, họ vẫn là người của công chúng.

Giang Trục cụp mắt nhìn tình trạng hiện tại của cô, anh vươn tay kéo khẩu trang của cô lên, che gần hết khuôn mặt: “Chắc là không nhận ra đâu.”

Anh dừng lại một chút: “Nếu em vẫn lo thì anh sẽ đi đằng sau em.”

“...”

Tống Linh Linh biết anh không đùa.

Cô do dự vài giây, khi chạm phải ánh mắt của Giang Trục, cô bèn sửa lời: “Thôi thôi, em có khẩu trang và nón nè, chỉ cần không nhìn thẳng vào người ta thì sẽ không ai nhận ra đâu.”

Cô nhìn Giang Trục: “Tụi mình đi chung đi.”

Giang Trục nghiêng đầu, khóe môi cong lên: “Em chắc chứ?”

“Chắc mà!” Tống Linh Linh lườm anh, không vui bảo: “Anh mà không xuống xe nữa là em đổi ý đó!”

Giang Trục vẫn mỉm cười, sau đó xuống xe với cô.

Trước khi xuống xe, anh cũng đeo khẩu trang và đội mũ đàng hoàng.

Anh thì không sao, nhưng bạn gái anh lại lo lắng, vậy nên anh phải che chắn bản thân đàng hoàng để không bị người khác phát hiện.

Sau khi mua vé xong, hai người thuận lợi đi lên sân thượng ở tầng cao nhất.

Vì vẫn đang trong thời gian làm việc nên không có nhiều người ở đây. Thi thoảng cũng có người đi ngang qua nhưng toàn là nhân viên hoặc những cặp đôi đến Giang Thành chơi thôi.

Bọn họ không quá chú ý đến sự tồn tại của Tống Linh Linh và Giang Trục.

Khi Tống Linh Linh và Giang Trục lên đến sân thượng thì đồng hồ vừa điểm sáu giờ.

Ngay lúc đó, tất cả đèn đường bên dưới đều bừng sáng, nối liền với nhau như một dải ngân hà.

Hai mắt Tống Linh Linh sáng rỡ, không ngờ là trùng hợp như thế.

“Giang Trục ơi.” Cô nhướng cao mày, ánh mắt sáng như sao, bảo Giang Trục: “Đẹp quá đi mất!”

Giang Trục không ngờ bạn gái anh lại thích những điều giản đơn như thế, chỉ là đèn đường bật sáng lên thôi mà cũng thấy đẹp.

Nhưng từ sân thượng nhìn xuống, anh cũng không thể phủ nhận rằng khung cảnh này cũng không tệ.

“Em thích lắm à?”

Anh nắm đôi tay cô đang đặt trên lan can.

Tống Linh Linh gật đầu: “Anh không thích hả?”

“Thích chứ.” Khi trả lời, anh nhìn Tống Linh Linh.

Tống Linh Linh vô tình nhận ra hành động này, đôi má cô lại đỏ ửng.

“Ồ.” Đôi môi dưới lớp khẩu trang cong lên, Tống Linh Linh chớp mắt, che giấu nỗi niềm hạnh phúc của mình: “Vậy là mắt nhìn của anh cũng tốt y như em vậy!”

Nghe thấy câu nói của cô, Giang Trục vươn tay xoa đầu cô qua lớp nón.

“Em muốn chụp hình không?” Anh hỏi.

Tống Linh Linh sửng sốt, nhìn xung quanh: “Mình chụp cảnh đêm đi anh.”

Cô ngắm thành phố đã lên đèn: “Không selfie đâu.”

Giang Trục biết nỗi lo của cô nên không thuyết phục nữa.

Chụp ảnh xong, hai người dạo quanh tầng thượng, ngắm nghía những bức tranh trên tường và các tác phẩm điêu khắc.

Lúc đi xuống, Tống Linh Linh ra vẻ bí ẩn dẫn Giang Trục đến bảo tàng dưới lầu. Những thứ được lưu trữ trong bảo tàng nhỏ này toàn được dựng lại thôi, không giống với bảo tàng quốc gia nhưng cũng đáng để xem thử.

Đương nhiên, nguyên nhân khiến Tống Linh Linh muốn đến đây là bảo tàng rất vắng người.

Cô và Giang Trục không thích hợp để đến nơi quá đông người.

Sau khi tham quan bảo tàng, Tống Linh Linh thấy đói bụng.

