Cảnh Báo Rung Động

Chương 8

Liên hoan kết thúc, mọi người nhao nhao muốn đi dạo một vòng Nam Thành trước khi quay phim, trải nghiệm cuộc sống về đêm ở Nam Thành một chút.

Giang Trục không hứng thú lắm, khéo léo từ chối lời mời của phó đạo diễn: “Mọi người đi đi, tôi về khách sạn còn có chút việc.”

Mọi người cũng không ép.

Tống Linh Linh đang thì thầm với Thịnh Vân Miểu, đột nhiên nghe thấy phó đạo diễn gọi tên cô.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

Phó đạo diễn nhìn cô, cười ha ha nói: “Cùng đi…”

Mấy chữ ‘chơi một chút’ vẫn chưa kịp nói ra, giọng nói lạnh lùng của Giang Trục vang lên trong nhóm người ồn ào: “Tống Linh Linh.”

Tống Linh Linh chớp mắt, nhìn về phía đạo diễn chính và phó đạo diễn.

Giang Trục cụp mi, nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì uống rượu của cô, không khách sáo nhắc: “Kịch bản của cô vẫn còn một vấn đề nhỏ.”

Lúc nói chuyện, anh dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Đan ở bên cạnh: “Chị Đan có để bụng việc cùng về khách sạn thảo luận thêm không?”

Dư Đan hiểu ý anh, cười rạng rỡ: “Đương nhiên không để bụng rồi.”

Cô ấy nhìn về phía những người khác, ôn hòa nói: “Tôi già rồi cũng không có tinh thần và thể lực chơi tiếp nữa, tôi cùng đạo diễn Giang và Linh Linh về khách sạn xem kịch bản.”

Giang Trục vừa nói ra lời này, mọi người cũng không dám tiếp tục xúi giục Tống Linh Linh đi chơi cùng bọn họ.

“Vậy được.” Phó đạo diễn hậm hực nói: “Linh Linh cứ về khách sạn với đạo diễn Giang đi, lần sau có cơ hội sẽ đi cùng nhau.”

Tống Linh Linh tươi cười đáp lại: “Hy vọng lần sau tôi sẽ không còn gây trở ngại cho mọi người nữa.”

Phó đạo diễn cười ha ha: "Được."

Nơi đám người phó đạo diễn muốn đến ở gần đó, đi vài bước là có thể đến nơi.

Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ thấy thời gian vẫn còn sớm, chuẩn bị đi dạo mua chút đồ rồi mới trở về.

Nói với Tống Linh Linh một tiếng, thế là hai người cũng đi rồi.

Trong chốc lát, trước cửa nhà hàng ồn ào chật chội trở nên rộng rãi.

Nam Thành đến đầu tháng năm vẫn còn hơi lành lạnh, một cơn gió thổi qua, Tống Linh Linh lạnh đến rùng mình.

Giang Trục liếcsang, không nói lời nào tỉnh rụi nhích người sang phía cửa thông gió, cúi đầu gửi tin nhắn cho Trì Bân.

Không bao lâu, Trì Bân lái xe dừng trước mặt ba người.

-

Sau khi lên xe, Dư Đan ngồi cùng một băng ghế sau với Tống Linh Linh xoa xoa cánh tay, cảm khái: “Không ngờ tháng năm ở Nam Thành còn lạnh đến như vậy.”

Tống Linh Linh gật đầu phụ họa: “Đúng là hơi lạnh.”

“Em lạnh không.” Lúc nói chuyện, Dư Đan sờ vào tay cô một cái.

Đột nhiên, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Sao lại lạnh đến như vậy?”

Một này của cô ấy, trực tiếp khiến hai người ngồi trước đều nhìn xuống.

Lúc Tống Linh Linh ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Giang Trục từ trong gương chiếu hậu.

Cô ngơ ngác một lúc, giải thích: “Có lẽ là do uống rượu.”

Lượng đường trong máu của Tống Linh Linh có hơi thấp, mỗi lần sau khi uống rượu, cả người đều sẽ lạnh run.

Mặc dù hôm nay không uống bao nhiêu, nhưng cũng bởi vì gần đây giảm cân nên gây hạ đường huyết tương đối nghiêm trọng, không thể tránh khỏi cơ thể đưa ra phản ứng cơ bản.

Dư Đan cau mày, khẽ lẩm bẩm: “Vậy lần sau đừng uống nữa, đạo diễn Giang sẽ không để bụng đâu, đúng không đạo diễn Giang.”

