Ngoại trừ trẻ con, người già và một số phụ nữ, mọi người đều kết bè kết đội đi ra ngoài. Đi làm gì? Đương nhiên là đi săn giết tang thi, thu hoạch tinh hạch!
Sau khi được đến tin tức, sắc mặt Ân Tang thập phần khó coi: "Là đám người Cố Ninh kia rải rác tin tức tinh hạch đi ra ngoài."
Trang Thần không biết từ nơi nào kiếm được một cái giũa móng tay, vẫn luôn cúi đầu ở nơi đó chuyên chú mài móng, nghe thấy tin tức này ngay cả mí mắt cũng chưa xốc lên một chút.
Phản ứng của Bạch Lang cũng thập phần lãnh đạm.
Ân Tang đối với phản ứng của bọn họ thập phần bất mãn, tức giận nói: "Hiện tại những người đó đều giống như điên rồi chạy ra ngoài giết tang thi."
Trang Thần như là khó có thể chịu đựng Ân Tang ồn ào, nói: "Việc này chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?"
Ân Tang nhăn mày: "Chuyện tốt?! Những người đó nếu giết sạch hết tang thi thì chúng ta giết cái gì? Tất cả tinh hạch đều bị người ta đào mất, hơn nữa dị năng giả nhiều, đối với chúng ta liền càng bất lợi."
Trang Thần chỉ cẩn thận kiểm tra móng tay của chính mình còn có chỗ nào chưa sửa tốt không, căn bản là mặc kệ cô.
Ân Kỳ nói: "Cố Ninh lại có thể bỏ được nhường cho những người này đi đoạt lấy tinh hạch, thật làm người ngoài ý muốn."
"Mọi người chỉ nghĩ hiện tại, cô ấy lại là nghĩ về sau. Ít nhất trước mắt tới nói, địch nhân lớn nhất của chúng ta vẫn là tang thi không ngừng tiến hóa ở bên ngoài." Hắn nói: "Nhưng nếu cô ấy đã rải tin tức đi ra ngoài, chúng ta cũng không cần thiết lại ở chỗ này chậm trễ thời gian nữa." Hắn nói tới đây thoáng dừng một chút, sau đó quay đầu về phía Trang Thần nói: "Cô xác định Cố Ninh không đi cùng chúng ta?"
Trang Thần nhớ lại nụ cười trên mặt Cố Ninh tối hôm qua khi trả lời mình, hơi hơi thở dài một tiếng ở trong lòng, sau đó nói: "Cố Ninh cái gì cũng tốt, chỉ là yếu lòng."
Ánh mắt Bạch Lang hơi lóe, nói: "Người như vậy dễ chết nhất."
Trang Thần liếc nhìn hắn một cái, có chút bất mãn nói: "Tôi biết anh không thích Cố Ninh, nhưng anh cũng không cần rủa em ấy chết."
Bạch Lang lại liếc xéo Trang Thần một cái, sau đó đứng lên, một bên đi ra bên ngoài, một bên nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ai nói tôi không thích cô ta?"
......
Bởi vì Bạch Lang lâm thời quyết định, cho nên hôm nay bọn họ liền khởi hành đi thủ đô.
Thời điểm Trang Thần đi tìm Cố Ninh từ biệt, Cố Ninh bọn họ đã lái xe đi ra ngoài, chỉ có thể nói một tiếng cùng ba Cố mẹ Cố.
So sánh với dĩ vãng, Cố Ninh ở bên ngoài gặp không ít người nơi tụ tập, đều là kết bè kết đội, ít nhất cũng có mười người cùng nhau hành động.
Vài địa phương đều thấy được cảnh tượng mấy chục người vây công tang thi.
Ở dưới yêu cầu của Cố Ninh, bọn họ cũng không có đi lên hỗ trợ, nếu làm cho những người kia nhìn thấy đàn dị năng giả bọn họ, chỉ sợ sẽ lập tức chạy đến.
Bọn họ không có lưu lại ở bên ngoài khu đông dân cư, mà trực tiếp đi vào trong, có chút tiếc nuối chính là bọn họ không gặp được hai con tang thi biến dị kia, hiện tại có Cố Ninh người có dị năng biến thái này ở đây, bọn họ có thể nói ước gì hai con tang thi biến dị kia ra tới cho bọn họ rửa mối nhục xưa. Một đường này có thể xưng là bình tĩnh, mặc dù có đàn tang thi cũng chỉ là sóng nhỏ không vượt qua hai mươi con, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đều là tang thi bình thường, cuối cùng tinh hạch thu hoạch được vô cùng nhỏ, chỉ có hai viên tinh hạch bổ sung, duy nhất làm cho bọn họ cảm thấy cao hứng là, Cố Ninh lại mang theo bọn họ quét sạch cửa hàng suốt một con phố. Trong đó, khi Cố Ninh càn quét một tiệm vàng bọn họ đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Cố Ninh vô cùng bình tĩnh giải thích: "Nói không chừng về sau sẽ dùng đến." Trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán nên tìm ai tới giúp chính mình tiêu thụ.
Tuy rằng không có thu hoạch được bao nhiêu tinh hạch, nhưng thu hoạch nhiều vật tư vẫn làm cho bọn họ vô cùng cao hứng.
Nhưng mà loại cảm xúc cao hứng này lại chỉ duy trì đến trước khi vào cửa.
Sau khi vào cửa, người tiến vào cửa trước sau khi nhìn thấy người ngồi ở trên sô pha đại sảnh, tươi cười trên mặt liền đọng lại, sau đó tất cả đều động tác nhất trí nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh là người cuối cùng vào nhà, nhìn thấy ánh mắt mọi người còn có chút nghi hoặc, sau đó ánh mắt cô di di, ý cười trong mắt nháy mắt đọng lại, cô nhìn Tưởng Nhạc Châu, Tưởng Du, Lâm Mỹ Phượng ngồi ở trên sô pha trong đại sảnh và ba Cố mẹ Cố ngồi trên chiếc sô pha khác, trong lúc nhất thời lại không nói ra lời.
Không khí trong phòng lập tức liền từ xấu hổ biến thành lạnh băng.
Nhóm trẻ nhỏ có chút bất an lại tò mò đứng ở cửa ngó vào, bị chị Hồng mắt sắc đuổi ra ngoài sân.
Phương Pháp cảm thấy trường hợp này thực xấu hổ, hắn đã gặp qua Cố Ninh nổi lên xung đột cùng một nhà Tưởng Nhạc Châu, không nghĩ tới Tưởng gia lại có thể còn tìm đến nơi đây.