Một tiếng gào thảm kia chỉ là bắt đầu, không bao lâu sau, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đau hết đợt này đến đợt khác vang vọng trên bầu trời đêm ——
Căn cứ đột nhiên xuất hiện rất nhiều tang thi không biết từ nơi nào toát ra tới, chúng nó chui vào lều trại, tập kích mọi người đang ngủ say không hề phòng bị, còn có một bộ phận, đi tới ký túc xá cách đó không xa...... Nếu lúc này có người có thể nhìn thấy toàn bộ cục diện, vậy hắn nhất định có thể nhìn thấy, ở bên trong tang thi, có một bộ phận nhỏ sau khi cắn người xong sẽ không tiếp tục cắn xé, mà là nhào đến một "con mồi" khác, vài phút sau, người bị cắn kia lại lảo đảo lắc lư đứng lên từ trên mặt đất——
Sắc mặt đội trưởng tiểu đội trắng bệch nhìn mọi người ở nơi xa bị tang thi tấn công, hoàn toàn bị tiếng thét chói tai và tiếng kêu thảm thiết vây quanh, bàn tay nắm dao không nhịn được run rẩy, lại không có dũng khí tiến lên, hắn nhìn hết thảy phát sinh ở trước mắt hắn, run rẩy nói: "...... Căn cứ xong rồi......."
Tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang vọng cả tòa căn cứ.
Mọi người bị tiếng kêu thảm thiết làm cho bừng tỉnh.
"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?!" Anh Ba bọn họ đều từ trên giường nhảy xuống, bay nhanh mặc áo khoác vào, sau đó chạy đến bên cửa sổ, kéo màn xuống nhìn.
"Là tang thi!" Hoàng Mộng Dao nhìn thân ảnh bước đi tập tễnh lờ mờ phía dưới, âm thanh đều run lên, nói với Cao Duyệt và chị Hồng ở chung một căn phòng với cô, "Thật nhiều tang thi!"
"Mau mặc quần áo vào, Mộng Dao, cháu trước thu thập hết đồ của chúng ta lại, cô đi ra ngoài nhìn xem." Chị Hồng nói xong bay nhanh mặc áo khoác vào, mở cửa đi ra ngoài, vừa ra đến phòng khách liền nhìn thấy Ngô Sâm, Hòa Hòa bọn họ đã mặc xong quần áo cũng chạy tới phòng khách, bất an hỏi: "Cô Hồng, bên ngoài đang phát sinh chuyện gì vậy?!"
Chị Hồng nói: "Trước đừng hỏi, các cháu đi gọi tất cả bọn nhỏ dậy, an bài bọn họ mặc quần áo vào, mang hết quần áo và vật phẩm theo người! Đúng rồi, đừng quên gọi cả mấy đứa trẻ ở dưới lầu kia!"
Ngô Sâm, Hòa Hòa tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng súng còn có tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, bọn họ mơ hồ đã hiểu sắp xảy ra chuyện lớn.
Anh Ba cõng súng từ trong phòng đi ra, vừa lúc gặp được chị Hồng: "Chị Hồng, chị cứ ở bên trên, chỉ huy bọn họ dọn dẹp một chút, mấy người chúng em đi xuống nhìn xem tình huống như thế nào."
Chị Hồng dặn dò: "Các cậu cẩn thận một chút."
Anh Ba gật đầu một cái, liền mang theo Trương Tiểu Bạch bọn họ đi xuống lầu, chị Hồng lưu lại chủ trì đại cục, may mắn ngày thường bọn họ đều có ý thức tùy thời dời đi trận địa, mỗi người đều có một ba lô bên trong đựng đầy vật tư, quần áo sạch sẽ cũng do tự cá nhân bảo quản, để đến thời điểm mấu chốt có thể tiết kiệm thời gian chạy trốn.
Chị Hồng kêu người thu gom chén đũa, đồ nấu ăn trong phòng bếp.
Mẹ Cố sốt ruột tìm một vòng trong mấy căn phòng, lại tìm được chị Hồng hỏi: "Em Hồng! Em có nhìn thấy Cố Ninh không?" Vợ chồng cô vừa tỉnh đã cuống quít mặc quần áo, sửa sang lại, chỉnh đến một nửa lại phát hiện sao không thấy Cố Ninh?
Hai vợ chồng bị tiếng súng bên ngoài dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra ngoài tìm người, tìm một vòng, hỏi một vòng đều nói không thấy.
Chị Hồng nói: "Không có. Vừa nãy mấy người cậu Ba đi xuống cũng không thấy Cố Ninh cùng đi ra ngoài. Anh chị phát hiện không thấy cháu từ khi nào?"
Mẹ Cố nói: "Không biết! Tỉnh lại đã không thấy con bé đâu."
"Có thể nào là dị năng của Cố Ninh đã trở lại hay không?" Phương Pháp được người nâng từ trong phòng ra tới.
Chung Húc nghe vậy vội vàng vui sướng ý đồ điều động dị năng, nhưng vẫn là cái gì cũng không cảm giác được: "Dị năng của tôi vẫn chưa có trở về."
Chị Hồng an ủi mẹ Cố nói: "Dị năng không gian của Cố Ninh vốn dĩ đã khác với dị năng không gian bình thường. Chị trước đừng lo lắng, Cố Ninh khẳng định không có việc gì."
Mẹ Cố nghĩ đến bản lĩnh của Cố Ninh, trong lòng cũng hơi trấn định lại, giúp đỡ Hoàng Mộng Dao tay còn chưa có khỏi hẳn thu thập hành lý.
Không bao lâu sau, anh Ba bọn họ liền chật vật vọt trở về: "Phía dưới tất cả đều là tang thi!" Sắc mặt Trương Tiểu Bạch trắng bệch: "Căn cứ xong rồi."
Anh Ba hô: "Đều đã thu thập xong chưa? Mau một chút, chúng ta cần rời đi!"
"Cố Ninh làm sao bây giờ?" Chị Hồng nói: "Cố Ninh giống như lại biến mất."
Anh Ba lắp bắp kinh hãi: "Cái gì? Dị năng không gian của Cố Ninh không phải đã biến mất sao? Sao lại thế này?"
Chị Hồng nói: "Chị cũng không biết, anh chị Cố tỉnh lại liền không thấy Cố Ninh đâu."
"Có thể nào là đi ra ngoài hay không?" Trình Minh nói.