“Không thể uống thì cứ nói thẳng.” Giang Trục nhìn về phía cô thông qua gương chiếu hậu, giọng điệu hòa nhã: “Diễn viên trong đoàn phim của tôi, không cần kỹ năng biết uống rượu này.”

“...”

Khoảnh khắc Tống Linh Linh nhìn vào mặt anh, tim cô đập nhanh một cách vô cớ.

Cô biết rõ điều Giang Trục nói là sự thật, thậm chí còn biết nếu có người dám ở trước mặt anh ép diễn viên trong đoàn phim của mình uống rượu, anh sẽ bảo vệ diễn viên của đoàn phim mình, sẽ không nể nang mà đánh vào mặt đối phương.

Bởi vì, Giang Trục thật sự đã từng làm qua chuyện thế này.

Nếu Tống Linh Linh nhớ không lầm, đó là lúc Giang Trục còn ở nước ngoài tổ chức tiệc ăn mừng.

Trong đoàn làm phim của Giang Trục có một nữ diễn viên có đất diễn không nhiều nhưng trông rất xinh đẹp bị người ta chuốc rượu. Nữ diễn viên biết rõ bản thân mình không uống được rượu, nhưng người đầu tư lại không chịu bỏ qua.

Trong lúc đối phương tiếp tục làm khó, ép nữ diễn viên uống rượu, Giang Trục giật lấy ly rượu của đối phương.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, vẻ mặt thản nhiên lại tràn đầy khiêu khích.

Trong lúc đối phương kinh ngạc thì dốc ly rượu xuống.

Rượu vang đỏ chảy xuống bắn tung tóe trên mặt đất, bắn vào trên giày da bóng loáng của bọn họ.

“Còn có lần sau…” Anh đẩy nữ diễn viên sang cho trợ lý, nghiêng đầu nhìn về phía người đang vô cùng tức giận trước mặt, bình thản nói: “Ly rượu này sẽ xuất hiện trên đỉnh đầu anh.”

“...”

Lúc đó khi truyền thông đưa tin, đánh giá trong nước và nước ngoài đối với Giang Trục khen chê có đủ.

Có người ủng hộ anh, khen anh vô điều kiện, cũng có người cảm thấy anh quá tùy hứng làm liều, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt thòi.

Tống Linh Linh không biết Giang Trục có từng chịu thiệt hay không, cô chỉ biết sau đó không lâu, còn từng nổ ra thêm một sự việc tương tự.

Mà hai nữ diễn viên từng được Giang Trục bảo vệ, cũng rất không chịu thua kém mà nổi lên như diều gặp gió trong giới diễn viên.

Có người nói Giang Trục bảo vệ bọn họ là bởi vì có tư tình, trên mạng cũng lan truyền tin đồn "câu chuyện tình yêu" của anh và nữ minh tinh khác.

Nhưng Tống Linh Linh cảm thấy, Giang Trục bảo vệ diễn viên nữ không phải bởi vì những thứ này, anh chính là rất đơn thuần, không vừa mắt với những hành vi đã thành trào lưu trong giới đó.

-

Về đến khách sạn, Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục: “Đạo diễn Giang, tôi về phòng thay đồ rồi qua đây?”

“...”

Giang Trục liếc cô một cái: “Không cần.”

Tống Linh Linh: "Hả?"

Không cần là có ý gì.

Không cần cô thay đồ hay là không cần cô đến phòng anh.

Dư Đan nghe hai người nói chuyện, cười nói: "Linh Linh, em không cần phải thành thật như vậy đâu.”

Cô ấy mỉm cười: “Em không nghe ra lúc nãy đạo diễn Giang đang giải vây giúp em à?”

Tống Linh Linh thật sự không nghe ra, cô tưởng rằng thật sự có vấn đề cần phải sửa đổi.

Dư Đan xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Trước giờ phó đạo diễn Lâm thích bày những thứ như ca hát, uống rượu, tụ tập, một cô gái nhỏ như em qua đó chắc chắn sẽ bị anh ta ép rượu.”

Tống Linh Linh khựng lại, ngước mắt nhìn Giang Trục.

Vẻ mặt Giang Trục thản nhiên, âm thầm thừa nhận những gì Dư Đan nói.

"Cảm… cảm ơn đạo diễn Giang." Thang máy tinh một tiếng, Tống Linh Linh hoàn hồn.

Giang Trục ừ một tiếng, nhấc chân bước ra khỏi thang máy, nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

-

Về đến phòng, Tống Linh Linh leo lên giường cuộn một vòng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thịnh Vân Miểu, hỏi bọn họ khi nào trở về.

