Phòng khách yên tĩnh trong giây lát.
Tống Linh Linh nhìn thấy Giang Trục ở bên cạnh bị nghẹn lại, trên mặt hiện chút đắc ý, “Em nói không sai chứ?”
Giang Trục nhìn biểu cảm kiêu ngạo của cô, không nhịn được mà duỗi tay ra.
Tống Linh Linh còn chưa kịp phản ứng, cả người cùng với kịch bản đã chui vào trong lòng anh.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, “Anh làm gì vậy?”
Giang Trục siết chặt eo cô, không cho cô lộn xộn.
Anh cụp mi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, “Em nói xem anh muốn làm gì?”
“...”
Tống Linh Linh nhìn vẻ mặt của anh lúc này, không dám đoán mò.
Cô nép vào trong lòng anh, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người anh, chậm rãi chớp mắt, “Em không biết.”
Tay Giang Trục vẫn đặt trên eo cô, có thể khiến cô cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay anh qua lớp áo mỏng.
Lông mi Tống Linh Linh khẽ run, cảm thấy bên eo có chút ngứa.
“Giang Trục.” Cô lẩm bẩm.
Giang Trục ngước mắt lên, “Hửm?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang ý cười, “Em muốn nói cái gì?”
Tai Tống Linh Linh ửng đỏ, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay của anh, nhỏ giọng nói: “Anh cứ như vậy, em không thể đọc kịch bản được nữa.”
Giang Trục liếc nhìn cô, cố ý nói: “Em có thể đọc.”
“...”
Anh chậm rãi nói, “Có đủ chỗ cho em.”
Tống Linh Linh nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn anh, “Vị trí thì đủ, nhưng mà —— ”
Thấy vẻ muốn nói lại thôi của cô, Giang Trục nhướng mày, “Nhưng mà sao?”
Tống Linh Linh không có cách nào, dựa vào vai anh cọ cọ, làm nũng với anh: “Ngồi đây với anh, em không có cách nào tập trung được.”
Nghe nói như vậy, mắt Giang Trục lóe lên một ý cười.
Nhưng anh cũng không có định buông tha cho Tống Linh Linh như vậy. Ở chỗ Tống Linh Linh không nhìn thấy anh cong môi, giả vờ nghe không hiểu, “Sao em lại không thể tập trung?” Anh có vẻ không hiểu, “Anh quấy rầy em à?”
Tống Linh Linh: “...”
Cô ngước mắt lên, nhìn mắt anh một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
Tống Linh Linh cũng không phải là người chỉ biết nhận sự trêu chọc của Giang Trục.
Dù sao bây giờ Giang Trục cũng không biết làm gì với cô, nếu anh muốn trêu chọc cô, vậy cô cũng không khách khí với anh.
Đôi môi mềm mại của cô đến gần cằm anh, để lại dấu vết của cô.
Tống Linh Linh nắm chặt quần áo của Giang Trục, chậm rãi đi lên, cô hôn lên cằm, mặt, mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
Giang Trục cụp mi mắt, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn cô.
Anh không có ngăn cản, cũng không có nắm giữ quyền chủ động.
Tống Linh Linh dừng lại ở khóe môi anh một centimet.
Nhịp tim của cô tăng lên, mí mắt hơi mở, bắt gặp đôi đồng tử đen nhánh và sáng ngời của anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Giang Trục, cô nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh.
Hai người yêu đương lâu như vậy, tuy Tống Linh Linh không có năng khiếu trời cho như Giang Trục, không lợi hại như Giang Trục, nhưng cũng không tính là kém.
Tống Linh Linh cũng cảm thấy rằng năng lực học tập của cô ở phương diện này cũng không tệ lắm. Thỉnh thoảng, cô thậm chí còn có thể suy một ra ba.
Sau khi hôn một lúc, Tống Linh Linh cảm thấy hơi mệt.
Cô đang định rút lui lại bị Giang Trục cắn một cái, từ bị động đổi thành chủ động. Anh hôn khóe môi của cô, ánh mắt trầm lặng, mơ hồ nói: “Em định chạy à?”
“...”
Tai Tống Linh Linh nóng lên, đang muốn mở miệng, lại cho anh thời cơ lợi dụng.
Cả người cô bị Giang Trục đ è xuống, cuộn mình trong ngực anh, cơ bản là không thể cử động được.
Chẳng biết từ lúc nào, nhiệt độ không khí trong phòng tăng lên.
Cách lớp áo mong manh, họ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương ngày càng nặng nề.
Tiếng th ở dốc vang lên bên tai, Tống Linh Linh lỗ tai, gương mặt, thậm chí cái cổ đều đỏ ửng.
Bị Giang Trục hôn cô thở không nổi.
Nhận ra điều này, Giang Trục nghiêng đầu, rời khỏi môi cô, cho cô đủ không gian để thở.
