Cánh Cửa

Chương 30

Một người kia đi làm bằng xe buýt tuyến số 8.

Nhưng anh ta và người tài xế tuyến xe số 8 này có chút xích mích. Để tránh mặt hắn, anh quyết định chuyển sang tuyến số 44 dù phải đi vòng xa hơn một chút. Hôm ấy anh làm tăng ca, khi về nhà trời đã muộn lắm.

Bước lên xe, anh nhận ra rằng ngoài mình ra trên này chẳng còn một hành khách nào khác. Vừa ngồi xuống ghế, cửa xe đã đóng lại, nhưng xe không hề lăn bánh.

Anh bước lên phía trước xem sao, người tài xế tiến tới chỗ anh, đúng là kẻ anh đang có xích mích, nhưng cơ thể hắn lại đang hóa thành hại. Hắn cười hỉ hả: “4 cộng 4 bằng 8, chào anh bạn cũ, chúng ta lại gặp nhau”.

Hôm ấy, khi gã nhà văn tổ chức buổi gặp mặt thứ hai tại trường đại học Tây Kinh, Cố Phán Phán và Du Huy cũng có mặt.

Lúc mới bắt đầu, hai chị em chỉ đi loanh quanh ngoài cửa, không vào hội trường. Khi gã nhà văn kể về câu chuyện xảy ra trong kho đạo cụ, Cố Phán Phán chợt thấy lồng ngực thắt nhói. Cô biết đó là do Du Huy dàn dựng. Hai chị em cô chỉ là những kẻ thấp cổ bé họng, chẳng một con người nào trong cái xã hội này sợ họ mà họ cũng chẳng đấu đá nổi với bất cứ ai. Vì thế, muốn báo thù, họ chỉ còn nước đóng giả làm ma quỷ…

Ngồi từ góc cô có thể nhìn thấy sinh viên trong hội trường, nhưng gã nhà văn thì bị che khuất.

Ngồi ngay giữa hàng đầu là một người đàn bà có phần đẫy đà, ăn vận trang nhã nhẹ nhàng, bàn tay mân mê chiếc bật lửa màu trắng sữa. Cố Phán Phán nghe nói người đàn bà ấy chính là nhà đầu tư của chương trình Nửa Đêm.

Bên trái người đàn bà là một thanh niên tóc cắt ngắn gọn, da mặt ngăm ngăm, trông có vẻ rắn rỏi, khỏe mạnh. Anh mắt anh ta chốc chốc lại lia ra phía ngoài cửa nhìn cô. Cố Phán Phán không hề hay biệt đó chính là Phục Thực. Cô chỉ mơ hồ cảm thấy ánh nhìn của người con trai này mới lạnh lùng làm sao, tựa hồ có thể xuyên qua tâm can cô vậy. Cô thấy sợ ánh mắt của anh ta.

Cô lặng lẽ dời đi và đứng ở một lối vào khác.

Gã nhà văn kể:

– Thật ra nỗi kinh hoàng cũng tốt. Nó khiến người khác phải tự nhìn nhận bản thân, biết kiêng kỵ, biết suy nghĩ, biết kính sợ… – Lúc này, Cố Phán Phán liền bước vào hội trường.

Hôm nay, cô cố tình mặc chiếc áo phông đỏ và cái quần bò màu xanh hồi đi mua cùng Tiểu Nhụy. Cô đi lướt tới bên chiếc ghế xa xôi nhất, tách biệt nhất và nhẹ nhàng ngồi xuống. Ngồi từ góc này, cô tránh được ánh mắt sắc lạnh của người con trai bí ẩn hàng trên cùng kia và chỉ trông thấy một mình gã nhà văn. Đây là lần đầu tiên cô gặp lại gã sau lần đòi tiền một triệu tệ không thành.

Gã gầy đi nhiều quá.

Gã cũng đã trông thấy Cố Phán Phán, ngay lập tức cổ họng gã cứng đơ.

Cố Phán Phán mỉm cười với gã trong tích tắc rồi đứng dậy bỏ ra ngoài, bàn chân đưa nhè nhẹ như đang lướt…

Ra đến cửa, cô kéo lấy em trai và nói:

– Đi mau!

Hai chị em chạy khỏi cổng trường. Du Huy nói:

– Cứ dọa hắn từng chập từng chập thế này thôi sao, không đã!

Đôi mắt cô bừng lên thứ ánh sáng lạnh ngắt:

– Rồi cuối cùng chị sẽ khiến hắn phát điên!

Một chiếc taxi đang đi tới, Cố Phán Phán vẫy vẫy tay:

– Du Huy, chị gọi xe đưa em về trước vậy.

Du Huy lại ngoảnh nhìn sang hướng khác, cậu thấy một chiếc xe buýt màu đỏ thẫm đang đỗ ngay trước bến, vừa hay lại là chuyến số 44 luôn. Mỗi lần đến trường chị, cậu luôn bắt chuyến này về nhà vì rất thuận đường. Du Huy liền sải bước chạy đi và nói lớn:

– Thôi chị ạ, đi ngược đừơng tốn nhiều tiền lắm. Em đi xe buýt thôi!

