(Vì là ngoại truyện của Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn nên mình để xưng hô ngôi thứ ba của hai người là cô và anh ạ.) Lần đầu tiên Thịnh Vân Miểu gặp Ôn Trì Cẩn, là vào học kỳ hai của lớp mười một.
Nam Thành vừa bước vào đầu đông, gió lạnh gào thét, buổi sáng trời mưa, mặt đất ẩm ướt. Một cơn gió từ cửa sổ thổi qua, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.
Thịnh Vân Miểu sợ lạnh.
Mỗi khi vào đông, cũng không thích dậy sớm.
Cô không nỡ rời xa chiếc giường ấm áp của mình.
Mỗi sáng sớm, cô đều cần mẹ của mình là bà Đàm đến giường kéo cô dậy, cô mới nguyện ý dậy.
Nhưng gần đây, bà Đàm hơi bận, thỉnh thoảng sẽ quên gọi cô rời giường.
Hôm nay là thứ bảy.
Thịnh Vân Miểu đêm qua thức khuya đọc tiểu thuyết, chuông điện thoại vang lên, cô vẫn không mở mắt ra được. Cô từ trong chăn thò tay ra, mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, híp mắt nhấn nghe máy.
“Alo.”
Vừa tỉnh ngủ, giọng nói cô nghẹn ngào.
Giọng của bà Đàm lọt vào tai cô, thật dịu dàng và tràn đầy niềm vui.
“Miểu Miểu, con dậy chưa?”
Thịnh Vân Miểu từ từ nhắm hai mắt, “Dạ, mấy giờ rồi ạ?”
bà Đàm bất đắc dĩ cười một tiếng, nói ra: “Đã gần mười một giờ.” Bà ấy dừng một chút, thấp giọng nói: “Mẹ đón chú Ôn rồi.”
Thịnh Vân Miểu còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo lại.
Cô a một tiếng, “Ai ạ?”
bà Đàm lặp lại một lần, “Chú Ôn của con.”
Bà ấy nói nhỏ, “Có phải con đã quên chuyện mấy hôm trước mẹ nói với con rồi?”
“...”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi mở mắt ra, trong đầu suy nghĩ trở nên rõ ràng.
Hai chữ “chú Ôn” (1) này, trong cuộc sống cô cũng không hay được nghe.
(1): Trong tiếng Trung là ba chữ 温叔叔 (Ôn thúc thúc), sang tiếng Việt thì thúc thúc chuyển thành chú nên mình đổi một chút. Cho đến gần đây, mới thỉnh thoảng nghe được từ miệng của bà Đàm.
Khi Thịnh Vân Miểu học tiểu học, bố cô đã qua đời.
Sau khi ông qua đời không lâu, đã có nhiều người cho bà Đàm giới thiệu xem mắt. Nói rằng bà là một phụ nữ có con cũng không dễ dàng gì, tìm được một người phù hợp để xây dựng một gia đình mới cũng khá tốt.
Nhưng những người này, đều bị bà Đàm ngăn cản lại.
Thẳng đến trước đó không lâu, Thịnh Vân Miểu mới được bà Đàm nói cho biết, bà ấy yêu đương.
Khi bà ấy đi công tác ở thành Bắc, gặp bạn bè cũ, dần dần liên lạc cũng nhiều hơn.
Thịnh Vân Miểu đối với việc bà Đàm yêu đương, vẫn luôn có thái độ ủng hộ.
Cô không hy vọng bà ấy vì cô mà vẫn luôn sống một mình. Bây giờ cô đã lên cấp ba, tương lai có thể lên đại học, nếu như không có ai ở bên cạnh chăm sóc bà ấy, luôn bên bà ấy, cô cũng không yên tâm.
Nhưng đột nhiên muốn gặp đối tượng của mẹ, Thịnh Vân Miểu vẫn có chút bài xích.
Loại bài xích này, không phải là không thích, chỉ là cô cảm thấy hơi khó chịu.
Ở phương diện này, cảm xúc của cô phức tạp mà mâu thuẫn.
Cho nên theo bản năng, cô không có để chuyện này vào trong lòng.