Giang Trục trông vẻ mặt nũng nịu của cô, mỉm cười hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Tống Linh Linh nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra.

Ngay lúc này, điện thoại rung lên, cô lấy ra xem thì thấy tin nhắn của Thịnh Vân Miểu.

Thịnh Vân Miểu: [Cậu đang ở đâu?!!]

Tống Linh Linh: [?]

Thịnh Vân Miểu gửi thẳng định vị cho cô, là ở sân bay Giang Thành.

Tống Linh Linh nhướng mày: [Cậu đến Giang Thành làm chi?]

Thịnh Vân Miểu: [Mai tớ không có tiết nên đến thăm cậu.]

Dạo này Tống Linh Linh không gặp chuyện gì cả, nếu Thịnh Vân Miểu thật sự nhớ cô thì cô ấy sẽ báo với cô một tiếng trước khi đến thăm. Đùng cái bay tới thăm không phải là phong cách của cô ấy.

Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: [Một mình hả?]

Thịnh Vân Miểu: [Ba lận.]

Thịnh Vân Miểu: [Ôn Trì Cẩn và trợ lý của anh ấy nữa.]

Tống Linh Linh nhịn cười: [Vậy mà cậu còn hỏi tớ, bộ cậu không về khách sạn với sếp Ôn à?]

Thịnh Vân Miểu: [Tối nay anh ấy có hẹn rồi, tớ tìm cậu chơi nhé.]

Tống Linh Linh nhìn Giang Trục, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh có thấy phiền nếu bữa tối của chúng ta có thêm một người không?”

Giang Trục: “Được thì cũng được đó.”

Tống Linh Linh: “?”

Cô nhìn anh một cách khó tin: “Sau câu được thì cũng được đó là gì hả anh?”

Giang Trục gõ gõ vào điện thoại cô: “Em nghĩ xem nên bồi thường cho anh như thế nào.”

“...”

Tống Linh Linh vốn định hỏi lại rằng chuyện này mà cũng cần bồi thường sao? Nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại phải nuốt về khi bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Trục.

Cô miễn cưỡng chấp nhận hiệp ước bất bình đẳng này.

“Để em hỏi coi Miểu Miểu muốn ăn gì.”



Bốn mươi phút sau, Giang Trục đậu xe trước một nhà hàng kiểu cabaret*.

*Cabaret là một loại hình giải trí bao gồm hài kịch, âm nhạc và khiêu vũ, được phân biệt chủ yếu với các loại hình giải trí khác bởi sân khấu biểu diễn, địa điểm biểu diễn dành cho Cabaret thường là một quán ăn hay một câu lạc bộ đêm.

Đây là một nhà hàng âm nhạc khá nổi tiếng ở Giang Thành, quanh năm đều đông khách, phong cách trang trí bên trong cũng cực kỳ độc đáo.

Đương nhiên cũng vô cùng riêng tư.

Nhà hàng có chế độ hội viên.

Giang Trục không thường xuyên đến đây nên không có thẻ hội viên. Nhưng Ôn Trì Cẩn có, anh ấy gặp khách ở đây, khi nghe Thịnh Vân Miểu nói muốn ăn tối với nhóm Tống Linh Linh thay vì đi gặp khách chung với anh ấy, anh ấy bèn đề nghị Tống Linh Linh và Giang Trục đến đây ăn luôn.

Như vậy thì sau khi xong việc, anh ấy có thể đến tìm Thịnh Vân Miểu.

Hai người vừa xuống xe, đi tới cửa đã thấy Thịnh Vân Miểu đứng vẫy tay với họ.

Bên cạnh cô ấy là Ôn Trì Cẩn mặc âu phục, đi giày da.

“Linh Linh!”

Thịnh Vân Miểu phấn khích bổ nhào vào người Tống Linh Linh: “Lâu quá không gặp, có nhớ tớ không?”

Tống Linh Linh dở khóc dở cười khi được cô ấy ôm: “Cậu quay lại xem coi sắc mặt của tổng giám đốc Ôn khó coi cỡ nào kìa.”

“...”

Đúng lúc này, Giang Trục cũng hắng giọng: “Cô Thịnh à.”

Thịnh Vân Miểu quay sang, khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Trục, cô ấy đành hậm hực buông Tống Linh Linh ra.

Cô ấy đi đến bên Tống Linh Linh, lẩm bẩm: “Đạo diễn Giang keo kiệt dễ sợ.”

