Âm thanh Trang Thần tuy rằng suy yếu, lại vẫn bình tĩnh hoàn toàn không giống như là bị bức đến tuyệt lộ: "Sức lực của em đã dùng hết rồi. Chờ lát nữa nhớ cho em một đao trước rồi hẵng tự sát."
Dịch Thiếu Khanh tay năm tay mười, đồng thời giải quyết hai con tang thi, một bên bóp chặt cổ một con tang thi không cho nó vồ lại đây, một bên khác lại cắm dao vào cổ họng một con tang thi khác, xoay một chút sau đó kéo một cái, con dao nhỏ không biết dùng chất liệu gì đúc thành, trực tiếp chặt đứt đầu tang thi, biểu tình trên mặt hắn thập phần ngưng trọng, thậm chí mang theo tuyệt vọng lừng lẫy, nhưng âm thanh lại vẫn như là đấu võ mồm ngày thường cùng Trang Thần, thậm chí còn mang theo một tia ý cười: "Sao em cứ nghĩ đến chết chết chết ! Nói không chừng cứu binh lập tức từ trên trời giáng xuống bây giờ!"
Trang Thần cũng cười một chút, lại là cười khổ, cô đã rốt cuộc không nâng dậy nổi cánh tay của chính mình, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi lưỡi dao lạnh băng hôn lên cổ họng cô, ngay cả tiếng tang thi gào rống, tiếng đánh nhau cùng với tiếng lải nhải của Dịch Thiếu Khanh đều không nghe thấy ——
Qua một hồi lâu, thế giới phảng phất giống như yên tĩnh không tiếng động.
Thậm chí cũng không cảm giác được động tác của Dịch Thiếu Khanh——
Trang Thần không nhịn được kỳ quái mở mắt, cô không có nhìn thấy gương mặt hư thối ghê tởm của tang thi, tất cả chúng nó đều ngã xuống dưới chân một cô gái, sau đó, cô nhìn thấy cô gái kia, mái tóc vàng ướt nhẹp ép sát vào trên đầu, trong tay cầm hai thanh đao hoàn toàn bị óc tang thi bao lấy, một khuôn mặt tràn đầy nước mưa hỗn tạp óc tang thi, còn có cặp mắt kia, cặp kia vẫn luôn thực lạnh băng, luôn lộ ra một cỗ lạnh nhạt xa cách, lúc này lại tràn ngập tình cảm cực nóng và kinh hỉ ——
Hình như là thân thể cực độ suy yếu mang đến đại não trì độn, cô qua rất lâu, mới nhận ra gương mặt này, lại qua rất lâu, mới tìm được âm thanh của chính mình, tựa hồ còn có chút chần chờ: "Cố Ninh......?"
Sau đó cô liền nhìn thấy gương mặt căng thẳng đối diện kia nở rộ ra một nụ cười phảng phất như trút được gánh nặng, sau đó khẽ gật đầu với cô: "Là em."
Hai mươi phút sau, mọi người ngồi ở trên chiếc xe buýt đạo trưởng Giả kiếm được.
Sau khi đút cho Trang Thần một viên tinh hạch bổ sung, sắc mặt tái nhợt của cô rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Trên mặt Dịch Thiếu Khanh bị móng tay tang thi cọ phá, vì trăm phần trăm an toàn, lại tiêm vào một ống thuốc giải độc mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó Cố Ninh bọn họ đã biết hóa ra thuốc giải độc virus tang thi đã được nghiên cứu chế tạo ra, tuy rằng chỉ có thể đối phó với virus tang thi bình thường, nhưng cũng thật sự là một tin tức tốt làm tinh thần của người rung lên.
Hai bên giao lưu một chút sự tình phát sinh sau khi tách ra.
Trang Thần nói: "Chúng tôi lần này lại đây chủ yếu là đem thành quả nghiên cứu thuốc giải độc virus tang thi đưa tới cả nước và các căn cứ lớn có liên hệ với thủ đô. Đồng thời cũng thu thập một ít hàng mẫu trở về. Kết quả tới nơi này, bị một đám chim biến dị công kích, phi cơ bị rơi xuống. Một chiếc phi cơ khác trực tiếp rơi nát. Nhóm chúng tôi có mười mấy người, hiện tại cũng chỉ dư lại hai người chúng tôi."
Cố Ninh rất muốn hỏi Quý Cửu Trạch thế nào, nhưng cô ở thế giới này căn bản là không quen biết Quý Cửu Trạch, hỏi như thế nào?
Cô đột nhiên nhạy bén cảm giác được một bó ánh mắt dừng lại ở trên mặt chính mình khá lâu, quay đầu, liền nhìn thấy Dịch Thiếu Khanh ngồi ở vị trí đối diện đang nhìn chằm chằm chính mình, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh nghi bất định, hắn hỏi: "Cô trước kia vẫn luôn ở Kim Vĩnh, tháng 10 mới đến căn cứ Trung Nam?"
Cố Ninh tuy rằng thấy biểu tình hắn có dị, lại không biết là vì sao, chỉ là vì tầng quan hệ ở một thế giới khác dẫn tới Cố Ninh đối với Dịch Thiếu Khanh cũng thập phần thân cận, tự nhiên có hỏi có đáp: "Đúng vậy."
Biểu tình Dịch Thiếu Khanh càng quái dị hơn, còn muốn nói tiếp đã bị Cao Duyệt đánh gãy.
Cô cầm một lọ thuốc giải độc hơi hơi lay động ở trước mắt một trận, sau đó nhìn Dịch Thiếu Khanh dò hỏi: "Nơi này bỏ thêm tinh hạch vào sao?"
Tuy rằng là đang dò hỏi, lại mang theo vài phần chắc chắn.
Dịch Thiếu Khanh sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Cô làm sao mà biết được?"
Cao Duyệt lung lay thuốc giải độc màu xanh lục một chút, nói: "Vật lấy ra từ bên trong tinh hạch khi dung hợp với máu dị năng giả sẽ hiện ra một loại màu xanh lục."
Cao Duyệt ban đầu khi tiến vào đội còn bảo trì bản sắc cao lãnh của chính mình, ở trong đội một ngày cũng khó nói được ba câu, nhưng lại là một người cuồng khoa học rõ đầu rõ đuôi, ở liên đội 3 một thời gian cũng dần dần dung vào đoàn đội, sau đó liền bắt đầu bại lộ bản sắc của chính mình, suốt ngày nơi nơi rút máu người, thậm chí ỷ vào Cố Ninh duy trì mà cướp đoạt tinh hạch trong đội dùng để làm nghiên cứu.