"Nga ~~ sau mạt thế mới nhận thức sao." Trương Tiểu Bạch bắt được trọng điểm trong lời nói, ngoài ý muốn sâu xa nói, cùng những người khác trao đổi một ánh mắt, sau đó không khí thực rõ ràng hòa hợp lên.
Trình Minh bị thương nặng, tuy rằng Cố Ninh dùng dị năng hệ chữa khỏi trị hết thương cho hắn, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều hắn vẫn hôn mê, thời điểm ở trên xe có thanh tỉnh trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục hôn mê.
Hơn ba giờ chiều liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Hoàng Mộng Dao phụ trách nhóm lửa, Chung Húc phụ trách tạo nước.
Chung Húc có thể nói là người khổ bức nhất, từ sau khi trở về liền bắt đầu không ngừng tạo nước cho sinh hoạt, bởi vì có nữ sinh, cho nên đám lính đều từ bỏ ý tưởng tắm tập thể ở trong sân, xách theo thùng nước thay phiên tiến vào phòng tắm rửa.
Cố Ninh từ trong siêu thị thu được một đống trang phục nam, đám lính hưng phấn lựa chọn quần áo thích hợp cho chính mình, có chút đáng tiếc chính là thời điểm tận thế bùng nổ là giữa mùa hạ, cho nên quần áo trong trung tâm thương mại phần lớn đều là quần áo mùa hè, đám lính tắm rửa sạch đám bùn đen tích lũy lâu ngày trên người, mặt cũng rửa sạch sẽ, lại mặc quần áo mới vào lúc sau cảm giác cái mũi cũng thông. Quần áo ngày thường mặc ở trên người không cảm thấy thối lúc này sống chết không chịu khoác lên người. Cuối cùng suy nghĩ ra một biện pháp, giặt sạch quần áo để cho Hoàng Mộng Dao trực tiếp dùng lửa hong khô.
Nhóm trẻ rốt cuộc cũng tìm được việc để làm, tất cả đều xung phong nhận việc đem quần áo dơ của đám lính ném vào trong chậu, ngồi ở một chỗ ra dáng ra hình giặt sạch lên, cũng không chê dơ thối, một đám trẻ ngoan ngoãn làm người đau lòng, chậu nước giặt thứ nhất hoàn toàn đều là bùn.
Sau lại thấy Hoàng Mộng Dao thao tác quả cầu lửa hong khô quần áo, Trang Thần tiến đến cửa cảm thấy thú vị, trực tiếp thao tác gió thổi quần áo, đám trẻ con cao hứng đến đỏ bừng khuôn mặt, hoan hô nhảy nhót lớn tiếng vỗ tay.
Một bên khác mẹ Cố đang chuẩn bị cơm chiều, Trương Dương vốn dĩ chính là người của ban bếp núc, vung chiếc muỗng lên so với mẹ Cố còn thuận tay hơn, mấy binh lính đều ở kia trợ thủ, mẹ Cố chỉ phụ trách chỉ huy, đám lính trên cơ bản đều không cho mẹ Cố động thủ, mẹ Cố cũng chỉ động động miệng, đám lính liền tích cực làm tốt mọi thứ cho cô. Ba Cố nhìn thấy vậy liền vui tươi hớn hở nói với Cố Ninh: "Nhìn không ra tới, mẹ con thật là có hơi chút phong phạm tổng chỉ huy."
Cố Ninh thu toàn bộ vật tư siêu thị, có thể nói là cần cái gì đều có, chỉ cần nơi nào nói thiếu cái gì, cô lập tức có thể từ trong không gian biến ra. Một đám trẻ con đi theo sau cô hô to ngạc nhiên.
Nơi nào thiếu ghế hay bàn, anh Ba lập tức liền dùng dị năng hệ thổ làm ra.
Trong sân, người lớn trẻ nhỏ náo nhiệt làm người hoảng hốt như trở về tới hiện đại, trên mặt mỗi người đều lộ ra mỉm cười, hưởng thụ thời gian bình tĩnh mà vui sướng khó được ở mạt thế.
Cố Ninh nhìn tươi cười thiên chân vui sướng trên mặt đám trẻ, nói với Trang Thần ở bên cạnh: "Tuy rằng em không thể bảo đảm nhất định có thể bảo hộ bọn họ lớn lên, nhưng em sẽ tận lực."
Tươi cười trên mặt Trang Thần hơi hơi khựng lại, sau đó thở dài, mang theo tiếc hận không chút nào che giấu nói: "Xem ra đây là hồi phục của em với chị."
Cố Ninh cười nói: "Vâng. Đây là hồi phục của em với chị."
"Kỳ thật chị có hơi chút không nghĩ ra." Trang Thần do dự một chút vẫn hỏi: "Em rõ ràng đã từng bị người trên xe kia vứt bỏ, vì sao em hiện tại......"
"Bởi vì bọn họ không phải những người đó." Cố Ninh nhìn Trang Thần, đôi mắt lóe sáng: "Em không chút nghi ngờ, nếu sự tình đồng dạng phát sinh ở trên người em, bọn họ sẽ không chút do dự cứu em. Ba mẹ em vẫn còn, còn có nhiều bạn như vậy, em hiện tại rất tốt."
Trang Thần sửng sốt một chút, sau đó nhướng mày nói: "Như vậy em liền tha thứ cho đám người kia?"
"Tha thứ?" Cố Ninh bỗng nhiên nhìn Trang Thần cười cười: "Nếu chị bất hạnh ở nửa đường gặp được những người đó, như vậy nhờ chị xem ở mặt mũi của em, nhất định đừng để cho bọn họ sống tốt."
Trang Thần lại lần nữa sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên bộc phát ra một trận cười sảng khoái.
Cố Ninh cũng hơi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chân trời.
Cô vĩnh viễn đều sẽ không quên thời điểm chiếc xe kia lái đi, lúc ấy trong lòng chính mình đã tuyệt vọng như thế nào, cũng sẽ không quên thống khổ cô phải thừa nhận thời điểm virus tang thi phát tác.
Tha thứ?
Khóe miệng Cố Ninh cười lạnh lùng.
Có lẽ chỉ khi những người đó đem mệnh trả lại cho cô, cô mới có thể thử tha thứ.
----
Đây đại khái là bữa cơm phong phú nhất của mọi người sau mạt thế.
Dị năng hệ mộc của Cố Ninh phát huy công dụng, củ cà rốt bằng cổ tay được dị năng hệ mộc của Cố Ninh giục sinh, trực tiếp lớn thành chiếc đùi.