Cố Ninh đột nhiên làm cái thủ thế im tiếng, những người khác theo bản năng nhìn về phía cửa thang máy, Cố Ninh ngưng thần nghe một chút, lúc sau sắc mặt khẽ biến: "Cẩn thận!"
Ở giây tiếp theo sau khi Cố Ninh hô lên.
Thang máy vang lên "Đinh!" một tiếng.
Cửa thang máy không tiếng động mở ra, muốn lui đã không còn kịp, mọi người trong nháy mắt này đều ngừng hô hấp, đồng thời dị năng đã điều động ra tới, tùy thời chuẩn bị đón bất cứ thứ gì từ bên trong vụt ra.
Nhưng bên trong thang máy mở ra ngoại trừ vết máu đầy đất và thi thể bị cắn rớt nửa người nằm trong một góc thì căn bản không có cái gì đáng để bọn họ phải cẩn thận .
Cửa thang máy dừng lại trong chốc lát sau đó lại lần nữa chậm rãi khép lại, thoạt nhìn như là sợ bóng sợ gió một hồi. Thần kinh căng thẳng của mọi người lập tức đều thả lỏng lại, Trương Tiểu Bạch thậm chí có chút oán trách liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái nói: "Cố Ninh, cô có biết đã hù chết người hay không?!"
Nhưng mà, ngay khi giọng nói Trương Tiểu Bạch rơi xuống, Hướng Dật đứng ở bên cạnh lại nhìn phía trên cửa thang máy, sắc mặt đột biến: "Cái gì kia?!"
Mọi người vội vàng nhìn qua thang máy, lại cái gì cũng không thấy được, sau đó thang máy ở trước mắt bọn họ hoàn toàn khép lại.
Trương Tiểu Bạch bị một tiếng kia của Hướng Dật làm cho sợ tới mức quá sức, vỗ ngực nói: "Hướng Dật, cậu phát bệnh thần kinh gì vậy, cái gì cũng không có!"
Cố Ninh lại hỏi Hướng Dật: "Em nhìn thấy cái gì?"
"Em cũng không biết." Hướng Dật vẫn còn có chút sợ hãi, sắc mặt trắng bệch: "Không biết là thứ gì, từ bên trên thang máy nhảy ra, lập tức không thấy tăm hơi." Hắn chỉ vào trên trần nhà nói: "Chạy sang bên kia, tốc độ vô cùng nhanh!"
Trương Tiểu Bạch nói: "Sao có thể, nhiều đôi mắt như vậy cũng không nhìn thấy, chỉ có cậu thấy được? Không phải là hoa mắt chứ?"
Cố Ninh lại không để ý đến Trương Tiểu Bạch, mà đi đến bên thang máy, nhìn về phía trên cửa thang máy, ở nơi đó có thể nhìn thấy một vết nước hơi mỏng trong suốt, một đường uốn lượn kéo dài tới phương hướng ngón tay cái Hướng Dật chỉ, hẳn chính là dấu vết lưu lại của thứ mà Hướng Dật nói chui ra từ thang máy. Cô vừa rồi ngưng thần lắng nghe cũng nghe được có cái gì đó trong thang máy, nơi này nhiều người như vậy lại chỉ có Hướng Dật thấy được, có thể thấy tốc độ của nó rất nhanh.
Cô quay đầu nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Mọi người cẩn thận một chút.", ngẩng đầu nhìn nhìn trần nhà: "Khả năng có con tang thi biến dị."
Hướng Dật nói mọi người sẽ nghi ngờ, nhưng Cố Ninh nói lại rất ít người hoài nghi.
Mọi người sợ hãi cả kinh, trải qua lần trước giao đấu cùng con tang thi biến dị, sắc mặt tất cả đều thay đổi, Hoàng Mộng Dao, Phương Pháp lần trước không có mặt, nhưng thấy sắc mặt những người khác biến hóa cũng biết tang thi biến dị rất đáng sợ.
Đạo trưởng Giả hồi tưởng lại giác hút trên xúc tua của con tang thi biến dị lần trước bang một cái đập vào ngực mình, vẫn còn cảm thấy hơi ghê tởm, xoa xoa chỗ lần trước bị hút, nói: "Sẽ không ghê tởm như con lần trước chứ?" Nhìn nhìn bốn phía lại bất an nói: "Nơi này âm khí quá trọng, chúng ta đừng lãng phí thời gian, nhanh lấy đồ rồi đi thôi."
Anh Ba cũng nói: "Động tác chúng ta mau một chút, không cần ở lâu. Tôi cũng cảm thấy có hơi chút không thích hợp."
Mọi người đều tán đồng, không hề trì hoãn thời gian, nhanh bước chân chạy tới phương hướng dược phòng.
Hướng Hứa thấy chính mình tản mát ra tinh thần lực cũng không có phát hiện ra dị thường gì liền trực tiếp thu tinh thần lực trở về, mở ra một cái lưới lớn bao trùm mọi người ở trong đó.
Lối đi nhỏ đều là hài cốt, rất ít thi thể hoàn chỉnh, nằm tứ tung ngang dọc ở lối đi nhỏ, vô luận là đối với tròng mắt hay là tâm lý người đều tạo thành lực đánh vào cực lớn, ngay cả Cố Ninh cũng chỉ nhìn thẳng phía trước không dám nhìn kỹ, Hoàng Mộng Dao thậm chí sắc mặt trắng bệch, chỉ là không hề kêu lên, mà gắt gao đi theo bên cạnh Trình Minh. Thật cẩn thận tránh chạm vào thi thể.
Quy mô của dược phòng rất lớn, từ cửa kính có thể nhìn thấy tình hình bên trong, hẳn là đã từng tiến hành vật lộn kịch liệt, kệ để hàng bên trong đều bị đổ. Cửa rộng mở, giữa cửa chính là thi thể tang thi, cái ót không biết bị thứ gì đập cho nát nhừ.
Anh Ba không nói hai lời kéo thi thể tang thi ra, ném tới lối đi nhỏ, sau đó ngăn cản mọi người đang muốn đi vào: "Tôi cùng Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Trình Minh đi vào, mọi người đều ở bên ngoài, nếu xảy ra tình huống gì cũng tiện ứng đối."
Cố Ninh gật gật đầu: "Anh Ba nói rất đúng." Sau đó liền dẫn đầu dẫm lên trên mặt đất đầy vết máu đi vào.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy phía dưới cái bàn bên cửa sổ có hai thi thể con gái mặc áo blouse trắng, đều vẫn duy trì tư thế bò về phía cửa. Trên mặt đất là các loại dược phẩm rơi xuống từ trên kệ để hàng.