Lục Gia Tử đã quen Cố Ninh trên mười năm, tự nhận vô cùng hiểu Cố Ninh, tuy rằng thoạt nhìn quật cường và kiên quyết, gần như mọi người nhận thức Cố Ninh đều biết, Cố Ninh là người cực kỳ có nguyên tắc, hơn nữa ghét nhất là người đến trễ. Nhưng hắn thì ngoại lệ, từ nhỏ đến lớn, ý nghĩa của hắn đối với Cố Ninh đều là ngoại lệ, Lục Gia Tử rất rõ ràng, cũng đồng thời thực tự tin về điểm này. Nhưng lúc này, Lục Gia Tử cảm thấy giống như có hơi chút không đúng, Cố Ninh không có nhíu mày, làm bộ không cao hứng, cũng không có oán giận vài câu sau đó liền vui vui vẻ vẻ tới khoác tay của mình, mà chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như là lần đầu tiên nhận thức hắn, vô cùng nghiêm túc, an tĩnh đánh giá hắn.
Loại đánh giá như của người xa lạ với nhau này làm trong lòng Lục Gia Tử bỗng nhiên có một cảm giác không tốt.
Ngay khi hắn muốn nhíu mày biểu hiện chính mình không vui, liền nghe được Cố Ninh nói ra một câu.
Thời điểm hắn nghe được đúng lúc có một trận gió thổi qua, dẫn tới hắn nghe không quá rõ ràng, có lẽ là hắn đã nghe lầm? Nói cách khác, Cố Ninh sao có thể nói ra một câu như vậy được?
Cô nói: "Em không thích anh."
Rất nhiều năm đã qua, Cố Ninh vẫn luôn không có che giấu sự yêu thích với Lục Gia Tử, thậm chí năm mười sáu tuổi cô còn tỏ tình với Lục Gia Tử, mặc dù lúc ấy lời tỏ tình của cô bị Lục Gia Tử lấy lý do trẻ con không thể yêu sớm để uyển chuyển cự tuyệt. Sau đó Cố Ninh không còn nói thích hắn, nhưng Lục Gia Tử biết, Cố Ninh vẫn luôn thích hắn. Cô cũng đã từng nói là không thích hắn, đó là năm đầu tiên sau khi hắn vào đại học kết giao bạn gái, ở trường học nắm tay tản bộ bị Cố Ninh tới trường học tìm hắn gặp được, sau đó Cố Ninh gọi điện thoại khóc lóc nói với hắn rằng sẽ không bao giờ thích hắn. Nhưng hắn biết, cô vẫn thích. Tuyên ngôn không thích như vậy cô tổng cộng đã nói hai lần, đều là sau khi biết hắn kết giao bạn gái.
Nhưng lần này, không giống nhau.
Hắn hiện tại không có kết giao bạn gái, Cố Ninh lại nói không thích hắn.
Cố Ninh bình tĩnh, lãnh đạm, lý trí như vậy, hắn chưa từng có gặp qua......
Lục Gia Tử bỗng nhiên cảm thấy gương mặt đã quen thuộc mười mấy năm trở nên có chút xa lạ.
Cố Ninh nhìn Lục Gia Tử tiếp tục nói: "Nếu có thể, em hy vọng về sau chúng ta tốt nhất không cần gặp nhau."
Vẫn là bình tĩnh, không có chút nào trách cứ hoặc là giận dỗi.
Không biết vì sao, nhìn Cố Ninh như vậy, Lục Gia Tử có loại cảm giác vô lực, hắn xoa xoa giữa mày, mạc danh có chút bực bội, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình nói với Cố Ninh: "Ninh Ninh, anh không biết trong ba tháng mất tích em đã xảy ra chuyện gì, hôm nay anh không nên tới, hẳn nên để em nghỉ ngơi một đoạn thời gian......"
Cố Ninh bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, sau đó hỏi: "Anh và Tưởng Du hiện tại tiến triển đến bước nào rồi?"
Lục Gia Tử sửng sốt một chút, đôi mày ban đầu nhăn lại bỗng nhiên lỏng ra, thần kinh vô ý thức căng chặt cũng chậm rãi thả lỏng, hắn có chút bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói: "Em chính là bởi vì việc này mà giận anh?" Không thể không nói, Lục Gia Tử lớn lên cũng đủ đẹp, thời điểm cười bất đắc dĩ như vậy thực dễ dàng làm người ta sinh ra ảo giác chính mình là cô tình nhân bé nhỏ đang được hắn sủng nịch, bao dung vô hạn.
Hắn thấy Cố Ninh không nói lời nào, liền làm một động tác nhấc tay đầu hàng, sau đó giải thích: "Anh và em ấy tiến triển gì cũng không có, năm trước sinh nhật em anh gặp qua em ấy một lần ở nhà em, là em nhờ anh đưa em ấy trở về. Sau đó em ấy để lại số điện thoại cho anh, ngẫu nhiên gọi điện thoại vài lần, nhưng đều là nhờ anh giới thiệu công việc......"
"Sau khi em mất tích, em ấy cũng hẹn anh đi ra ngoài, cũng chỉ nói về sự tình em mất tích, sau đó mãi cho đến hiện tại anh cũng không có lại gặp mặt em ấy. Đúng là em ấy có tỏ ra muốn tiến thêm một bước với anh, nhưng Cố Ninh, anh rất bận, không có thời gian yêu đương, hơn nữa em ấy cũng không phải kiểu anh thích, cho nên em hoàn toàn không cần phải vì một người không quan hệ liền ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai chúng ta, nếu em không thích, anh tuyệt đối sẽ không lại nghe điện thoại của em ấy nữa......" Lục Gia Tử nói xong câu đó, theo bản năng tạm dừng một chút, hắn bỗng nhiên nhăn mày, hắn lại có thể nói ra lời như vậy? Lại có thể vì Cố Ninh giận dỗi liền làm ra hứa hẹn như vậy......
Cố Ninh nghiêm túc nói: "Em không có không thích. Nếu hai người có thể ở bên nhau, em thiệt tình cảm thấy vui vẻ cho hai người. Em không phải nói giỡn, cũng không phải giận dỗi, Lục Gia Tử, em là thật sự không thích anh."