"Như vậy em thì sao?" Cố Ninh hỏi.
"Tinh thần lực của em có thể bao trùm cả tòa vườn trường này. Nói cách khác bất luận một chỗ nào, chỉ cần em muốn nhìn đến đều có thể nhìn được." Hướng Hứa tự tin tràn đầy nói.
‘Nhìn đến’ trong miệng Hướng Hứa nói, cũng không phải là nhìn như mắt thường, tinh thần lực không thể nói là đôi mắt, mà là một loại cảm giác, giống như là một người mù đang sờ tay lên một vật, sau đó thông qua tinh thần lực truyền ra một tin tức tương đối rõ ràng.
Tinh thần lực của Hướng Hứa có thể trước tiên cảm giác được mấy người đang từ phương hướng nào đi tới, nếu tinh tế hơn một chút cũng có thể căn cứ vào hình dạng trên người, quần áo mà phán đoán ra là nam hay nữ, nếu muốn đạt được nhiều tin tức hơn vậy càng cần nhiều tinh thần lực tới duy trì công tác phân tích tinh tế.
Mà không phải như là mắt thường nhìn thấy, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra những người đi tới là nam hay nữ, là cao hay lùn, là mập hay ốm.
Cố Ninh gật gật đầu, sau đó nói: "Cho nên em ngoại trừ công năng radar liền không có công năng khác?"
...... Hướng Hứa đầu tiên là bị hình dung của Cố Ninh làm cho sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ, có chút nhụt chí nói: "Ít nhất trước mắt đúng là như vậy." Nhưng cô bé bay nhanh bổ sung: "Nhưng em hiện tại đang nghiên cứu cách sử dụng khác của tinh thần lực. Chị cũng biết, em mới ăn hạt châu kia có mấy ngày. Nếu cho em nhiều thời gian hơn, em sẽ trở nên càng lợi hại hơn. Hơn nữa, chỉ là một cái radar cũng đã có thể trợ giúp chị né tránh được rất nhiều nguy hiểm."
Cố Ninh lại không có tiếp tục rối rắm với hiệu dụng radar, mà rất có hứng thú hỏi: "Em năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hướng Hứa đầu tiên là bị đề tài đột nhiên thay đổi làm cho thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu tại sao Cố Ninh hỏi như vậy, vì thế cô bé mang theo một chút kiêu ngạo không dễ phát hiện, nói: "Em năm nay tám tuổi. Học lớp 9."
Cố Ninh cũng không có hỏi cô bé học lớp mấy, cô lại chủ động nói ra, không thể không nói đây là thủ đoạn cô bé dùng để thêm điểm trước mặt Cố Ninh, chứng minh cô thực thông minh, hơn nữa là vượt qua tưởng tượng của Cố Ninh.
Nhưng phản ứng của Cố Ninh lại làm Hướng Hứa hoàn toàn thất vọng, cô chỉ lãnh đạm gật gật đầu, cũng không có đối với việc này cảm thấy có bao nhiêu kinh ngạc.
Điều này làm cho Hướng Hứa nhiều ít có chút thất bại. cô sinh ra đã khác hẳn với người thường, từ ánh mắt đầu tiên mở ra cô cũng đã có thể ghi nhớ được chuyện, nửa tuổi đã mở miệng nói chuyện, một tuổi đã có thể tiến hành nói chuyện lưu loát, về phần chuyện học tập mà tuyệt đại đa số mọi người đều cảm thấy đau đầu, cô thậm chí thập phần nhẹ nhàng, chỉ có gần tám tuổi, cô cũng đã nhảy lớp đến lớp 9. Cũng nhờ đó mà được lên báo rất nhiều, còn có không ít tiết mục TV mời cô phỏng vấn, nhưng cô đều cự tuyệt.
Cô và bạn cùng lứa tuổi căn bản vô pháp tiến hành nói chuyện với nhau, thậm chí có một số người lớn cũng sẽ mạc danh tràn ngập tâm lý kính sợ với cô.
Cô thực giỏi về quan sát người, thực dễ dàng liền bắt được nhược điểm của đối phương.
Mà Cố Ninh này, cô vẫn luôn cẩn thận thăm dò, nhưng ngoại trừ khi cô bại lộ ra bí mật lớn nhất của chính mình, có thể nhìn thấy tương lai, Cố Ninh mới biểu hiện ra kinh ngạc thỏa đáng, nhưng đối thoại lúc sau Cố Ninh đều bình tĩnh đến mức làm người có hơi chút cảm thấy sợ hãi.
Mà cô, đã lâu chưa có cảm thụ qua cái gì gọi là sợ hãi.
Cố Ninh lúc này căn bản không rảnh phân tâm đi để ý cảm thụ của Hướng Hứa, mà cẩn thận ở trong lòng cân nhắc những lời Hướng Hứa nói, sau khi suy nghĩ cô được đến một kết luận, đó chính là sau khi ăn xong tinh hạch việc tiến hóa thành dị năng hay không vẫn phải quyết định bởi chính tiềm năng của người đó.
"Em nói tỷ lệ tinh hạch làm người tiến hóa cũng không phải trăm phần trăm?" Cố Ninh nói.
Hướng Hứa nhanh chóng từ trong cảm xúc thất bại rút ra tới, trả lời câu hỏi của Cố Ninh: "Đúng vậy. Rất nhiều người trở thành dị năng giả, nhưng phần nhiều vẫn là người thường."
Cố Ninh lúc này tâm tình không coi là tốt, thậm chí còn mang theo một ít buồn bực: "Cho nên, chị hiện tại là thuộc về bộ phận nhiều kia."
Đây là một câu trần thuật. Bởi vì sau khi cô ăn hạt châu xong, cô căn bản không có phát hiện bản thân cô có bất luận địa phương gì không giống nhau, nếu không phải không gian đã xảy ra thay đổi rất lớn, cô hiện tại khả năng sẽ càng buồn bực hơn. Nhưng so với tác dụng duy nhất của không gian là trợ giúp chính mình thả lỏng tâm tình, Cố Ninh càng khát vọng thực lực của chính mình tăng cường hơn. Rốt cuộc cô đã thử qua, không gian kia ngoại trừ cô, ai cũng không thể đi vào.