Thịnh Vân Miểu: “?”

Tống Linh Linh: “?”

Thịnh Vân Miểu: “Cậu không cần đến chỗ Giang Trục tra tấn nữa à?”

Tống Linh Linh nghẹn ngào, nằm nhoài trên giường uể oải bấm chữ: “Đúng, hôm nay tớ hoàn thành bản án nên được phóng thích rồi.”

Thịnh Vân Miểu: “Bọn tớ còn phải đi dạo, cậu chậm rãi đợi đi.”

Tống Linh Linh: “Ừm.”

Cô ném điện thoại đi, nằm trên giường một lúc mới bò dậy đi vào phòng tắm gội đầu, tắm rửa.

Ở trong phòng tắm lề mề hơn nửa tiếng mới bước ra, Tống Linh Linh đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

Tống Linh Linh lau mái tóc vẫn còn đang đẫm nước đi ra bên ngoài, cảnh giác hỏi một câu: “Ai vậy?”

Giang Trục dựa vào cánh cửa, nói nhỏ: “Giang Trục.”

“...”

Đèn hành lang không quá sáng, lờ mờ chiếu sáng một khoảng này.

Tống Linh Linh mở cửa ra, nhìn thấy người ẩn dưới màn đêm.

“Đạo diễn Giang.”

Cửa mở ra, một hương cam ngào ngạt xộc vào khoang mũi Giang Trục.

Anh cụp mi nhìn người đang ngẩng mặt lên nhìn mình, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển lên xuống một cái.

Vừa tắm xong, trên mặt Tống Linh Linh vẫn chưa kịp bôi bất cứ sản phẩm chăm sóc da nào, sạch sẽ trắng nõn như loại men trắng thượng hạng của thời Đường - Tống, óng ánh sáng trong.

Tống Linh Linh kinh ngạc nhìn anh: "Ngài tìm tôi có việc."

Nghe thấy cách xưng hô tôn kính của cô, Giang Trục im lặng một lúc: “Trì Bân chuẩn bị trà giải rượu.”

Anh đưa đồ xách trong tay cho cô.

Tống Linh Linh vội vàng nhận lấy, hơi bất ngờ: “Cảm ơn đạo diễn Giang.”

Giang Trục ừ một tiếng, thấy tóc cô vẫn đang nhỏ nước, lời ít ý nhiều nói: “Không còn việc gì nữa, cô bận tiếp đi.”

Tống Linh Linh hiểu ngay: “Vậy đạo diễn Giang cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“...”

Giang Trục xoay gót giày, nghiêng đầu qua gọi: “Tống Linh Linh.”

Tống Linh Linh ngẩng đầu.

Hai đầu lông mày của Giang Trục hơi nhíu lại, thờ ơ nói: “Tôi hẳn không già đến vậy chứ.”

Tống Linh Linh chớp mắt, hơi mờ mịt.

Giang Trục hé miệng, chậm rãi nói: “Nói chuyện với tôi, không cần dùng tôn xưng.”

“Ồ…” Tống Linh Linh phản ứng chậm nửa nhịp: “Được.”

Giang Trục nói xong, cũng không tiếp tục nhìn vẻ mặt của Tống Linh Linh, nhấc chân không chút do dự rời đi.

Đợi Giang Trục đi xa, Tống Linh Linh không kiềm được, nhếch cao khóe môi.

-

Hai ngày sau, mấy người Tống Linh Linh đều ở trong khách sạn không mấy khi ra ngoài.

Bộ phim sắp khai máy, đám người bọn họ ở Nam Thành trở thành mục tiêu quá lớn, bên ngoài khách sạn có không ít paparazzi ngồi chầu chực, so với việc bị bọn họ chặn ở ngoài cửa, không bằng ở trong phòng thoải mái xem kịch bản.

Hôm nay là thứ bảy, Nam Thành liên tiếp âm u nhiều ngày đột nhiên trời quang mây tạnh.

Tống Linh Linh thức dậy từ sớm, bị chị Vân chạy đến tham gia nghi thức khai máy phim của cô, sắp xếp ngồi ở trước bàn trang điểm đắp mặt nạ dưỡng da.

“Đánh khối có phải hơi đậm rồi không?” Đường Vân Anh tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt cô: “Không cần phải đậm như vậy, mặt Linh Linh nhỏ, lần này đóng vai một học sinh cấp ba, trang điểm nhạt một chút, thiếu nữ một chút là được.”

“...”