Cũng chính vì vậy, cô mới có thể đột nhiên không nhớ ra “Chú Ôn” là ai.
Được bà Đàm nhắc nhở, Thịnh Vân Miểu hơi sửng sốt một chút, chậm rãi chớp mắt: “Chưa.”
Cô dụi dụi mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ con rời giường, giữa trưa ăn ở bên ngoài sao?”
Bà Đàm: “Con muốn ăn cái gì, chú Ôn của con nói cứ theo sở thích của con.”
Thịnh Vân Miểu suy nghĩ một chút, nói khẽ: “Con muốn ăn đồ Nhật.”
bà Đàm sững sờ, “Sao hôm nay lại muốn ăn đồ Nhật vậy?”
Thịnh Vân Miểu mờ hồ trả lời: “Chính là con muốn ăn.”
bà Đàm bị câu trả lời của cô đánh bại, bất đắc dĩ cười: “Được, vậy mẹ nói với chú Ôn của con, con rửa mặt trước, chúng ta đến đón con.”
“Không cần.” Thịnh Vân Miểu từ chối, “Mẹ, con cũng đã trưởng thành. Hai người đến cửa hàng trước, gửi địa chỉ cho con, con đi taxi đến là được.”
Bà Đàm suy nghĩ một chút, từ sân bay về nhà một chuyến lại đi khổ cả ra, đúng là hơi phiền phức.
Quan trọng là, không phải chỉ có mình bà.
“Vậy được, con mau dậy đi.” Bà dặn dò: “Lát nữa gửi tin nhắn cho con.”
Thịnh Vân Miểu nói vâng.
Rời giường tắm rửa sạch sẽ, Thịnh Vân Miểu mở tủ quần áo ra, hiếm thấy cô không tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào người.
Khi thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài, cô nhận được điện thoại của bà Đàm.
Nói là buổi trưa con trai chú Ôn tình cờ rảnh rỗi, họp ở gần nhà họ, hai người muốn cho hai đứa gặp nhau một chút, nếu tiện bà Đàm nhờ Ôn Trì Cẩn đến đón cô đến tiệm đồ Nhật, bà cũng yên tâm hơn.
Thịnh Vân Miểu không có từ chối.
Bởi vì cô biết, nếu cô từ chối, thì bà Đàm sẽ suy nghĩ nhiều.
-
Ở nhà đợi mười mấy phút, Thịnh Vân Miểu nhận được tin nhắn của bà Đàm, nói với cô, con trai của chú Ôn đã đợi cô dưới lầu.
Tiện thể, bà cũng gửi biển số xe cho cô.
Thịnh Vân Miểu đeo ba lô đi xuống dưới lầu.
Cô và bà Đàm ở trong một ngôi nhà cũ nát, không có thang máy. Khu nhà càng không có dải phân cách giao thông, ô tô và xe đạp đậu lung tung.
Thịnh Vân Miểu đi xuống lầu nhìn xung quanh một chút, dựa vào ảnh mà Đàm nữa sĩ đã gửi, tìm thấy vị trí xe của Ôn Trì Cẩn.
Ở một hành lang khác.
Cô xách túi xách, chạy chậm đến.
Đến gần, cô đang định đưa tay gõ cửa sổ xe.
Cánh cửa màu đen của xe mở ra, ô nhìn thấy một người bước ra khỏi đó.
Ôn Trì Cẩn mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may cẩn thận, thân hình phẳng phiu.
Hai bên đường bóng cây che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, ánh nắng bị cành lá cắt thành từng mảnh, phác ra thân hình của anh. Dường như phát hiện Thịnh Vân Miểu đã đến, anh hơi nghiêng người, vẻ mặt thờ ơ nhìn về phía cô.
Anh có khí chất kiêu ngạo.
Có khí chất khác với Thịnh Vân Miểu cùng tuổi, khác giới tính, ngũ quan thâm thúy, tinh xảo, cả người lộ ra một loại cảm giác lạnh lùng khác biệt, khiến người khác sợ hãi không dám đến gần.
Bắt gặp ánh mắt của anh trong nháy mắt đó, Thịnh Vân Miểu theo bản năng muốn chạy trốn.
