Trương Tiểu Bạch nói: "Không sai, người liên 2 quá kiêu ngạo, người liên 1 vẫn luôn không quen nhìn bọn họ."
Cố Ninh tiếp tục nói: "Nhưng nếu chúng ta vẫn luôn không đi ra ngoài, hai đội bọn họ gặp gỡ nhau cũng rất khó nói là liên thủ hay là tàn sát nhau. Tôi không biết các anh có chú ý tới không, trước khi chúng ta vào núi liên trưởng liên 2 có nói một câu là chúng ta chẳng lẽ không sợ bọn họ liên thủ xử lý chúng ta trước hay sao? Tôi đoán lúc ấy hắn khả năng đang phát tín hiệu cho người liên 2. Đương nhiên, xác suất này là chia đôi, nhưng chúng ta hiện tại không mạo hiểm nổi. Cần phải làm tính toán cho trường hợp xấu nhất. Đơn đả độc đấu chúng ta không sợ, nhưng nếu bọn họ thật sự quyết tâm muốn liên thủ tiêu diệt chúng ta trước, chúng ta sẽ nguy hiểm."
Cố Ninh phân tích trật tự rõ ràng, nhịp nhàng ăn khớp, đám lính nghe không ngừng gật đầu như gà con mổ thóc.
Cố Ninh nói tiếp: "Cho nên hiện tại tôi kiến nghị là chúng ta hẳn nên mau chóng tìm được một đội bên trong bọn họ, mặc kệ là liên 1 hay liên 2, cứ xử lý trước lại nói!"
Một câu cuối cùng của Cố Ninh mang theo hàn ý, lại mạc danh làm bốn người lính trẻ lập tức sôi trào nhiệt huyết lên.
Trương Tiểu Bạch kéo khóa áo lên, nói với mọi người: "Vậy còn đợi gì nữa? Đi, đi ra ngoài đi săn." Sau đó liền khiêng súng đứng lên, dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người khác đều là vẻ mặt hưng phấn. Nói một cách nghiêm túc, trốn đi đó là yêu cầu chiến lược, nhưng trong xương cốt bọn họ vẫn hy vọng đi ra ngoài chính diện quyết đấu cùng người.
Mấy người đi ra khỏi sườn núi, Chung Húc trèo lên chỗ cao nhất của sườn núi, sau đó duỗi dài cổ nhìn khắp nơi, lại từ trên sườn núi nhảy xuống nói: "Hai đội bọn họ phương hướng đi không giống nhau." Hắn chỉ hai phương hướng: "Liên 1 ở bên này, liên 2 ở bên kia." Sau đó nhìn Cố Ninh, theo bản năng nghe theo ý kiến của Cố Ninh.
Cố Ninh trầm ngâm một chút sau đó nói: "Trước xử lý liên 2."
Nguyên nhân có 3.
Một là liên 2 có Địch Tuấn, Cố Ninh cảm thấy có hơi chút nguy hiểm, cần phải xử lý sớm mới có thể an tâm. Hai là ý đồ hợp tác của liên 2 so với liên 3 lớn hơn một chút, cho nên cần xử lý liên 2 trước. Thứ ba, đó chính là thuần túy bởi vì vài lần tỷ thí, Cố Ninh đối với liên 2 không có hảo cảm gì.
Cho nên khi lựa chọn giữa liên 1 và liên 2, Cố Ninh đương nhiên lựa chọn xử lý liên 2 trước.
Trương Tiểu Bạch là người thứ nhất ủng hộ ý kiến của Cố Ninh: "Hắc hắc, tôi cũng nghĩ như vậy."
Những người khác không nói chuyện, nhưng hiển nhiên ý tưởng của bọn họ giống Cố Ninh.
Vì thế không có dị nghị, một hàng năm người bắt đầu cấp tốc đi về phía của liên 2.
Ngọn núi này không cao, hơn nữa bị vùng trũng bao vây lên phạm vi cũng chỉ trong khoảng năm km, bọn họ bảo trì tốc độ đồng thời còn cần phải chú ý ẩn nấp, Cố Ninh bắt chước bọn họ khom người đồng thời nhanh chóng chạy vội, trước sau vẫn duy trì tốc độ ở giữa bọn họ, đồng thời cảm quan toàn thân đều đã khuếch trương, tùy thời bắt giữ động tĩnh chung quanh.
Dựa theo Chung Húc an bài, Chung Húc xung phong, theo sát sau đó chính là Trâu Minh, mặt sau là Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Triệu Kiệt. Vô luận thế nào, Cố Ninh vẫn luôn bảo trì vị trí ở giữa đội.
Trương Tiểu Bạch và Triệu Kiệt nhìn Cố Ninh phía trước vô cùng chuyên nghiệp khom thân mình, đồng thời nhanh chóng chạy vội, vẫn luôn theo sát ở phía sau Trâu Minh, bước chân nhẹ mà ổn, không có chút cảm giác cố hết sức nào. Chân trước chấm đất đồng thời chân sau đã nhấc lên, vô cùng nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả một cành cây khô trên mặt đất bị Cố Ninh dẫm qua cũng không có bị gãy.
Trương Tiểu Bạch không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, tổng cảm thấy Cố Ninh không đơn giản như kết quả mà liên trưởng đã điều tra.
"Có người!" Bỗng nhiên, Cố Ninh khẽ kêu một tiếng, tuy rằng một tiếng kêu này của Cố Ninh vô cùng nhỏ, nhưng các binh lính đang tập trung tinh thần cao độ lập tức làm ra phản ứng, dừng bước chân tìm chỗ yểm hộ.
Mấy người nhanh chóng tìm được một bụi gai tùng rậm rạp, cúi người xuống núp vào.
Trải qua chạy nhanh liên tục, thể lực cũng đã tiêu hao rất lớn, ngực bọn họ hơi hơi phập phồng, tận lực chậm lại tiếng hít thở của chính mình.
Đợi một lúc sau, cũng không có động tĩnh gì.
"Không......" Trương Tiểu Bạch vừa phun ra âm thanh thứ nhất liền đột nhiên im bặt, Cố Ninh duỗi tay bưng kín miệng hắn, một cái tay khác làm thủ thế im tiếng, sau đó ý bảo hắn nhìn về phía trước bên phải.
Không bao lâu sau, bên phải bụi cỏ liền rung động, sau đó có mấy thân ảnh màu xanh lục chui ra từ nơi đó.
Là người liên 2.
Nhưng mà các binh lính liên 3 còn chưa kịp cao hứng, ý cười liền cương ở trên mặt, chỉ thấy từ bên cạnh người liên 2 lúc sau cũng liên tiếp chui ra mấy người. Hiển nhiên bọn họ không có tàn sát lẫn nhau, nghĩa là đã liên thủ chuẩn bị xử lý liên 3 trước. Các binh lính liên 3 liếc nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.