Tuy rằng đã tiến hóa ra dị năng, nhưng ở dưới sự kiên trì của anh Ba, người liên đội 3 vừa tinh luyện lực thao túng dị năng cũng không có quên huấn luyện thể năng. Trên thực tế Trình Minh và anh Ba đều không có nhiều cơ hội ra tay, Cố Ninh và Phương Pháp xông lên phía trước đã giải quyết hết đám tang thi chặn đường. Bọn họ chỉ cần chú ý tang thi từ hai bên chồm lại đây.
Người tiểu đội Thanh Thụ năm phút sau mới từ trên tường vây nhảy xuống, nhìn thấy thi thể tang thi đầy đất đều trầm mặc, sau đó nhanh chóng dọc theo phương hướng liên đội 3 vừa mới đi qua chạy tới đại lộ, bốn người không ngừng đối phó với tang thi vọt tới, dị năng giả hệ thổ đứng ở giữa bọn họ không ngừng phóng thích dị năng triệu hồi ra một bức tường đất tới dần dần hình thành một đạo chướng ngại vật trên đường.
Bởi vì đường đi hẹp hòi, cho nên tang thi cũng không phải rất nhiều, ngoại trừ thị lực của Cố Ninh không bị ảnh hưởng, anh Ba bọn họ tuy rằng đều bật đèn pin, nhưng dưới chân luôn khó tránh khỏi không cẩn thận đụng tới tạp vật chất đống ở một bên, ở trong đêm đen tiếng vang phá lệ bén nhọn chói tai, mỗi lần đều phải kinh hồn táng đảm một phen.
Một đao của Cố Ninh thọc vào hàm tang thi, sau đó nhéo cổ áo nó đẩy thi thể đến một bên, tiếp tục đi tới.
Trình Minh lau mồ hôi trên trán, cẩn thận vượt qua một túi bình nước khoáng rỗng trên mặt đất, nơi này đã tới vô cùng gần tuyến đường chính, không sai biệt lắm chỉ còn khoảng 200 mét, bởi vì không quen thuộc địa hình, hơn nữa trên đường rất nhiều tạp vật, dẫn tới bọn họ vòng vèo không ít, đã qua hơn hai mươi phút, bọn họ không thể không nhanh bước chân hơn.
Đột nhiên! Cố Ninh đi tuốt đàng trước mặt dừng bước, đồng thời nâng tay phải lên ý bảo anh Ba bọn họ không cần lại đi tới phía trước.
"Làm sao vậy?" Phương Pháp khẩn trương đè thấp âm thanh hỏi.
"Suỵt!" Cố Ninh quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ý bảo bọn họ trước im tiếng.
Thế giới lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Bất luận âm thanh rất nhỏ nào cũng đều được phóng đại n lần, có vẻ phá lệ rõ ràng.
Từ chỗ ngoặt trước mặt vang lên âm thanh hàm răng sắc nhọn cắn xé vào da thịt, nghe vô cùng sền sệt còn ướt át, thứ bị cắn xé không biết là động vật hay là nhân loại, hẳn là đã chết, không có phát ra bất luận một tia âm thanh gì, chỉ có âm thanh da thịt bị không ngừng cắn xé, cùng với tiếng nuốt. Tiếng nuốt như vậy Cố Ninh đã từng nghe được từ con chó tang thi cắn xé người, nhưng càng mấu chốt chính là âm thanh cắn xé như vậy, nghe tới không chỉ do một con chó tang thi tạo thành.
Khi bọn họ đi đến nơi này, âm thanh cắn xé đột nhiên ngừng lại.
Cố Ninh bọn họ ngừng hô hấp.
An tĩnh như chết, sau đó âm thanh cắn xé lại lần nữa vang lên.
Cố Ninh nghĩ, bọn họ không cần thiết chính diện xung đột cùng đàn chó tang thi, từ nơi này lui ra ngoài còn có một con đường khác cũng thông đến tuyến đường chính, bàn tay giơ trên không trung của cô vẫy vẫy về phía sau, sau đó cẩn thận lui lại.
Mặt sau anh Ba, Phương Pháp, Trình Minh cũng đều khẩn trương ngừng hô hấp, theo nện bước của Cố Ninh chậm rãi lui lại.
"C rắc ——" Thời điểm Phương Pháp lui về phía sau dẫm lên một cái lon không, ở trong đêm đen vô cùng an tĩnh, cái lon bị dẫm trúng phát ra âm thanh quả thực có thể làm trái tim người bị dọa vọt ra ngoài.
Cố Ninh đột nhiên dừng lại, đồng thời nắm chặt đao trong tay, thấp giọng nói: "Cẩn thận! Chúng nó tới!"
Âm thanh cắn xé không biết khi nào lại lần nữa ngừng.
Giọng nói Cố Ninh vừa rơi xuống đất, chỗ ngoặt có một con chó săn đi ra, một bên cổ nó bị cắn xé ra một cái động vô cùng lớn, hẳn là nơi phát ra virus cảm nhiễm, phía sau nó, lại có hai con chó tang thi đi theo cất bước ra khỏi chỗ ngoặt.
Ba con Chó tang thi đứng song song đi tới, chúng nó đi cũng không vội, lại vô cùng có cảm giác áp bách.
"Để em tới." Trình Minh từ phía sau đi tới đằng trước, dị năng kích động lên, vài đạo lưỡi dao gió không tiếng động ngưng hóa ra, sau đó bắn về phía ba con chó tang thi kia.
Ba con chó tang thi ban đầu vẫn còn đi lại thong thả, ở thời điểm lưỡi dao gió bay qua đột nhiên trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, chạy vội trên con đường hẹp hòi đồng thời né tránh lưỡi dao gió dày đặc, nhưng dù chúng nó có nhanh nhẹn như thế nào, vẫn có một bộ phận nhỏ lưỡi dao gió dừng ở trên người chúng, tuy nhiên không có một lưỡi dao gió nào tạo thành tổn thương trí mạng cho chúng.
Khi chỉ còn cách khoảng năm, sáu mét, Cố Ninh lướt qua Trình Minh, đao ở trong tay cô xoay tròn một vòng, điều chỉnh thành tư thế cầm tay thích hợp nhất, sau đó vung đao đón con chó tang thi chạy ở đằng trước.