"Có cảm giác trong thân thể giống như có một cỗ lực lượng vô cùng kỳ diệu đang lưu động hay không?"
Cố Ninh bị từng gương mặt quan tâm bao quanh, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, cuối cùng cười cười, sau đó lắc lắc đầu.
Theo động tác lắc đầu của Cố Ninh, không khí đều giống như đình trệ.
Mọi người đè nén xuống thất vọng trào ra từ trong lòng, đều ra sức bài trừ gương mặt tươi cười, sôi nổi nói: "Cố Ninh, kỹ năng bắn súng của cô lợi hại như vậy, không có dị năng cũng không có gì ghê gớm. Cô xem Nhan Ngọc kia, mới chỉ bị thương một ngón tay mà khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch."
Cục Đá nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa cô không có dị năng không phải còn có chúng tôi sao, anh Ba của chúng tôi nói, về sau cô chính là người liên 3 chúng tôi, tang thi chúng tôi giết, cô chỉ cần chiếu cố tốt ba mẹ tôi là được!"
"Như thế nào lại thành ba mẹ cậu?" Trương Tiểu Bạch nói.
Cục Đá nói: "Không phải nói ba mẹ Cố Ninh chính là ba mẹ mọi người sao? Vậy chẳng phải là ba mẹ tôi thì là gì?"
Đạo trưởng Giả chen đến phía trước an ủi: "Cố Ninh, cháu đừng lo lắng, cháu nhìn Hướng Dật xem, một lần không thành thì hai lần, hai lần không thành thì ba lần, ba lần không thành thì bốn lần, năm lần, chân thành thì sắt đá cũng mòn, tổng hội sẽ thành công. Cháu nói đúng không Hướng Dật?!"
Sắc mặt Hướng Dật tức khắc một trận xanh một trận trắng, từ kẽ răng bài trừ ra một câu: "Nhổ tinh hạch của tôi ra."
Đạo trưởng Giả tức khắc chột dạ cười gượng hắc hắc hai tiếng.
"Đều vây quanh nơi này làm gì? Không khí đều bị các cậu hút hết!" Anh Ba rống lên một câu với bọn họ, sau đó chính mình chen đến phía trước Cố Ninh nói: "Cố Ninh, cháu yên tâm, cháu gọi chú một tiếng chú Ba, chú liền nhận đứa cháu gái này. Về sau cháu cùng anh cả, chị dâu liền đều là đối tượng bảo hộ trọng điểm của liên 3 chúng ta. Dù về sau cháu không có dị năng, chỉ cần chú còn sống một ngày, chú có thể bảo đảm cháu không bị ức hiếp."
Cố Ninh không chút nghi ngờ hứa hẹn của anh Ba. Cô đương nhiên biết làm ra hứa hẹn như vậy liền ý nghĩa hắn sẽ không chút do dự gánh lên ba cái tay nải là chính mình và ba mẹ, cô nhìn từng gương mặt quan tâm ẩn ẩn mang theo chút khẩn trương, biết bọn họ lúc này mồm năm miệng mười an ủi đều là vì sợ chính mình không có tiến hóa ra dị năng nên cảm thấy thất vọng, khổ sở. Không biết vì sao cảm xúc thất vọng trong lòng Cố Ninh lập tức trở thành hư không, lại bỗng nhiên cảm thấy thực chua xót, có hơi chút muốn khóc.
Vì không để cho chính mình quá mức thất thố, Cố Ninh mỉm cười nói: "Mọi người không báo cáo cùng tôi thành tích của mọi người sao?"
Sau đó cô liền biết ngoại trừ cô và ba mẹ, tất cả mọi người đều tiến hóa ra dị năng, thậm chí ba người Trình Minh, đạo trưởng Giả, Trương Tiểu Bạch còn là dị năng hệ biến dị rất lợi hại.
Cố Ninh bất đắc dĩ nói: "Xem ra tôi không có dị năng là bởi vì di truyền gia tộc."
Ba Cố mẹ Cố biết Cố Ninh không có việc gì, trái tim vẫn luôn treo cao liền thả lỏng xuống, chỉ là bất đắc dĩ cười cười.
Mọi người thập phần thức thời nở nụ cười.
Cố Ninh cười đề nghị: "Anh Ba, hôm nay là ngày lành. Hay buổi tối chúng ta ăn chút đồ chúc mừng đi!"
Đôi mắt mọi người đều sáng ngời.
Bọn họ đương nhiên là có ý này, nhưng cố kỵ đến Cố Ninh, cho nên bọn họ vốn dĩ tính toán từ bỏ, lúc này thần sắc Cố Ninh không giống như là làm bộ cao hứng, vì thế đều thả lỏng xuống, lại ầm ĩ buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì.
Hoàng Mộng Dao mỉm cười nói: "Em có thể phụ trách nhóm lửa."
Chung Húc nói tiếp: "Vậy nước liền giao cho tôi."
Anh Ba bất đắc dĩ đánh gãy cao hứng phấn chấn của bọn họ, nói: "Đầu tiên, chúng ta cần phải có nguyên liệu để nấu ăn đã?"
Đôi mắt Cố Ninh sáng ngời, mỉm cười nói: "Chú Ba, chú đã quên sau nhà Vương Kế Trung có nuôi gà sao?"
Anh Ba sửng sốt một chút, đối thượng đôi mắt sáng ngời của Cố Ninh, tức khắc đã hiểu Cố Ninh đây là chuẩn bị tính sổ.
Mẹ Cố đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn quanh lúc sau hỏi: "Ai. Cố Ninh, cô Hồng Quyên của con đâu?"
Cố Ninh sửng sốt: "Cô ấy không phải ở cùng ba mẹ sao?"
Mẹ Cố nói: "Không có. Buổi sáng cô ấy thấy mẹ và ba con sốt ruột, liền nói đi cổng lớn nhìn xem các con đã trở về chưa. Mẹ và ba con cũng là hồ đồ, thấy các con trở về rất cao hứng, còn tưởng rằng cô ấy cũng đi theo trở lại, nên không chú ý, đột nhiên nhớ tới là không nhìn thấy cô ấy đâu. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!"
Cố Ninh tức khắc có chút dự cảm bất hảo, lại vẫn trấn an mẹ Cố trước, nói: "Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ. Con lập tức đi ra ngoài tìm." Nói xong đưa ánh mắt cho ba Cố.