Chi gái cậu gọi với từ đằng sau:

– Em đi cẩn thận nhá!

Chiếc xe buýt số 44 cứ đứng đó nãy giờ như thể đang chờ riêng Du Huy.

Vừa bước chân lên, cánh cửa xe đã đóng, lại “cạch” một tiếng. Cậu không nhận ra sự ác ý của cánh cửa qua âm thanh ấy. Cầu nhìn trước ngó sau, trừ cậu ra, trên xe chẳng còn thấy bóng dáng hành khách nào khác. Cậu móc túi lấy ra một đồng xu, bỏ vào máy thu tiền và nói: “Bến cuối”.

Tài xế không nói rẳng rằng, chỉ lẳng lặng nổ máy.

Chuyến số 44 có lắp điều hòa, cửa sổ đóng kín như bưng. Ngồi ở vị trí này tầm nhìn thật thoáng đãng. Vì đã quá muộn nên xe cộ trên đường chẳng còn mấy, chiếc xe buýt lao đi như xé gió.

Những quán hàng nhỏ bên đương đã rủ nhau tắt đèn, tất cả tụt lại phía đằng sau vun vút…

Công nhân tan ca đêm cưỡi xe đạp chầm chậm tiến về phía trước, tất cả tụt lại phía đằng sau vun vút… Một tấm biển báo xe buýt uể oải đứng bên đường, tất cả tụt lại phía đằng sau vun vút…

Du Huy chợt nhận ra, từ lức cậu bước lên, chiếc xe này chưa dừng lại ở bất cứ bến nào. Cậu định hỏi tài xế, nhưng rồi lại tự nhủ, trên xe chỉ có mình cậu là hành khách, đã thế lại đi về bến cuối, các bến dọc đường chẳng có ai, việc gì tài xế phải cho dừng? Như thế cậu càng về nhà sớm hơn chứ sao. Thế là cậu không lên tiếng nữa, cứ tiếp tục nhìn rạ cửa sổ.

Cuối cùng cũng đã tới bên cuối.

Cậu đứng dậy, lần tay bám vào thanh vịn để bước ra cửa chuẩn bị xuống xe. Nhưng chiếc xe vẫn không hề giảm tốc, thậm chí còn phóng nhanh hơn, nó cứ lao vun vút về hướng Tây.

Cậu thảng thốt nhìn lên đầu xe, chỉ thấy mỗi thân hình cao to của người tài xế, đột nhiên cậu thấy rờn rợn bèn gào lên:

– Sao bác không dừng xe!

Tài xế vừa tiếp tục cho xe chạy như bay vừa ồm ồm đáp:

– Cậu đi chuyến số bao nhiêu?

– 44 chứ còn gì! – Du Huy đáp.

Tài xế bực dọc trả lời:

– Chuyến 44 cuối cùng là vào lúc chín rưỡi, giờ này gần mười rưỡi rồi còn đâu, đây đâu phải chuyến số 44?

Như có luồng sấm đánh ngang qua óc Du Huy, cậu sửng sốt khi nhận ra mình quên mất một điều: chuyến 44 cuối cùng đúng là vào chín giờ rưỡi.

Tại sao tự dưng lại có một chiếc xe 44 xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắt?

– Bến cuối của xe này là đâu? – Du Huy hổi.

– Thôn Huyền Quái! – Tài xế đáp.

– Mẹ kiếp, ông điên à! – Sự kinh hoàng, đang lên cực độ, cơn thịnh nộ cũng trào tới cực điểm, Du Huy vừa chửi bới, vừa đạp chân vào cửa sổ nhưng cửa không vỡ.

Tài xế nhấn mạnh chân vào ga, chiếc xe lao đi vun vút, đánh sang trái, quẹo sang phải một cách điên cuồng, Du Huy bị quăng từ bên nọ sang bên kia, cậu bám chặt vào thành ghế cho vững rồi lại đạp một phát thật mạnh lên cửa sổ..

Cửa sổ vẫn không vỡ.

Đèn ngoài kia mỗi lúc một thưa thớt, cây cối mỗi lúc thêm dày đặc.

Trong cơn tuyệt vọng, Du Huy nhớ đến chị gái, đột nhiên cậu muốn khóc. Cậu dồn toàn bộ sức lực trong người đạp mạnh lên cửa xe. “Loảng xoảng”! Tấm kính cửa xe vỡ toang. Cậu bám lấy thành cửa, khom mình nhảy ra ngoài, ngã bổ nhào xuống vệ đường.

Chiếc xe vẫn không hề giảm tốc, tiếp tục lao như bay về phía thôn Huyền Quái.
Bình Luận (0)
Comment