Anh hôn lên má, lên cằm cô.
Trả lại cho cô những cái hôn khiêu khích từng cái, từng cái đến từng nơi. Lại còn là kiểu tăng gấp bội.
Người Tống Linh Linh trở nên căng cứng, mi mắt khẽ run, có chút khẩn trương, lại có chút ngượng ngùng khó có thể miêu tả được.
Đột nhiên, Giang Trục từ ngực cô ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, trầm giọng hỏi, “Em hồi hộp sao?”
“...”
Đồng tử của Tống Linh Linh như bịt kín một tầng sương mù, nghe vậy cô khẽ lắc đầu.
Không phải là cô hồi hộp.
Cô cũng không biết nói thế nào. Điều duy nhất cô có thể chắc chắn là, cô một chút cũng không bài xích Giang Trục làm chuyện như vậy với mình.
Nghĩ đến đây, cô đỏ mặt nhìn anh, có chút ngượng ngùng, nhưng lại không thể không nhắc nhở anh, “Hôm nay em không tiện lắm.”
Giang Trục nặng nề thở ra một hơi, đưa tay nhéo nhéo cô, “Anh biết.”
Anh biết rõ ràng là Tống Linh Linh cố ý, nhưng vẫn là không chống cự lại được sự trêu chọc của cô, trong lòng xao động.
Nói xong, Giang Trục chống tay, ôm cô yên lặng nằm trên sô pha.
Anh không có ý định tiến thêm một bước nữa.
Nằm trong ngực anh, Tống Linh Linh có thể cảm nhận rõ ràng hơn những biến hóa trên cơ thể anh, cũng như tiếng th ở dốc nặng nề của anh.
Đột nhiên, cô thấy hơi xấu hổ.
“Giang Trục.”
Cô ở trong ngực anh đổi tư thế.
Giang Trục nhíu mày, “Gì vậy?”
Tống Linh Linh trầm mặc một hồi, đưa tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh cần em giúp không?”
Giang Trục nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi: “Giúp cái gì?”
Tống Linh Linh nhìn vào mắt anh, biết rõ chút suy nghĩ sâu trong lòng này của mình đã bị anh nhìn ra.
Cô cũng không ngượng ngùng gì, nói thẳng: “Sự giúp đỡ còn hiệu quả hơn so với việc anh đi tắm nước lạnh.”
Giang Trục: “...”
Anh bất động, nhìn cô lắc lắc tay ở trước mắt mình, hầu kết khẽ lăn, “Không cần.”
Tống Linh Linh ngẩn người, “Anh chắc chắn chứ?”
Thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của cô, Giang Trục nhịn không được lại hôn môi cô một cái, trầm giọng hỏi: “Ai dạy em?”
Nghe vậy, Tống Linh Linh vẻ mặt vô tội: “Không phải là anh sao?”
“...”
Nhìn đôi mắt ẩm ướt của cô, Giang Trục cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn, “Vậy anh dạy em thế nào?”
Khi nói lời này, anh cúi đầu cọ chóp mũi cô, thay đổi suy nghĩ, “Em có muốn luyện tập một chút cho anh xem không?”
Tống Linh Linh nhìn anh, ánh mắt trong veo, môi mấp máy nhưng lời nói ra, lại khiến cho người khác không nhịn được mà xao xuyến trong lòng.
“Cũng không phải là không được.”
Cô khẽ chớp mắt, lại đến gần chạm chạm môi anh.
Giang Trục ánh mắt tối sầm, ôm eo cô nhấc người lên, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
...
-
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ sát sàn, trên sàn nhà dường như được rải lên những mảnh ánh sáng.
Trán Tống Linh Linh dựa vào vai Giang trục, theo chỉ dẫn của anh, giúp anh.
Hình bóng của hai người được ánh nắng vẽ ra, trên mặt đất có cái bóng đang chồng lên nhau của họ.
Rõ ràng là đã đến mùa đông, nhưng trên người của hai người lại dinh dính, mồ hôi khắp người.
Khi kết thúc, Tống Linh Linh được Giang Trục ôm về phòng tắm.
Rửa tay xong, Giang Trục còn tiện tay cầm một chiếc khăn nóng rửa mặt cho cô.
Tống Linh Linh nhìn bộ dáng lười biếng của anh lúc này, ánh mắt nhìn xuống, “Có phải anh...” Cô dừng một chút, “Còn muốn tắm rửa không.”
Lúc này hình như quần bị bẩn.
Giang Trục thấy cô còn có thời gian quan tâm đ ến dáng vẻ của anh, khóe miệng hơi nhếch lên, “Đúng là có ý định như vậy.”
Anh xoay người, dáng vẻ sau khi được thỏa mãn cực kỳ đẹp trai, và đặc biệt là vô cùng quyến rũ.
