Cố Ninh nhìn qua kính viễn vọng, bìa cứng ở trên không trung lảo đảo lắc lư, ngẫu nhiên còn bị lật, thật là rất khó nhắm chuẩn.
Không bao lâu sau, hai mươi viên đạn của Địch Tuấn đã bắn xong, bong bóng bị trúng lảo đảo lắc lư từ trên không trung rơi xuống, chỉ có một quả bóng lắc lư bay tới địa phương xa hơn, có binh lính đi nhặt bong bóng bị Địch Tuấn bắn rơi đưa tới.
Các binh lính có tư cách tham gia tuyển chọn vào Ngũ Tinh Đại Đội của liên 2 đều xúm lại đây, bắt đầu kiểm tra dấu vết trên bìa cứng.
Tổng cộng chín tờ giấy bản, tám phát trúng bìa cứng, một tấm không trúng bia, một tấm là hiểm hiểm xẹt qua bên cạnh, hai phát bắn trúng hồng tâm.
Thành tích này đã xem như là vô cùng không tồi, nhưng hiển nhiên cũng chưa có đạt tới mong muốn của liên 2. Nhìn sắc mặt của Trương Bá Quốc và Địch Tuấn là biết.
Anh Ba hỏi: "Cố Ninh, thế nào? Hiện tại lên bắn hay là lại xem đợt hai?"
Cố Ninh nói: "Cháu đại khái đã biết là làm như thế nào, trước cứ luyện tập đi."
Trương Tiểu Bạch liền hưng phấn đưa một khẩu súng qua, nói: "Cô trước kia hẳn là chưa từng chơi như vậy đi. Đừng khẩn trương, cứ nhẹ nhàng, hiện tại còn chưa phải khảo hạch chính thức."
Cố Ninh tiếp nhận súng của hắn, cười nói: "Ừ, cảm ơn."
Sau đó đứng ở vạch vàng.
Trước thử nhắm một chút, tìm một chút cảm giác, sau đó gật đầu với binh lính cầm cờ ở bên kia.
Binh lính bên kia liền giơ lá cờ lên sau đó hạ xuống.
Tiếp đến, cách trăm mét liền có một quả bóng màu đỏ bay thẳng lên, tất cả mọi người đều nín thở chờ phát súng thứ nhất của Cố Ninh.
Đồng tử của Cố Ninh nhìn vô cùng rõ ràng tấm bìa cứng màu vàng kia, cô nhắm ngay điểm đỏ trung tâm, sau đó không có chút do dự bóp cò súng.
"Pằng!" Tiếng súng thứ nhất của Cố Ninh vang lên.
Anh Ba giơ kính viễn vọng, rõ ràng nhìn thấy tấm bìa cứng bị bay lên do lực gió của viên đạn kia, viên đạn kia và miếng giấy vàng đi ngang qua nhau, cũng không có bắn trúng giấy vàng.
Anh Ba không nhịn được tiếc nuối kêu lên: "Chỉ thiếu có một chút!"
Bên kia, liên trưởng liên 2 Trương Bá Quốc thấy phát súng thứ nhất của Cố Ninh thất bại, sắc mặt hơi hoãn, châm chọc nói: "Sai một ly đi nghìn dặm đúng không anh Tạ."
Cố Ninh đã ngăn cách với âm thanh ở bên ngoài, cô hết sức chăm chú, từ sau phát súng thất bại vừa rồi, trong đầu cô nhận ra rất nhiều tin tức, cô căn cứ tin tức điều chỉnh trạng thái một chút, lại lần nữa nhắm chuẩn tấm giấy vàng kia, mà lúc này, quả bóng thứ hai đã bay lên.
Trương Tiểu Bạch không nhịn được hô: "Không cần lo cho cái thứ nhất! Cái thứ hai đã dâng lên!"
Tuy rằng bất mãn Trương Tiểu Bạch ra tiếng quấy rầy, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả anh Ba đều cho rằng lúc này hẳn nên từ bỏ quả bóng thứ nhất đã bay lên quá cao kia.
Nhưng Cố Ninh cũng không có bị Trương Tiểu Bạch ảnh hưởng, chỉ chuyên chú nhắm chuẩn, họng súng chậm rãi di động theo quả bóng bay lên, sau đó bóp cò súng ——
Pằng! Pằng! Hai tiếng súng vang lên liên tiếp, khoảng cách không vượt qua một giây.
Sau đó quả cầu bị bắn rụng mang theo bìa cứng từ trên trời rơi xuống.
Không có người đi xem quả bóng bị bắn rụng kia, ánh mắt lại lần nữa ngưng tụ ở trên quả bóng thứ hai, lúc này, quả thứ ba cũng đã bay lên, binh lính đang chuẩn bị thả quả thứ tư.
Một trước một sau cách nhau đến 1 mét.
Mọi người nín thở.
Cố Ninh ngưng thần.
"Pằng!" "Pằng!" "Pằng!" ——
Tiếng súng vang lên liên tiếp, cùng với từng quả bóng bị bắn vỡ, rơi xuống. Ngoại trừ quả bóng thứ nhất, không có một quả bóng nào bay vượt qua 10 mét, mỗi một súng cách nhau không vượt qua hai giây.
Loại tốc độ này, dù là bắn bia ngày thường, cũng coi như là nhanh, huống chi là bắn mục tiêu di động độ khó cao như vậy, thẳng đến khi một quả bóng cuối cùng rơi xuống mặt đất, đám lính còn có chút không phản ứng kịp.
Binh lính phụ trách nhặt bóng đem xác mười quả bóng lại đây, ở dưới ánh mắt sáng ngời có thần của hơn hai mươi người từ nơi xa chạy tới.
Sau đó từng bước từng bước bắt đầu kiểm tra.
Mỗi một tấm báo lên, mọi người liền trầm mặc một phân, một tấm tiếp theo một tấm, có rất nhiều tấm bìa cứng bị bắn bay nửa bên, thậm chí còn có cả tấm bìa cứng bị bắn chỉ còn lại dây thừng, tuy rằng không phải mọi viên đạn đều bắn trúng hồng tâm, nhưng so sánh với các binh lính đã trải qua không biết bao nhiêu lần huấn luyện, Cố Ninh đây mới là lần đầu tiên tham gia hạng mục này, lại có thể bắn ra được thành tích như vậy!
Đám lính đã bị chấn động không nói nên lời, chuẩn xác tới nói, bọn họ không biết hiện tại nên nói cái gì mới có thể biểu đạt sự khiếp sợ và không dám tin tưởng của chính mình lúc này.
Nửa ngày sau, Trương Tiểu Bạch mới rời được ánh mắt khỏi đám bóng vỡ kia, nhìn về phía Cố Ninh, chấn động nói: "Cố Ninh, cô quả thực là thần!"
Chung Húc bổ sung nói: "Thần chân thực."