Nếu gian phòng ở kia cũng nhiều tang thi như căn nhà vừa rồi, vậy cô cũng chỉ có thể mở một đường máu.
Nếu đây là một ngày xui xẻo nhất của Cố Ninh, như vậy hiện tại hẳn là thời khắc cô may mắn nhất, trong gian phòng này không chỉ không có tang thi, mà mở cửa ra phòng khách cũng không có, chủ nhân của gian nhà ở này hẳn là nóng lòng chạy nạn, trong nhà bị lục đến lung tung rối loạn, Cố Ninh nắm thanh đao ở trong tay, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu, mở cửa ra, bên ngoài chỉ có một con tang thi đang đi lảo đảo lắc lư. Cố Ninh lao ra nhanh chóng giải quyết con tang thi, sau đó chuẩn bị chạy về phía căn nhà Phương Pháp, Trình Minh bọn họ ở, cô cần xác nhận bọn họ có thành công rời đi hay không.
Đúng lúc này! Cổ tay của cô đột nhiên bị một bàn tay túm chặt! Một cổ lực lượng kéo cô vào trong một con đường nhỏ đen ngòm! Cố Ninh hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện giơ đao lên, lại ở khi cô quay đầu liền lập tức dừng đao, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, cô đụng vào trên người một người, ngay sau đó miệng cô đã bị bưng kín.
Một đạo âm thanh đè thấp dán ở bên tai cô vang lên: "Suỵt! Đừng lên tiếng."
Trái tim Cố Ninh đập thình thịch kinh hoàng, trong lòng cô có chút không dám tin tưởng, nhưng gương mặt kia, còn có giọng nói quen thuộc mang theo chút lạnh băng bất cận nhân tình này, rõ ràng chính là Quý Cửu Trạch!
"Đội trưởng. Đi cứu một người giúp tôi."
Người Trang Thần muốn hắn cứu tên là Cố Ninh, giới tính nữ, đặc điểm nổi bật là mái tóc ngắn màu vàng.
Hắn từ trong miệng nam nhân tên anh Ba tìm được nơi cô bị vây khốn, từ hiện trường tới xem, người hẳn là đã mệt nhọc thoát lực, thời gian cấp bách, Trang Thần cũng không có giới thiệu thực lực của Cố Ninh như thế nào, cho nên khi Quý Cửu Trạch nhìn thấy núi thi thể tang thi trên mặt đất cũng có vài phần kinh ngạc, xem ra thân thủ của cô gái tên Cố Ninh này không đơn giản.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua dây đằng bên trên, ánh mắt theo dây đằng kéo dài đi ra ngoài, như suy tư gì.
Giới tính nữ, mái tóc ngắn màu vàng. Quý Cửu Trạch không chút do dự thò tay ra tinh chuẩn bắt được cổ tay Cố Ninh đang chạy vội, sau đó kéo cô đến bên này, phản ứng của cô rất nhanh, nháy mắt khi quay đầu đã hạ đao về phía hắn, nhưng mà ở khi bốn mắt nhìn nhau, hắn rõ ràng nhìn thấy kinh hoàng trong đôi mắt kia nháy mắt biến thành khiếp sợ, thanh đao giơ lên cũng ngừng ở không trung. Khiếp sợ không phải bởi vì nhìn thấy hắn là một người sống, mà là......giống như thấy được một người không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Ánh mắt này gần như làm cho Quý Cửu Trạch sinh ra một loại cảm giác cô có nhận thức chính mình.
Không kịp thấy rõ mặt cô, nhưng cảm giác được thứ kia đang tiếp cận, hắn một phen kéo cô lại đây, duỗi tay bưng kín miệng cô, sau đó đè thấp âm thanh nói: "Suỵt! Đừng lên tiếng."
Thân thể của cô sau nháy mắt căng thẳng, lại có thể vô cùng kỳ dị thả lỏng —— đối với một người xa lạ, loại thả lỏng này là tính cảnh giác của cô quá thấp...... cô có thể sống đến bây giờ, còn có thể từ trong hiểm cảnh như vừa rồi chạy ra tới, có hơi chút không phù hợp với đặc thù tính cảnh giác thấp......
Cố Ninh bị che miệng, cũng đại khái biết hẳn là có thứ gì đang lại đây, cô thả lỏng thân thể đồng thời chậm lại hô hấp, đại khái mười mấy giây sau, một đạo tiếng bước chân đi đến, thân ảnh nhỏ gầy màu trắng chậm rãi đi vào tầm mắt Cố Ninh, là cô bé biến dị kia, Cố Ninh không nhịn được ngừng hô hấp, cô đã mất đi không gian để dựa vào, hơn nữa con tang thi biến dị này năng lực vượt qua tưởng tượng của cô, dù dựa vào gần như vậy, cô cũng không dám tùy tiện ra tay, đây là lần nó cách cô gần nhất, chân nó đeo một đôi dép lê màu đỏ, thời điểm đi phát ra âm thanh loẹt xoẹt, sắc mặt nó phiếm ra màu than chì nhàn nhạt, ngũ quan trên mặt lại thập phần hoàn chỉnh, gần như không giống một con tang thi, chỉ là một đứa trẻ bình thường hơi có chút gầy yếu.
Nó kéo dài bước chân chậm rãi đi ngang qua nơi này, ngay khi sắp đi qua địa phương bọn họ ẩn thân, nó đột nhiên dừng bước, trong bóng đêm, tay Cố Ninh bất động thanh sắc cầm chuôi đao, một bàn tay lập tức đè lại bàn tay ý đồ rút đao của cô, trong đầu Cố Ninh căng thẳng, chỉ thấy cô bé chậm rãi chuyển cái cổ cứng còng qua, một đôi con ngươi màu xám nhìn về bên này.
Cố Ninh sợ lại lần nữa xuất hiện tình huống cô bị khống chế, không dám đối diện với nó, nhanh chóng quyết định nhắm hai mắt lại.
Cô bé tang thi liền đứng ở nơi đó, đôi mắt màu xám bình tĩnh nhìn thẳng bên này, một bàn tay Quý Cửu Trạch che lại miệng Cố Ninh, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn thẳng mặt cô bé tang thi, nó rõ ràng đã cảm giác được Cố Ninh vừa nãy đã ở ngay chỗ này......