“Em định vào đây giúp anh, hay là ở ngoài chờ anh?”
“...?”
Tống Linh Linh không thể tin được đây là lời mà Giang Trục có thể nói ra được.
Cô trợn tròn mắt, vốn muốn nói anh không biết xấu hổ. Nhưng nghĩ lại, vừa rồi cô còn cùng hồ nháo với anh, nên là lời này vẫn không thích hợp lắm.
Cô đỏ mặt, dời tầm mắt ra chỗ khác, “Ở ngoài!”
Cô cũng không phải bi3n thái, còn muốn xem Giang Trục tắm.
Nói xong lời này, Tống Linh Linh ném khăn mặt cho anh, vội vàng đi ra ngoài.
Giang Trục thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, nhướng mày, ân cần nhắc nhở, “Chú ý đường, đừng để ngã.”
Tống Linh Linh: “... Không đâu.”
Giang Trục nhìn cửa phòng tắm đóng lại, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Tống Linh Linh còn chưa đi xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Giang Trục.
Cô đưa tay lên che lỗ tai, dùng tay ngăn giọng cười có phần đắc ý của anh ở bên trong.
-
Khi Giang Trục tắm xong ra khỏi phòng tắm, Tống Linh Linh đã ngồi ngay ngắn ở đầu bên kia của ghế sô pha đọc kịch bản.
Giang Trục nhìn dáng vẻ xin đừng đến quấy rầy của cô, anh mím chặt khóe môi sắp nhếch lên, thành thật không trêu chọc cô nữa.
Chạng vạng tối.
Sức khỏe của Tống Linh Linh đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm ở nhà xong, hai người theo bóng đêm đi ra ngoài đi dạo.
Mùa đông mà đi dạo là cực hình đối với nhiều người, nhưng với những người là nhân vật của công chúng như Tống Linh Linh và Giang Trục, lại rất tốt.
Bởi vì bên ngoài ít người, nên sẽ không có ai chú ý đến bọn họ, nhận ra bọn họ.
Bọn họ có thể tương đối tự do, tùy ý một chút.
Tay của Tống Linh Linh được Giang Trục bỏ vào túi áo khoác của anh, trong lòng bàn tay còn cầm một cái bình làm ấm.
Giang Trục không biết đã hỏi cô đến lần thứ mấy: “Em có lạnh không? Có muốn về sớm hay không?”
Tống Linh Linh lắc đầu: “Không muốn đâu.”
Cô nhìn Giang Trục: “Em cũng chỉ có thể nghỉ ngơi hai ngày, em muốn hít thở không khí bên ngoài.”
Tất nhiên quan trọng hơn là, cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho Giang Trục.
Muốn giống như những cặp đôi khác, hai người ăn cơm xong có thể đi dạo, hẹn hò.
Giang Trục cười nói, “Được, trời lạnh thì chúng ta về nhà.”
Tống Linh Linh gật đầu.
Đi được một đoạn, Giang Trục nghiêng đầu hỏi cô: “Ngày mốt bay đến Cam Thành (1), điều kiện quay phim bên đó rất kém, em có sợ không?”
Cam Thành (1): Làng Cam Thành, đơn vị hành chính thuộc thuộc huyện Hải Nguyên , thành phố Trung Vệ, khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ. Tống Linh Linh lắc đầu: “Không ạ.”
Nói đến đây, cô nói với Giang Trục: “Chị Vân nói là sẽ mời thêm trợ lý cho em.” Cô nhấn mạnh, “Trợ lý nam, chị ấy nói điều kiện bên đó quá khó khăn, Lâm Hạ một mình quá mệt mỏi.”
Giang Trục: “Anh biết.”
Tống Linh Linh sững sờ, “Làm sao anh biết?”
Giang Trục không giấu cô: “Trợ lý mà người đại diện tìm cho em, đến từ phòng làm việc của anh.”
“?”
Tống Linh Linh khó hiểu.
Giang Trục: “Là chàng trai trẻ khá tốt.” Anh nhìn Tống Linh Linh, “Những trợ lý khác anh không yên tâm, nhưng nam trợ lý này làm việc đáng tin cậy, trước kia cậu ấy từng là một võ sĩ quyền anh, sau đó giải nghệ.”
Hơn nữa người này còn có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại.
Quay phim trong hoàn cảnh như vậy, bên người Tống Linh Linh cần một nam trợ lý có đủ sức khỏe, cũng có đủ kinh nghiệm.
Nghe những gì Giang Trục nói, Tống Linh Linh yên tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Cô thành thật nói, “Lúc đầu khi chị Vân nói với em, em còn có chút lo lắng.”
Giang Trục nhìn cô, “Lo lắng cái gì?”
“Lo rằng đột nhiên có một trợ lý nam đến em sẽ không quen.” Cô nói, “Em cũng sợ trợ lý nam là người mới, không thích nghi được với hoàn cảnh của đoàn làm phim.”
