Một cái đầu thật lớn từ phía trên cổ lăn xuống dưới, bang một tiếng rơi vào trong nước, bắn lên tảng lớn bọt nước, lập tức liền nhiễm đỏ một vũng nước.
Có người chuyển tới ánh mắt hoảng sợ!
Con tang thi đầu to chỉ là thoạt nhìn đáng sợ, trên thực tế sức chiến đấu còn xa xa không bằng con tang thi xúc tua và con tang thi đuôi dài ở trong bệnh viện mà Cố Ninh bọn họ đã gặp được.
Ban đầu đội hình cũng là bị dọa sợ khiến cho rối loạn đầu trận tuyến mới tổn thất nhiều người như vậy, hơn nữa người bị cắn đều là dị năng giả vừa mới tiến hóa không lâu, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhìn thấy tang thi đầu to liền sợ tới mức hai chân nhũn ra hoàn toàn quên chính mình là dị năng giả.
Một con tang thi đầu to cuối cùng cũng bị mấy người vây công giải quyết xong, phảng phất là sợ người đoạt, người tiểu đội Việt Châu lập tức liền đào tinh hạch ra, sau đó nhiều lần thay chủ lúc sau giấu đi.
Liên đội 3 thu vào bốn viên tinh hạch biến dị, trong đó có ba viên đều là Cố Ninh giết. Tiểu đội Trương Ký đạt được hai viên, ba tiểu đội khác mỗi đội đạt được một viên, chỉ có tiểu đội Thanh Thụ không có thu hoạch.
Anh Ba lau nước mưa trên mặt một phen, nhìn nhìn mấy thi thể trên mặt đất kia, sắc mặt ngưng trọng, ngay cả bóng dáng của phi cơ trực thăng cũng chưa thấy đã tổn thất tám người.
"Người của chúng ta đều không có việc gì chứ?" Đạo trưởng Giả điểm điểm số lượng, phát hiện không thiếu một ai, mới nhẹ nhàng thở ra.
Các tiểu đội dị năng khác lúc này cũng bắt đầu kiểm kê nhân số, ngoại trừ liên đội 3 và tiểu đội Trương Ký, các tiểu đội khác đều đã có người chết, sắc mặt Lương Nhạc đội trưởng tiểu đội Thanh Thụ lúc xanh lúc trắng, trong đội ngũ của cô đã chết ba người, các cô gái khác trong đội ngũ đều yên lặng lau nước mắt.
Anh Ba thấy thế liền bảo mấy nam nhân trong đội là Phương Pháp, Trình Minh, Trương Tiểu Bạch đi nâng thi thể đến địa phương khô ráo, sau đó bảo Hoàng Mộng Dao đốt lửa.
Vừa rồi chiến đấu, tất cả tinh thần lực của Hướng Hứa đều nghiêm khắc bao trùm ở trên toàn bộ vòng chiến, tùy thời chuẩn bị cứu giúp đội viên gặp được nguy hiểm, cần phải tập trung tinh thần cao độ, vô pháp lại phân tâm đi che mưa, cho nên trên người mỗi người đều bị ướt.
Vừa rồi còn chưa có cảm thấy, lúc này lại rét run cả người.
Hướng Hứa xác định một phương hướng an toàn, sau đó tìm một tòa nhà đi vào, Cố Ninh từ trong không gian lấy ra 50 bộ quần áo, phát cho tất cả mọi người, sau khi thay quần áo lập tức liền cảm giác thân thể đang dần dần ấm trở lại, không thể tránh khỏi là trải qua hiểm cảnh vừa rồi, lúc này có không ít người đều sinh ra tâm lý lùi bước.
"Chúng tôi đã chết ba người." Sắc mặt Lương Nhạc, đội trưởng tiểu đội Thanh Thụ vẫn xanh mét, chần chờ nói ra ý nghĩ của chính mình: "Tôi không nghĩ lại đi tiếp." Đội ngũ các cô vốn dĩ cũng chỉ có mười người, lập tức đã chết ba người, tâm tình của cô có thể nghĩ, làm ra quyết định như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ.
Nghe cô nói như vậy, trên mặt ba tiểu đội có tổn thương khác đều lộ ra thần sắc do dự, nhìn dáng vẻ đều muốn rời khỏi.
"Các người hãy suy xét cho rõ ràng. Các người hiện tại tuy rằng đã chết vài người, nhưng thù lao sẽ không thiếu. Tương đương hiện tại thù lao của các người đã thêm được 150 cân gạo. Muốn rời khỏi hay không các người vẫn nên cẩn thận suy nghĩ cho kỹ." Trương Ký nặng nề nói.
Lời này tuy rằng máu lạnh một chút, nhưng sự thật lại chính là như vậy. Những người đó đã chết, nhưng thù lao lại vẫn được lưu ở trong đội.
Biểu tình trên mặt những người đó đều hơi đổi, ngay cả tiểu đội Thanh Thụ lúc trước kiên định phải đi lúc này cũng trở nên do dự, có người châm chọc nói: "Hai đội các người một người cũng chưa chết, thu tinh hạch cũng nhiều nhất. Đương nhiên sẽ nói như vậy."
Sắc mặt Trương Tiểu Bạch trầm xuống, hắn là người không chịu có hại, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: "Vừa rồi là chính các người tự thoát ly đội ngũ chạy đi trốn mưa mới bị tổn thất thảm trọng. Nếu không phải nhờ có chúng tôi, các người sẽ càng chết nhiều hơn! Tinh hạch thu nhiều hay ít đều là bằng bản lĩnh của mọi người, ai cũng không ngăn cản anh giết tang thi."
Người nọ lập tức liền bị nghẹn cho không còn lời nào để nói, chỉ là sắc mặt âm tình bất định.
Đạo trưởng Giả thấy trên mặt bọn họ đang không ngừng do dự, vội vàng nói: "Các vị các vị, nghe bần đạo nói một câu. Hiện tại chúng ta đã cách chỗ phi cơ trực thăng không xa, nói không chừng chỉ đi thêm vài bước, chồng chất vật tư kia liền sẽ đến tay. Nếu hiện tại trở về người cũng đã không còn, không khỏi có hơi chút mất nhiều hơn được. Lại nói vừa rồi chúng ta từ bên kia lại đây không có con tang thi biến dị lợi hại nào, nhưng các người đi trở về vậy không nhất định. Không bằng đi theo đội ngũ lớn an toàn hơn."