Cô chưa từng tiếp xúc với người như vậy.
Cô có chút sợ.
Ngay khi cô có suy nghĩ sợ hãi, Ôn Trì Cẩn nhìn cô chằm chằm nói, “Cô Thịnh?”
Thanh tuyến anh hơi thấp, giọng trầm mà uy lực.
Thịnh Vân Miểu lỗ tai khẽ nhúc nhích, giương mắt nhìn anh, “Là tôi.”
Cô khẩn trương mấp máy môi, “Ôn —— ”
Tên đã đến bên miệng, nhưng vẫn không thể gọi ra được.
Ôn Trì Cẩn cảm nhận được cô đang sợ hãi, anh cúi đầu nhìn cô một lúc, nói: “Ôn Trì Cẩn, gọi tên là được.”
Thịnh Vân Miểu dừng một chút, gật nhẹ đầu.
Nhưng ba chữ này đến bên miệng chuyển vài vòng, vẫn là không nói ra được.
Ngày đó đối với Thịnh Vân Miểu mà nói, ấn tượng ban đầu không sâu.
Cô cùng Ôn Trì Cẩn lên xe, đi tiệm ăn Nhật.
Sau khi nhìn thấy bà Đàm, Thịnh Vân Miểu thở phào nhẹ nhõm.
Cô gặp được chú Ôn mà bà Đàm vẫn luôn nói đến.
Rất khác so với những gì cô tưởng tượng, vốn dĩ cô cho rằng Ôn Tri Cẩn giống như bố mình, nghiêm túc và lãnh đạm. Nhưng sự thật lại không phải vậy, chú Ôn người này so với tưởng tượng của Thịnh Vân Miểu còn dịu dàng và nội liễm hơn.
Ông và Ôn Trì Cẩn, không hề giống.
Thịnh Vân Miểu cũng không thích món Nhật, nhưng bà Đàm thích.
Cô nhớ rằng khi cô còn rất nhỏ, khi bố cô nhận lương, ông sẽ đưa cô và bà Đàm đi ăn ở một quán cơm Nhật.
Thịnh Vân Miểu vẫn luôn không hiểu, đồ ăn Nhật không ngon mà tại sao lại đắt như vậy.
Nhưng cô nhớ rằng bà Đàm thích ăn.
Sau khi gặp mặt giao lưu đơn giản, phục vụ viên dọn thức ăn lên.
Thịnh Vân Miểu nhìn quanh một lượt, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn. Cô gọi một phần cơm trà, thu nhỏ sự tồn tại của mình lại ngồi ở một góc ăn.
Thỉnh thoảng ngẩng lên, cô lại bắt gặp Ôn Trì Cẩn ngồi đối diện với mình, ăn uống một cách rất lịch sự và tao nhã.
Chỉ là cô không dám nhìn nhiều.
Cô cảm thấy Ôn Trì Cẩn, có chút lạnh lùng.
Rất nhanh.
Thịnh Vân Miểu liền gạt bỏ ý nghĩ này của mình.
Sau bữa trưa, để cho bà Đàm và chú Ôn nhiều thời gian ở cùng nhau hơn, cô nói dối cô đã hẹn bạn học đến thư viện học.
bà Đàm kinh ngạc thấy cô đột nhiên ham học, nhưng cũng không ngăn cản.
Chỉ là, bà lại nhờ Ôn Trì Cẩn đưa cô đi.
Trên đường đến thư, Ôn Trì Cẩn bảo lái xe dừng xe ở ven đường.
Thịnh Vân Miểu không dám hỏi anh muốn làm gì.
Cô ngồi trong xe chờ mười phút, đợi đến khi Ôn Trì Cẩn quay về, trong tay cô bị nhét cái gì đó.
Một cốc trà sữa ấm nóng, và một chiếc bánh nho xanh nhỏ.
Thịnh Vân Miểu kinh ngạc nhìn Ôn Trì Cẩn, “Đây là?”
Ôn Trì Cẩn lời ít mà ý nhiều, “Quà gặp mặt.”
“...”
Thịnh Vân Miểu khóe miệng khẽ nhúc nhích, ban đầu muốn hỏi nơi nào có quà gặp mặt như vậy, lại không dám.
Dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Trì Cẩn, nhận lấy “Quà gặp mặt” đặc biệt này.
Sau khi đưa cô đến thư viện, Ôn Chi Cẩn dặn dò cô chú ý an toàn, rồi bảo tài xế lái xe đi.
Sau ngày hôm đó, Thịnh Vân Miểu đã không gặp lại Ôn Trì Cẩn trong một thời gian dài.
Theo bà Đàm nói, hình như anh đi công tác ở một chi nhánh bên nước ngoài.
Nhưng cô và Ôn Trì Cẩn, trao đổi cách liên lạc.
Bởi vì bà Đàm đã tạo một nhóm cho họ, nhân tiện đề cập đến việc học không ra hồn của Thịnh Vân Miểu.
Sau khi chú Ôn biết chuyện, chú ấy đã nhờ Ôn Trì Cẩn khi rảnh rỗi giảng bài cho cô, điểm toán của anh rất tốt, nói không chừng có thể dạy cho Thịnh Vân Miểu.
Ban đầu Thịnh Vân Miểu, cũng không cảm thấy Ôn Trì Cẩn sẽ đồng ý.
Nhưng đêm đó, Ôn Trì Cẩn thêm thông tin liên lạc của cô.
Về sau, hai người thỉnh thoảng sẽ trao đổi một chút.
Anh sẽ quan tâm đ ến điểm số của Thịnh Vân Miểu sau kỳ thi hàng tháng, bài kiểm tra giữa kỳ và bài kiểm tra cuối kỳ. Mà Thịnh Vân Miểu khi gặp được đề khó, hay là đêm khuya không ngủ được, sẽ nhắn một vài tin nhắn cho Ôn Trì Cẩn.
Cô không nói nhiều, Ôn Trì Cẩn cũng không hỏi nhiều.
Hai người cứ không mặn không nhạt liên lạc với nhau như vậy.
Tình cảm giữa bà Đàm và chú Ôn phát triển tự nhiên.
Sau khi thi tốt nghiệp và tuyển sinh đại học, Thịnh Vân Miểu chuyển đến thành Bắc với bà Đàm, sống trong nhà Ôn Trì Cẩn.
Cô gặp lại Ôn Trì Cẩn, vào một đêm sau khi sống ở nhà họ Ôn được một tháng.
Vài ngày trước, từ trong miệng bà Đàm cô biết được, Ôn Trì Cẩn trở về nước.
Lúc đó cô còn đang suy nghĩ, lúc nào có thể nhìn thấy anh.
Hai người đã không gặp nhau hơn một năm, nhưng thỉnh thoảng cô có thể từ chỗ bà Đàm biết được Ôn Trì Cẩn ở đâu, anh đã làm gì, giỏi như thế nào...Sau khi tốt nghiệp thật ra cô cũng từng nghĩ gửi một tin nhắn cho Ôn Trì Cẩn, nhưng không tìm thấy lý do nào.
Cô không gặp chuyện khó khăn.
Cũng không cần tìm Ôn Trì Cẩn trả lời cho cô bất vấn đề gì.
Mong đợi mấy ngày, Ôn Trì Cẩn cũng chưa trở lại.
Thịnh Vân Miểu quanh co lòng vòng từ chỗ bà Đàm biết, sau khi anh về nước bận quá, mấy ngày nay đều ở công ty.
Sau khi Thịnh Vân Miểu biết, không thể nói là thất vọng, nhưng quả thực có chút không vui.
Thật ra cô rất muốn biết bây giờ Ôn Chi Cẩn như thế nào.
Hai người tuy chỉ gặp một lần, cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng đối với người anh không cùng huyết thống này, cô có chút tò mò.
Ngày Ôn Trì Cẩn về nhà đã là đêm khuya.
Thịnh Vân Miểu tối hôm đó xem phim với bà Đàm, ăn rất nhiều hạt dưa. Miệng mặn cần hai lít nước mới có thể hòa tan.
Sau khi uống xong hết trong phòng, Thịnh Vân Miểu cầm cốc đi xuống lầu lấy nước.