Giang Trục cười: “Không có.”
Anh nói: “Yên tâm đi, cậu ấy biết mình nên làm cái gì?”
Tống Linh Linh cong môi: “Ừm.”
Cô nhìn về phía Giang Trục, ánh mắt trong veo: “Anh giới thiệu cho chị Vân, đương nhiên là em yên tâm.”
Cô tin tưởng vô điều kiện vào ánh mắt của Giang Trục.
Cũng biết, Giang Trục sẽ không sắp xếp người mà anh không thể tin tưởng ở bên người cô, chăm sóc cô.
Nếu anh giới thiệu ai đó làm trợ lý của cô cho Đường Vân Anh, đó nhất định là vì anh biết rõ về người trợ lý này, có niềm tin tuyệt đối.
Hai người bên ngoài đi dạo một vòng, đến khi Tống Linh Linh cảm thấy lạnh, mới về nhà.
Hai ngày nghỉ tranh thủ được sau khi cô kết thúc phần quay của mình trôi qua trong chớp mắt.
Trưa ngày thứ ba, Tống Linh Linh, Lâm Hạ, và mấy người trợ lý mới cùng nhau bay đến Cam Thành.
Chu Đình Thâm và đạo diễn đã đến nơi quay phim lấy cảnh từ hai ngày trước.
Ngày Tống Linh Linh rời đi, Giang Trục đưa cô đến sân bay.
Mặc dù cô có chút lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, nhưng nghĩ đến việc phải xa Giang Trục lâu như vậy, lập tức không có cách nào kiên định từ chối lời đề nghị đi tiễn cô của anh.
Lúc xuống xe, Lâm Hạ và trợ lý mới còn cố ý để lại không gian riêng tư cho hai người.
“Chị Linh Linh, chúng em đi làm thủ tục ký gửi đồ trước.”
Tống Linh Linh gật đầu: “Lát nữa liên lạc sau.”
Nhìn hai người xuống xe, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về “Lái xe” ở bên cạnh.
“Đạo diễn Giang.” Cô buồn cười, “Anh...”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Giang Trục bỗng nhiên cởi dây an toàn, cúi đầu hôn lên môi cô.
Kết thúc một nụ hôn.
Giang Trục vuốt nhẹ gương mặt của cô, nhs mắt nặng nề: “Ở bên đó tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Anh nói nhỏ, “Anh sẽ dành thời gian đi thăm em.”
Tống Linh Linh cười, “Bên đó xa xôi hẻo lánh lắm.”
Cô nhẩm tính, “Phần diễn bên kia đoán chừng là có thể quay xong trong hai tháng, anh đợi em về là được.”
Nói đến đây, Tống Linh Linh nháy mắt mấy cái với anh, “Đợi đến khi em về, có thể cho em xem “Hẻm Nhỏ” không?”
Giang Trục Nhất bỗng nhiên nói, “Có thể.”
Anh đảm bảo với cô, “Khi em quay phim xong trở về, công việc tiếp theo của “Hẻm Nhỏ” cũng gần như đã hoàn thành.”
Nếu không phải vì vội vàng muốn để “Hẻm Nhỏ” chiếu ở đầu năm, Giang Trục đúng là muốn không quan tâm việc gì mà đến đó với cô. Nhưng không có cách nào, anh cũng có công việc của mình.
Bọn họ đều là người trưởng thành lý trí, đôi khi sẽ làm những điều không lý trí, nhưng hầu hết thời gian họ cũng có chừng mực.
Hơn nữa, cho dù Giang Trục có thể đi, Tống Linh Linh cũng sẽ không đồng ý.
Cô không muốn biến mình thành “yêu nữ” làm chậm tiến độ của phim.
Hai người nấn ná âm yếm ở trong xe một lúc, Tống Linh Linh thấy cũng sắp đến giờ, nói tạm biệt với Giang Trục.
Giang Trục vốn định xuống xe đưa cô đi vào, bị Tống Linh Linh ngăn lại.
“Tạm biệt.” Cô chân thành nói: “Cũng không xa lắm đâu mà.”
Nghe nói như vậy, Giang Trục im lặng một lúc.
Đột nhiên, Tống Linh Linh nghe thấy anh hỏi: “Có bao giờ em nghĩ đến...” Nói được nửa chừng, anh dừng lại.
Tống Linh Linh giật mình, “Cái gì?”
Giang Trục lắc đầu: “Không có gì.”
Tống Linh Linh nhìn khuôn mặt anh chốc lát, suy nghĩ một chút nói: “Đợi đến khi phim này của em kết thúc có được không?”
Cô ngước mắt nhìn Giang Trục, vè mặt chân thành nói, “Sau khi bộ phim này đóng máy, chúng ta sẽ công khai nhé.”