Tống Linh Linh: “Tớ thấy cũng thường thôi.”

Thịnh Vân Miểu đang định trừng cô thì nghe thấy Giang Trục và Ôn Trì Cẩn chào hỏi nhau.

Rõ ràng là hai người có quen biết nhưng khi cất lời lại khiến người ta thấy họ chẳng thân quen gì.

Sau khi giao Thịnh Vân Miểu cho hai người Tống Linh Linh, Ôn Trì Cẩn dặn dò cô ấy hai câu rồi mới rời đi.

Sau khi anh ấy đi rồi, Thịnh Vân Miểu mới âm thầm thở phào.

Tống Linh Linh đứng bên cạnh quan sát vô cùng vui vẻ.

Ba người ngồi ở lầu hai nên có thể nhìn thấy ban nhạc ở tầng dưới và quan sát toàn cảnh nhà hàng.

Sau khi ngồi vào bàn, Giang Trục để cho hai người chọn món.

Chọn xong xuôi, Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.

Lâu lâu, Giang Trục ngước lên nhìn Tống Linh Linh, anh luôn thấy đôi mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết. Cô thật sự rất vui vẻ khi ở bên cạnh Thịnh Vân Miểu.

Nghĩ đến đây, Giang Trục hơi ngước mắt lên.

Lúc dùng bữa, ban nhạc ở dưới bắt đầu ca hát.

Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu ăn được vài miếng thì chuyển sự chú ý của mình lên ban nhạc.

Hai người bắt đầu bình luận về ban nhạc.

“Cậu thấy anh hát chính đẹp trai không?” Thịnh Vân Miểu hỏi.

Tống Linh Linh nhìn xuống: “Tớ thấy tay trống Jazz kia đẹp hơn nhiều.”

Hai người ríu rít trò chuyện, hoàn toàn không xem Giang Trục là người ngoài.

Khi nghe Tống Linh Linh bảo tay trống Jazz điển trai, Giang Trục ngước mắt lên nhìn thử.

Xem xong, anh lại dời ánh nhìn lên người Tống Linh Linh.

Dường như Tống Linh Linh cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ù ù cạc cạc nhìn sang.

Họ cách nhau một cái bàn, cô cất lời: “Sao vậy anh?”

Giang Trục không đáp.

Tống Linh Linh nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, Giang Trục gõ mặt bàn: “Em no chưa?”

Tống Linh Linh hoang mang gật đầu.

Đột nhiên, điện thoại cô rung lên, là Đường Vân Anh gửi tin nhắn cho cô, nói về chuyện hot search chiều nay.

Chiều nay, khi phóng viên đến đoàn phim phỏng vấn thì vô tình gặp Chu Đình Thâm và Giang Trục đến thăm trường quay, sau khi bọn họ rời đi không lâu thì việc này được tiết lộ.

Xem xong câu trả lời của Giang Trục và Chu Đình Thâm, một số cư dân mạng “đớp đường”, một số người thì hóng hớt.

Bọn họ đều đồng loạt cho rằng câu trả lời của Giang Trục quá qua loa, chắc chắn là xạo. Anh là đạo diễn tài giỏi nhất, làm sao mà cần học hỏi đạo diễn Từ?

Dù việc học là không có giới hạn, đạo diễn Từ có rất nhiều điểm đáng để người ta học hỏi, nhưng Giang Trục không phải kiểu người khiêm tốn xin người khác chỉ dẫn.

Không chỉ vậy, video hỏi đáp của Giang Trục tại giải thưởng Tinh Quang, mọi người đều vô thức chú ý đến Tống Linh Linh.

Không ít người rần rần nghi ngờ Giang Trục đến thăm đoàn phim là có liên quan đến Tống Linh Linh.

Chỉ tiếc là đến tận bây giờ, họ vẫn chưa tìm ra bất kỳ bằng chứng nào.

Sau khi Tống Linh Linh và Giang Trục biết chuyện này, cô nhờ Đường Vân Anh quan sát khuynh hướng trên mạng.

Cô không thể gỡ hot search, nhưng nếu có thể không nhắc đến cô thì đừng nhắc.

Đường Vân Anh: [Độ nóng trên mạng dần giảm xuống rồi.]

Tống Linh Linh thở phào: [Vậy thì tốt rồi.]

Đường Vân Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ: [Sao cậu ta đụng phải phóng viên hay vậy?]

