Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 196 - Chương 196. Con Đường Cuối Cùng

Chương 196. Con đường cuối cùng Chương 196. Con đường cuối cùng

Cũng làm cho bọn họ cảm giác được vũ nhục lớn lao.

Nam nhân nhìn vụn băng đầy đất, ánh mắt sâm hàn, lạnh lùng nói: "Cần phải giết sạch đám người này, thù đã kết hạ, mấy dị năng giả biến dị kia nếu không diệt trừ, về sau chính là hậu hoạn." Hắn nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi kia nói: "Giang Tuyết, dùng tinh thần lực của cô tìm ra bọn họ đi."

Giang Tuyết gật đầu một cái, sau đó tinh thần lực điên cuồng trào ra trực tiếp xuyên thấu tường đất tiến vào bên trong, bay nhanh đuổi theo ——

Hướng Hứa được Hướng Dật vác ở trên vai chạy vội, tinh thần lực điều tra đến một cổ tinh thần lực đang đuổi theo bọn họ, sắc mặt có chút nôn nóng hô: "Chúng ta bị tỏa định!"

Anh Ba vừa chạy vừa hô: "Có biện pháp nào ném rớt được không?"

Hướng Hứa nói: "Để cháu thử xem."

Cô nhấp nhấp miệng, tinh thần lực bay nhanh đi ra ngoài, sáng nay tinh thần lực của cô tiêu hao quá mức lợi hại, đối lập với các dị năng khác, sau khi tinh thần lực tiêu hao quá mức tốc độ khôi phục sẽ chậm hơn rất nhiều, cho nên cho tới bây giờ tinh thần lực của cô cũng không phải trạng thái đỉnh, chỉ khôi phục đến sáu phần, lúc này cô cũng không có giữ lại, hồ dị năng mãnh liệt nổi lên sóng gió, tinh thần lực ngưng tụ thành một tấm lưới lớn không nhìn thấy được mở ra ngăn chặn cỗ tinh thần lực đuổi theo kia. Cùng lúc đó, sắc mặt cô nháy mắt lại tái nhợt vài phần, cô nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt suy yếu dựa vào đầu vai Hướng Dật, Hướng Dật chỉ nhấp miệng càng thêm nhanh chóng chạy vội về phía trước.

Chiếc võng tinh thần lực của Hướng Hứa lấy một loại tư thái chặn đường mở ra ở nơi đó, cỗ tinh thần lực truy tung vọt lại đây, sau đó trực tiếp bị chiếc võng lớn này bao lại, vây khốn, không cho nó lướt qua võng, cỗ tinh thần lực kia ở bên trong chiếc võng của Hướng Hứa không ngừng va chạm, lại trước sau không đâm phá được chiếc võng lớn này.

Giang Tuyết ở đầu bên kia có chút khiếp sợ: "Còn nhỏ tuổi lại có thể có tinh thần lực lợi hại như vậy?!" Nếu làm cô biết đây chỉ là sáu phần tinh thần lực của Hướng Hứa, e rằng sẽ khiếp sợ đến vô ngữ.

Nam nhân nhỏ gầy hỏi: "Có thể đuổi theo được hay không?"

Giang tuyết nhăn mày lại, lo lắng nếu để đám người này chạy thoát, chỉ sợ lần sau gặp được sẽ không nhẹ nhàng như vậy, tức khắc không hề giữ lại, tinh thần lực lại lần nữa điên cuồng trào ra nhanh chóng đuổi theo bên kia.

Hướng Hứa rốt cuộc cũng không phải trạng thái tốt nhất, tấm lưới lớn kia tuy rằng cường đại, cũng không thắng nổi một kích toàn lực của Giang Tuyết.

Tinh thần lực ngưng tụ thành chiếc võng bị phá khai ra một cái động lớn, Hướng Hứa nằm ở sau lưng Hướng Dật cảm giác được hết thảy, mở to mắt lắc lắc đầu với anh Ba bên cạnh, vô cùng khổ sở nói: "Cháu không ngăn được cô ấy." Cô biết nếu lúc này bọn họ bị đuổi tới, rất có khả năng sẽ chết. Dù cho cô không chết, những người khác cũng sẽ chết, tuy rằng chỉ mới sinh hoạt ở bên nhau hai ngày, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô ở mạt thế cảm nhận được phần ấm áp bên ngoài tình thân ấm áp của Hướng Dật, nhưng phần ấm áp này nhanh như vậy liền phải biến mất sao?

Anh Ba nhìn Hướng Hứa vẫn luôn kiên cường và thành thục như ông cụ non lại lần đầu tiên lộ ra biểu tình khổ sở như vậy, trong lòng dị thường khó chịu.

Hắn chậm rãi dừng bước chân.

Sau đó Trình Minh ngừng lại.

Đạo trưởng Giả do dự trong chốc lát, cũng cắn răng ngừng lại.

Những người khác chạy ra gần mười mét mới phát hiện ba người bọn họ ngừng lại, tất cả đều mờ mịt quay lại nhìn bọn họ, không biết bọn họ vì sao đột nhiên dừng lại.

Bọn họ chỉ nghi hoặc trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, sau đó liền bỗng nhiên hiểu ra vì sao, sắc mặt bọn họ tức khắc đều thay đổi.

Trương Tiểu Bạch không dám tin tưởng nhìn anh Ba, Trình Minh và đạo trưởng Giả: "Mấy người muốn làm gì?!"

Hướng Dật nhấp miệng nhìn bọn họ, trên mặt không khống chế được lộ ra biểu tình khổ sở, Hướng Hứa nằm ở trên vai Hướng Dật, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, âm thanh mang theo khóc nức nở: "Để em đi cùng bọn họ đi."

Đạo trưởng Giả nói: "Đừng choáng váng. Cháu cho rằng giao cháu cho bọn họ. Bọn họ sẽ ngu xuẩn đến mức thả chúng ta đi sao?"

Trình Minh nói: "Mọi người đừng lãng phí thời gian, nhân lúc bọn họ còn chưa có đuổi đến đây, mau đi thôi."

Anh Ba quét mắt nhìn các binh lính của hắn, nói: "Dù cho hôm nay tôi có chết, tôi hy vọng các cậu cũng đừng quên các cậu đã từng là binh lính liên 3, dù chỉ còn lại một người cuối cùng, cũng đừng làm lá cờ liên 3 bị ô uế!"

Anh Ba bỗng nhiên hô: "Trương Dương!"

Trương Dương theo bản năng chào nghiêm: "Có mặt!"

Anh Ba nhìn Trương Dương nói: "Tôi mệnh lệnh cho cậu! Hiện tại mang theo bọn họ rút lui! Nhất định phải bình an tới tầng hầm ngầm hội hợp cùng chị Hồng!"

Trương Dương trợn tròn mắt nhìn anh Ba, lại nhấp chặt miệng không lên tiếng.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0