Khi cô xuống lầu, đã là mười một giờ đêm.
Trong phòng yên tĩnh.
Hành lang bởi vì ncoo đi qua, mà đèn cảm ứng sáng lên.
Khi đến đầu cầu thang, Thịnh Vân Miểu nghe được tiếng động dưới lầu.
Cô sửng sốt một lúc, cầm chiếc cốc ngập ngừng bước xuống lầu.
“Ai vậy?” Cô đánh đòn phủ đầu hỏi một tiếng.
Người dưới lầu hình như nghe thấy tiếng của cô, mở mắt nhìn thoáng qua chỗ góc nơi cô đang đứng.
Dưới ánh đèn chói lọi, Thịnh Vân Miểu lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú thâm thúy đã không gặp từ lâu.
Nhìn nhau nửa ngày.
Ôn Trì Cẩn hơi nhướng mày, “Còn chưa ngủ?”
Giọng điệu của anh rất quen thuộc, như thể họ đã quen nhau từ lâu và vẫn thường xuyên liên lạc vậy.
Thịnh Vân Miểu sửng sốt, ngơ ngác gật đầu, “Ôn...” Cái tên này đến bên môi, vẫn không cách nào nói ra, cô mím môi nhìn anh chằm chằm, “Anh vừa trở về sao?”
Nghe nói như thế, Ôn Trì Cẩn cười.
“Ừ.” Anh nhìn Thịnh Vân Miểu, vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi vừa trở về.”
Anh híp mắt nhìn cốc nước trong tay cô, “Uống nước?”
Thịnh Vân Miểu gật đầu, nhấc chân đi xuống lầu dưới.
Vừa tới gần, Ôn Trì Cẩn vươn tay cầm lấy ly của cô, rót cho cô nửa ly nước rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Thịnh Vân Miểu thì thào.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô một cái, không trả lời.
Hai người đứng tại phòng bếp uống nước.
Ôn Trì Cẩn đưa tay xoa huyệt thái dương, buổi tối uống nhiều rượu, đầu lại có chút choáng váng.
Hậu tri hậu giác, Thịnh Vân Miểu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, sau khi chú ý tới vẻ mặt đau khổ của anh, cô nuốt nước miếng, có chút khẩn trương hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Ôn Trì Cẩn mở mắt nhìn cô, ánh mắt không trấn tĩnh như lần trước.
Anh hắng giọng, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thịnh Vân Miểu giật mình, nhìn cái ly pha lê bên cạnh, lại nhìn cái ly trên tay mình.
Nhiệt độ vừa được rót ra của nước, cô vẫn có thể cảm nhận được.
Là ấm áp.
Trầm mặc một hồi, Thịnh Vân Miểu đột nhiên nói: “Anh uống trà giải rượu chưa?”
Ôn Trì Cẩn: “Cái gì?”
Anh không nghe rõ.
Thịnh Vân Miểu xác định, chắc chắn là anh chưa uống.
Cô suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Em biết pha trà giải rượu, anh có muốn uống không?”
Lúc này, Ôn Trì Cẩn nghe rõ lời cô nói.
Anh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, “Mẹ em uống rượu?”
Thịnh Vân Miểu lắc đầu.
Ôn Trì Cẩn hơi câu môi dưới, không có tiếp tục hỏi thêm.
“Không cần.” Anh nhẹ giọng, “Đi ngủ đi.”
Thịnh Vân Miểu tự biết quan hệ giữa mình và Ôn Trì Cẩn còn chưa quen thuộc đến có thể khăng khăng đi pha trà giải rượu cho anh.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn xoay người chuẩn bị lên lầu.
Bỗng dưng, Ôn Trì Cẩn gọi cô.
“Miểu Miểu.”
Thịnh Vân Miểu kinh ngạc quay đầu.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô, “Chúc mừng.”
Anh cười khẽ, “Thi đậu đại học em mong ước.”
Thịnh Vân Miểu lấy lại tinh thần, đang định nói lời cảm ơn.
Ôn Trì Cẩn bỗng nhiên nghiêng đầu, nói: “Anh quên mang quà về rồi, mấy ngày nữa sẽ đưa cho em.”