Tống Linh Linh cảm thấy bản thân giống một con rối dây, bị chị Vân và thợ trang điểm giày vò lăn lộn.

Đợi giày vò xong, thời gian đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ rồi.

Đường Vân Anh tranh thủ lên Weibo xem, lo lắng sợ sệt: “Từ Mãn lên hotsearch rồi.”

Tống Linh Linh cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, thản nhiên như thường: “Hôm nay sinh nhật anh ấy, lên hotsearch cũng là điều đương nhiên.”

Tối hôm qua lúc cô lướt Weibo đã nhìn thấy fans của Từ Mãn đang chúc mừng… Từ Mãn chính thức thông báo tin tốt anh ấy vào đoàn làm phim của Giang Trục đóng phim vào ngày sinh nhật này.

Điều này cho dù là đối với Từ Mãn hay là fans của anh ấy mà nói, đều là một món quà sinh nhật vô cùng tuyệt vời.

Nhắc đến điều này, Đường Vân Anh nhớ ra hỏi cô: “Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho Từ Mãn chứ?”

Tống Linh Linh: “Hạ Hạ giúp em mua một cái máy chơi game.”

Lúc Lâm Hạ lục tìm siêu thoại của Từ Mãn xem anh ấy thích cái gì thì phát hiện, trước đó không lâu anh ấy nhận một cuộc phỏng vấn có nhắc đến mình thích chơi game vào lúc nghỉ ngơi.

Nghe xong, Đường Vân Anh yên tâm hơn chút ít.

Cô ấy cười nói: "Hạ Hạ làm việc chị yên tâm."

Tống Linh Linh vô cùng tán thành.

Trang điểm xong, Tống Linh Linh gặp đám người Giang Trục.

Giang Trục không phải người mê tín, nhưng cũng không phải người độc tài độc đoán.

Phía đầu tư của phó đạo diễn mê tín, anh cũng sẽ không ngăn cản.

Cho nên quy trình thắp hương bái Phật vào ngày bộ phim truyền hình khai máy trong giới, đoàn làm phim của bọn họ cũng có.

Sau khi hoàn thành xong nghi thức khai máy, Giang Trục khéo léo từ chối tất cả lời phỏng vấn của phương tiện truyền thông.

Anh không cần độ hot như vậy.

Nhưng cho dù như vậy, phương tiện truyền thông và cư dân mạng thần thông quảng đại vẫn chụp được không ít thứ.

Không bao lâu.

#Phim mới “Hẻm Nhỏ” của Giang Trục khai máy#

#Giang Trục, Từ Mãn hợp tác#

#Vào vai nữ chính trong phim mới của Giang Trục - Tống Linh Linh#

Một loạt chủ đề leo lên hotsearch.

Sau khi ảnh hiện trường mấy người đứng cùng nhau cử hành nghi thức khai máy được tung ra, cư dân mạng mới không thể không tin…

Nữ chính trong phim của Giang Trục thật sự là Tống Linh Linh, là một diễn viên nhỏ ít được biết đến.

Mà Thẩm Gia Hủy lại thua một diễn viên nhỏ như vậy.

Trong chốc lát, toàn bộ cư dân mạng cảm thấy không phục vì Thẩm Gia Hủy đều nhằm vào Tống Linh Linh.

Fans trên Weibo của Tống Linh Linh không đông, chỉ có hơn hai trăm vạn. Nhưng lượng tương tác cũng không tệ.

Có lẽ là bởi vì cô ít khi đăng tải lên Weibo, mỗi lần đăng bài, fans sẽ nhiệt tình mà tương tác với cô.

Trước khi bộ phim được công bố, nội dung và phần bình luận trên Weibo của Tống Linh Linh đều là những bài đăng trạng thái hài hòa như năm tháng tốt đẹp.

Nhưng trong nháy mắt, đã hoàn toàn khác.

Lúc Tống Linh Linh sang bên cạnh nghỉ ngơi thì lên xem một cái, bình luận dưới bài đăng Weibo mới nhất của cô từ năm nghìn tăng lên đến một vạn, vài top comments từ được khen biến thành bị mắng.

Cô vốn không bất ngờ lắm đối với tình huống trước mắt của bản thân, tâm trạng cũng không quá tệ.

Lúc thoát ra khỏi Weibo, Tống Linh Linh thậm chí còn thảnh thơi đi xem lượng fans vừa tăng lên của mình.

Xem xong, cô đột nhiên hiểu ra tại sao có vài nghệ sĩ trong lúc không có cách nào để nổi tiếng, đã chọn theo con đường scandal để nổi.

