Một đám người ngay cả sức lực nói chuyện cũng đều không có, trở lại lều trại ngã đầu liền ngủ.
Cố Ninh nhìn các đội viên liên đội 3 bên kia vào vị trí rất nhanh, sau đó cô đột nhiên phát hiện giống như đã lâu cũng chưa nhìn thấy Quý Cửu Trạch, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Đội, đội trưởng của chị đâu?" Cố Ninh thiếu chút nữa buột miệng thốt ra đội trưởng đi đâu vậy.
"Tôi đánh cho anh ta hôn mê rồi." Dịch Thiếu Khanh nói.
Cố Ninh cho rằng chính mình nghe lầm: "Cái gì?"
Dịch Thiếu Khanh bất đắc dĩ nói: "Khi chúng tôi từ thủ đô lại đây, anh ta cũng đã ba buổi tối chưa chợp mắt, ngày hôm qua lại từ thủ đô bay tới, bên này tình hình như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không bò đi ngủ, nhưng nếu anh ta còn không đi nghỉ ngơi thân thể sẽ suy sụp, cho nên tôi sấn lúc anh ta không chú ý liền đánh ngất anh ta. Sau đó gọi người nâng anh ta vào trong lều trại."
Cố Ninh có hơi chút vô ngữ, cũng bởi vì Quý Cửu Trạch đối với Dịch Thiếu Khanh không hề phòng bị nên mới có thể bị hắn đắc thủ. Trách không được cô hơn nửa ngày đều không có nhìn thấy Quý Cửu Trạch.
Một lát sau, Cố Ninh lấy cớ đi ăn một chút đồ, rời đi, tìm mấy lều trại mới thấy được Quý Cửu Trạch.
Quý Cửu Trạch nằm an tĩnh ở trong lều trại, ngay cả bộ dáng ngủ cũng "đoan chính" như vậy, mặc dù là trong lúc ngủ mơ, mày cũng hơi hơi nhíu lại, vẫn không buông xuống tâm phòng bị, Cố Ninh sau đó mới chú ý tới đáy mắt Quý Cửu Trạch màu xanh lơ, ở thủ đô hắn nhất định thực vất vả, nhưng sau khi biết phi cơ trực thăng của Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh bị rơi lại lập tức điều khiển phi cơ bay đến bên này. Trên đường đi khẳng định gặp rất nhiều cản trở, nhưng hắn vẫn tới đây. Cố Ninh tin tưởng, nếu chính mình vẫn là đội viên của hắn giống như ở thế giới kia, hắn nhất định sẽ không quản xa ngàn dặm tới cứu chính mình.
Chăn trong lều trại rất mỏng, như là chăn mùa hè, mà hiện tại thời tiết lại vô cùng rét lạnh, trong miệng đều có thể hà ra hơi màu trắng, trên người Quý Cửu Trạch mặc một bộ quân trang thoạt nhìn cũng hoàn toàn không chống lạnh, Cố Ninh chỉ có thể tạm thời rời đi tìm đến chỗ quản lý mượn một chiếc chăn dày, về tới lều trại chuẩn bị đắp chăn lên cho Quý Cửu Trạch, cô không thể không bò đến bên trong lều trại hẹp hòi, đắp chăn từ chân lên, sợ làm Quý Cửu Trạch tỉnh giấc, chỉ có thể thong thả kéo lên trên, kéo đến trên cùng, Cố Ninh đối thượng với một đôi mắt.
Quý Cửu Trạch tỉnh.
Bàn tay cầm chăn của Cố Ninh cứng ở giữa không trung, thật sự là rất khó giải thích chính mình vì sao sẽ xuất hiện ở trong lều trại của nam nhân mới gặp mặt qua một lần, lại còn đang chuẩn bị đắp chăn cho hắn—— nhưng Cố Ninh vẫn quyết định giải thích một chút: "Ách...... Tôi đi ngang qua nơi này, cảm thấy chăn của anh quá mỏng, cho nên cầm một cái chăn dầy tới cho anh......"
......
Ánh mắt Quý Cửu Trạch thực bình tĩnh.
Cố Ninh tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại trạng huống bên ngoài, dù cho anh có đứng ở nơi đó cũng không làm nên chuyện gì, hơn nữa Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đều thực lo lắng cho anh, anh tiếp tục nằm ở chỗ này có lẽ mới là trợ giúp lớn nhất với bọn họ......"
Cố Ninh cảm thấy chính mình giải thích có hơi chút gượng ép, nhưng vẫn một bộ biểu tình trấn định: "Vậy không quấy rầy anh nghỉ ngơi......." Sau đó nhẹ nhàng buông chăn xuống, yên lặng rời khỏi lều trại, còn vô cùng thuận tay kéo khóa lều trại lên, trực tiếp ngăn cách ánh mắt Quý Cửu Trạch.
Tuy rằng trời vẫn luôn không sáng, nhưng tuyệt đại đa số người trong căn cứ đều vẫn ôm hy vọng, cảm thấy chậm một chút nữa sẽ sáng lên. Nhưng đã qua bốn năm tiếng, tới 3 giờ chiều, chân trời vẫn là một tia sáng cũng không có, một tia hy vọng cuối cùng của mọi người cũng tan biến.
Dị năng biến mất rốt cuộc cũng chỉ tạo thành khủng hoảng ở trong phạm vi nhỏ, đối với người thường tới nói có lẽ còn có một bộ phận nhỏ người tồn tâm lý vui sướng khi người gặp họa, nhưng nếu trời không bao giờ sáng, lại mang đến cho mọi người đả kích có tính chất huỷ diệt, không khác gì trời sập xuống dưới, ở trong đêm tối không có nguồn sáng, như vậy khả năng tang thi chạy tới phía sau bạn, bạn cũng không biết.
Huống chi không có ánh sáng mặt trời, vô luận là thực vật, hay là con người, đều không sống được bao lâu.
Dù tang thi hoành hành, mọi người vẫn có dũng khí sống sót trong mạt thế, nhưng nếu ngay cả mặt trời cũng không có, ai cho bọn họ dũng khí đi lại trong bóng đêm nguy cơ tứ phía?
Mọi người đi ra khỏi lều trại, nhìn quanh bốn phía, đầy mặt mờ mịt sợ hãi, có người thậm chí bắt đầu tuyệt vọng mà khóc thút thít, cảm thấy thế giới này thật sự xong rồi.
Ngay cả Cố Ninh cũng không thể tránh khỏi dâng lên một tia tuyệt vọng, nếu nói trước đó, tang thi tiến hóa nhưng nhân loại cũng tùy theo tiến hóa làm cô đối với tương lai nhân loại tràn ngập tin tưởng, như vậy hiện tại, cô bắt đầu hoài nghi có phải thế giới này đã thật sự đi tới cuối cùng hay không?