Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 363 - Chương 363. Mạt Thế Tương Ngộ

Chương 363. Mạt thế tương ngộ Chương 363. Mạt thế tương ngộ

Lạnh băng trên mặt nam nhân ở thời điểm nhìn thấy Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh không có đứt tay đứt chân, hơn nữa còn tung tăng nhảy nhót rõ ràng có chút hòa tan, nhưng chớp mắt đã bị vẻ lãnh túc thay thế, hắn nhìn ra đàn tang thi va chạm bên ngoài, lạnh giọng hỏi: "Nơi này ai đang chỉ huy?"

Nam nhân đi xuống từ trên phi cơ trực thăng, đúng là đội trưởng tiểu đội thứ nhất Ngũ Tinh Đại Đội, Quý Cửu Trạch!

Cố Ninh nhảy lên túm chặt dây đằng bên trên, mũi chân bay lên không, hai chân kẹp lấy đầu tang thi dùng sức vặn, tang thi mềm mại ngã xuống, Cố Ninh bắt lấy dây đằng xoay người lại, đá hai con tang thi từ phía sau vồ tới, trong nháy mắt hai chân rơi xuống đất lại mượn lực bắt lấy dây đằng đu về phía trước, hai chân ở trên không trung đá mấy lần, một loạt tang thi chồm tới đều bị đá cho ngửa đầu ra sau, Cố Ninh nhảy xuống, nắm đao vòng vòng chạy gấp, đao trong tay vẽ ra đường cong lạnh băng.

Đao ảnh lướt qua, tang thi nhất nhất ngã xuống.

Cố Ninh một chân dẫm nát đầu một con tang thi còn lưu lại hơi tàn, mặt vô biểu tình ngẩng đầu lên, vùng ngực hơi hơi phập phồng tiết lộ thể lực cô đang kịch liệt tiêu hao, ở trong mười mấy phút ngắn ngủn, Cố Ninh không đếm được chính mình đã giết bao nhiêu tang thi, lúc này mặt đất đã chất đầy thi thể tang thi, cô cũng không kịp rửa sạch. Hai chân trực tiếp dẫm vào trong hỗn hợp máu và óc, cả người dính đầy dơ bẩn, mái tóc màu vàng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán ở trên trán của cô, sắc mặt tái nhợt tựa hồ làm cô có vẻ suy yếu, đôi tay nắm đao lại vẫn hữu lực như cũ.

Anh Ba bọn họ hiện tại hẳn là đã hội hợp cùng người căn cứ, khi bọn họ đến đã rửa sạch gần hết tang thi, con đường trở về hẳn là dễ đi hơn nhiều, hiện tại còn chưa có nghe được tiếng súng, chứng minh bọn họ một đường còn tính là thuận lợi. Dựa theo thời gian tính ra, hẳn là sắp đến bờ sông.

Cũng đủ thời gian để trở lại căn cứ.

Cố Ninh nhìn tang thi cuồn cuộn không ngừng bò lên, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia ý cười thoải mái, nhưng ý cười này cũng không có liên tục bao lâu, rất nhanh liền cương ở trên mặt cô —— đồng tử cô chợt co chặt, trái tim gần như ngừng nhảy lên.

Sao lại thế này?!

Sao cô vẫn còn ở nơi này?

Cô đột nhiên nhắm mắt lại động ý niệm về đến không gian, sau đó run rẩy mở ra, chính mình vẫn đang dừng ở chỗ này, phía trước vẫn là một con một con tang thi bò đến bên này......

Cố Ninh cảm giác như có một chậu nước đá tưới ngay xuống đầu, cả người rét run, ngay cả trái tim cũng tê mỏi, lần đầu tiên, trong lòng cô hiện lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy.

Không gian mà cô vẫn luôn dựa vào —— đóng cửa.

Sợ hãi thật lớn bao phủ Cố Ninh, tang thi gào rống đã cách cô càng ngày càng gần, cô không thể không suyễn ra một hơi, sau đó bắt đầu điều động dị năng tiến hành chiến đấu —— nhưng mà, cái gì cũng không có. Cô thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của biển dị năng, trong một cái nháy mắt này, cô tựa như ban đầu, trở thành một người thường hoàn toàn không có bất luận dị năng gì.

Cố Ninh chân chính bắt đầu sợ hãi, không gian bị đóng cửa, ngay cả dị năng cũng không thể sử dụng được —— cô gần như ở trong một cái nháy mắt này không thể ngăn chặn sinh ra một chút cảm xúc tuyệt vọng, nhưng ở nháy mắt khi chút cảm xúc này dâng lên đã bị Cố Ninh chặt đứt, cô nắm chặt đao trong tay tiếp tục chiến đấu, tuy nhiên sợ hãi trong lòng lại không có tiêu tán nửa phần.

Cô chết lặng vung đao, chỉ là tuần hoàn theo bản năng, lúc này đầu óc cô bởi vì thình lình xảy ra đả kích mà trống rỗng, nếu không phải nhiều tang thi như vậy vẫn còn vây quanh cô, cô khả năng ngay cả đao cũng không vung nổi.

Khi con tang thi thứ mười một ngã xuống dưới đao của Cố Ninh, như cũ lại có con tang thi mới từ chỗ bên cạnh bò lên, đàn tang thi xúm lại ở dưới vẫn không biết mỏi mệt phát ra tiếng gào rống hưng phấn, chờ đợi một khắc khi Cố Ninh mệt mỏi, kiệt lực ngã xuống, có lẽ chúng nó cũng có thể cướp được thịt nát để ăn cùng.

Cố Ninh rút thanh đao ra khỏi người một con tang thi, dẫm lên thi thể tang thi đầy đất lui về phía sau vài bước, tạm thời không có tang thi mới bò lên trên, cô nhìn thoáng qua tang thi ở phía dưới vẫn vây quanh trong ba tầng ngoài ba tầng, ý chỉ cầu sinh mãnh liệt dần dần chiến thắng sợ hãi trong nội tâm. "Tôi sẽ không chết." Cố Ninh lầm bầm lầu bầu: "Cho dù chết, cũng phải là chết già ở trên giường mềm mại, mà không phải ở chỗ này bị xé thành mảnh nhỏ." Cô đã bị nhốt ở đây hơn nửa giờ, từ căn cứ ra tới đã qua hơn một giờ, hơn một giờ cô gần như không ngừng tiêu hao thể lực của chính mình, mặc dù thể lực của cô khác hẳn với người thường, lúc này cũng sắp không chịu đựng nổi, ngực cô kịch liệt phập phồng, nuốt nước miếng cũng trở nên khó khăn, nếu nhìn kỹ, bàn tay nắm đao của cô cũng bắt đầu có rung động rất nhỏ.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0