Câu nói “Lợi dụng scandal để nổi cũng là nổi” lúc này được chứng thực trên người cô rồi.

Trước đó mấy ngày cô mới tăng thêm mấy vạn fans, bây giờ chỉ mới nửa tiếng, đã tăng lên thêm mấy vạn nữa rồi.

Độ hot còn cao hơn so với ngày bộ phim chiếu mạng trước đó của cô phát sóng.

Lâm Hạ đang dùng acc clone tranh cãi với người ta ở trên mạng, lúc vô ý ngẩng đầu còn liếc thấy nụ cười trên mặt Tống Linh Linh.

Cô ấy khó hiểu: “Chị Linh Linh, sao chị còn cười được vậy?”

Tống Linh Linh thoát ra khỏi màn hình điện thoại của mình, vặn chai nước trên bàn ra đưa cho cô ấy: “Không cười vậy khóc hả?”

Cô tự chế giễu: “Nếu cư dân mạng biết chị vừa được đạo diễn Giang lựa chọn làm nữ chính mà chị còn khóc, bọn họ chắc sẽ mắng chị là làm bộ làm tịch đó.”

Có được rồi còn ra vẻ.

Lâm Hạ hừ khẽ: “Bọn họ thì biết gì chứ.”

Cô ấy nhỏ giọng thì thầm: “Cho dù không có chị, nữ chính trong bộ phim này của đạo diễn Giang cũng không thể là Thẩm Gia Hủy mà.”

Nếu thật sự là Thẩm Gia Hủy, vậy fans hâm mộ của Giang Trục chắc là sẽ tập trung hỏa lực mắng chửi Thẩm Gia Hủy đó.

Hai mươi tám tuổi còn diễn học sinh cấp ba, cô ta thật sự cảm thấy bản thân có bản lĩnh hồi xuân sao?

Lâm Hạ không kỳ thị tuổi tác, nếu cô ấy hai mươi tám tuổi còn có thể trông trẻ như Thẩm Gia Hủy, cô ấy nguyện sẽ ăn chay niệm Phật một năm.

Nhưng lúc Giang Trục bắt đầu chọn diễn viên nữ, đã đặt ra giới hạn tuổi tác… Chọn nữ chính không thể vượt quá hai mươi ba tuổi.

Tống Linh Linh qua vài tháng nữa mới tròn hai mươi hai tuổi, đúng lúc nằm trong phạm trù có thể thử vai.

Hai người đang nói chuyện, Tống Linh Linh bỗng nhận được tin nhắn group.

Là nhân viên công tác gửi vào, ảnh chụp lúc khai máy sắp công bố, đang hỏi dò ý kiến của mọi người.

Tống Linh Linh mở ra, liếc một cái đã nhìn thấy Giang Trục đứng bên cạnh cô.

Là ảnh chụp chung của cả đoàn phim, lúc chụp ảnh Tống Linh Linh và Từ Mãn được sắp xếp đứng vào hai bên của Giang Trục.

Dưới ánh nắng chói mắt, dáng người cao ráo, thẳng tắp của Giang Trục được đập vào tầm mắt.

Giang Trục không phải nam diễn viên, nhưng Tống Linh Linh lại cảm thấy trong tấm ảnh chụp chung này, khí chất và tướng mạo của anh, không hề thua những nam diễn viên khác chút nào.

“Đạo diễn Giang đẹp trai quá đi.”

Tống Linh Linh đang xem, Lâm Hạ ở bên cạnh bất chợt thốt lên một câu.

“...”

“Cũng tạm được thôi.” Tống Linh Linh không muốn thừa nhận rằng Giang Trục tài hoa lại còn điển trai: “Từ Mãn cũng rất đẹp trai.”

Lâm Hạ trầm tư một lúc, khéo léo nói: “Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng trên người anh ấy thiếu một chút quyến rũ của kiểu đàn ông trưởng thành như đạo diễn Giang.”

Nói rồi, cô ấy phỏng vấn Tống Linh Linh: "Chị Linh Linh, chẳng lẽ chị thích kiểu như Từ Mãn hơn?”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Lâm Hạ, Tống Linh Linh nhướng mày, lớn tiếng nói: “Cái này là điều đương nhiên.”

Cô không chú ý đến phía sau có người đến gần, chọc Lâm Hạ chơi: “Bây giờ chị là Tô Vãn, chắc chắn sẽ thích Trần Dặc nhất rồi.”
Bình Luận (0)
Comment