Tống Linh Linh: [... Trùng hợp thôi mà chị.]

Đường Vân Anh: [Được rồi, hai đứa đừng để bị chụp nhé. Chị vẫn muốn hưởng thụ mấy ngày nghỉ đấy!]

Nếu như bị chụp được thì mấy ngày nghỉ của cô ấy cũng bốc hơi luôn.

Tống Linh Linh mỉm cười: [Em sẽ cố gắng.]

Hai người nói chuyện đôi ba câu nữa rồi Tống Linh Linh cất điện thoại vào.

Cô nhìn người đang tựa vào lan can xem ban nhạc, sau đó cầm điện thoại, đứng dậy đi đến bên Giang Trục.

“Giang Trục ơi.”

Cô khẽ gọi anh.

Giang Trục thấy dáng vẻ thận trọng của cô thì nhíu mày: “Sao em qua đây?”

“...” Tống Linh Linh nhìn anh: “Bộ em không sang đây được à?”

Giang Trục cong môi, không trả lời cô.

Tống Linh Linh hừ một tiếng rồi ngồi xuống ghế với anh: “Bỏ bê bạn trai lâu vậy rồi, giờ em phải ở bồi thường cho anh ấy thôi.”

Giang Trục nắm tay cô, hỏi nhỏ: “Vậy em định bồi thường kiểu gì đây?”

“...?”

Tống Linh Linh ngơ ngác quay sang: “Ngồi đây với anh không tính là bồi thường sao?”

Giang Trục nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: “Không tính.”

Anh nghiêng đầu, đôi môi mềm mại vô tình lướt qua lỗ tai đã đỏ ửng của cô, anh chậm rãi bảo: “Chưa đủ.”

Tống Linh Linh định hỏi chưa đủ chỗ nào, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra, Giang Trục đã nhanh nhẹn hôn cô nhân lúc cô chưa có sự chuẩn bị trước.

Ban nãy, khi ăn cơm, Thịnh Vân Miểu giới thiệu rằng rượu trái cây của nhà hàng này khá ổn áp nên cô ấy muốn uống thử. Thịnh Vân Miểu muốn thử thì Tống Linh Linh cũng sẽ thử chung.

Cũng vì vậy mà khóe môi cô còn vương mùi rượu thoang thoảng.

Hơi ngọt.

Đây là suy nghĩ của Giang Trục sau khi hôn cô.

“Rượu trái cây ngon không em?” Anh hỏi.

Đầu tiên, Tống Linh Linh lén nhìn sang Thịnh Vân Miểu đang không để ý đến họ, sau đó đỏ mặt nói: “Cũng ổn, tiếc là anh không uống được.”

Giang Trục còn phải lái xe.

Nói đến đây, Tống Linh Linh sực nhớ ra và hỏi: “Nhưng mà anh làm thế này…” Cô li3m khóe môi vừa được anh hôn theo bản năng: “Chắc là không kiểm tra ra nồng độ cồn đâu nhỉ?”

Giang Trục: “... Chắc vậy.”

“Chắc vậy?” Tống Linh Linh trợn tròn mắt: “Anh không chắc chắn mà anh lại…”

“Anh lại sao?” Giang Trục nhìn cô đăm đăm.

“Hôn em.” Tống Linh Linh nói nốt hai chữ còn lại.

Thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, Giang Trục bật cười.

“Anh cười cái chi?”

Giang Trục nhìn cô, không đáp.

Tống Linh Linh nghĩ ngợi: “Hay là gọi Lâm Hạ chạy qua đón tụi mình nhỉ?”

Tìm người lái hộ thì khá nguy hiểm.

Giang Trục quan sát dáng vẻ đầy lo lắng của cô: “Không cần đâu em.”

Anh nói: “Không kiểm tra ra đâu.”

Tống Linh Linh vẫn không rõ: “Thật ạ?”

Cô chưa gặp chuyện này bao giờ, không biết thế nào mới bị tính là lái xe khi say nên hoang mang trong phút chốc.

Giang Trục ừ một tiếng, hiếm khi nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, anh cúi người, thì thầm vài chữ vào tai cô: “Ban nãy, anh không dùng lưỡi khi hôn em.”

“...”

***

Lời tác giả:

Linh Linh:?

Miểu Miểu: Không ngờ sếp Giang lại lẳng lơ như vậy!
Bình Luận (0)
Comment