Cô đã thành công làm các bạn học trước đây biết chính mình hiện tại thành công bao nhiêu, nhưng duy độc lại chưa từng triển lãm qua một lần ở trước mặt Cố Ninh, cô thường xuyên nhớ lại Cố Ninh, không phải bởi vì hoài niệm, mà là bởi vì chấp niệm nào đó, ở chỗ này gặp được thật sự là niềm vui ngoài ý muốn. Cố Ninh để tóc ngắn nhuộm vàng, sắc mặt tái nhợt, trên người mặc chiếc áo lông vũ màu hồng nhạt, thoạt nhìn có chút mờ mịt đứng ở ven đường, dáng vẻ này, trông giống như tựa hồ sống không được quá tốt......
Nhìn thấy bộ dáng ngoài ý muốn của Cố Ninh, cô đè nén xuống mừng thầm trong lòng, bạn? Người ở nơi này cũng không phải là người thường có thể nhận thức được, người gọi là bạn trong miệng Cố Ninh, có lẽ là bảo an nơi này, hoặc là bảo mẫu linh tinh gì đó, chẳng qua vì không muốn bị mất mặt mũi ở trước người bạn cấp 3 như mình mới nói hàm hồ như vậy. Nhưng không có quan hệ, cô vốn thiện lương, sẽ không chọc thủng một ít nói dối nho nhỏ của mọi người...... cô đang chuẩn bị chậm rãi triển lãm bộ lông chim mỹ lệ của chính mình trước Cố Ninh —— sau đó, Quý Cửu Trạch xuất hiện.
Tưởng Dung Dung có lẽ không biết tên của chiếc xe kia, nhưng cô lại biết giá cả của chiếc xe kia là bao nhiêu, thực hiển nhiên, đây là hộ gia đình ở nơi này, nhưng hắn ngừng xe ở sau xe bọn họ làm gì?
Sau đó, ánh mắt cô từ trên thân xe chuyển dời đến trên người nam nhân bước xuống từ chiếc xe kia, tiếp đến, cô liền rốt cuộc không rời được ánh mắt đi.
Cô nhìn thấy hắn đi tới bên này, chuẩn xác tới nói, là lập tức đi tới chỗ Cố Ninh, sau đó vô cùng tự nhiên gỡ khăn quàng cổ của chính mình xuống, đeo lên trên cổ Cố Ninh......
Bạn? Đây là người bạn kia của Cố Ninh?
Tưởng Dung Dung cảm giác chính mình đã bị đánh cho một đòn nghiêm trọng.
Trương Kiện thẹn quá hóa giận, vò danh thiếp trong tay thành một cục, sau đó khởi động xe bay nhanh rời đi.
"Sao nơi nơi đều là bạn học của cô vậy." Sau khi xe rời khỏi cổng, Quý Cửu Trạch đột nhiên hỏi.
"Ách, tôi cũng không biết." Cố Ninh cười nói, cô gần đây gặp được rất nhiều người quen, bao gồm cả lần trước ở trên phố gặp được Trình Minh và Hoàng Mộng Dao.
Quý Cửu Trạch nói: "Làm sao vậy?"
"Hả?" Cố Ninh hồi phục lại tinh thần.
Quý Cửu Trạch liếc nhìn cô một cái, sau đó nói: "Cô đang ngẩn người."
Cố Ninh sửng sốt một chút: "Vậy sao? Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới một chút sự tình." Chỉ là đột nhiên thất thần một chút, lại có thể bị Quý Cửu Trạch phát hiện ra, người này rốt cuộc nhạy bén tới trình độ nào chứ.
"Đúng rồi, chúng ta hiện tại đi đâu?" Cố Ninh hỏi.
Quý Cửu Trạch nhàn nhạt nói: "Tới nơi cô sẽ biết."
"A, còn có khăn quàng cổ của anh——" Cố Ninh vừa nói vừa chuẩn bị gỡ khăn quàng cổ xuống trả lại cho Quý Cửu Trạch.
Quý Cửu Trạch nhìn phía trước, nói: "Tôi đeo nóng, cô đeo giúp tôi đi."
"Hả......" Cái gì gọi là đeo giúp anh? Cố Ninh nghĩ thầm, lại nói, tôi cũng một chút đều không lạnh, bỏ đi, vẫn nên đeo đi.
"Đội trưởng, có nhiệm vụ gì sao?" Cố Ninh không nhịn được hỏi.
Quý Cửu Trạch đáp: "Không có."
Cố Ninh kỳ quái hỏi: "Vậy hiện tại chúng ta đang đi đâu?"
Quý Cửu Trạch nói: "Tới nơi rồi."
......
Cố Ninh vừa nhấc đầu lên, liền nhìn thấy phía trước quảng trường có một đống đồ điêu khắc từ băng, một cổ khí lạnh từ bên trong toát ra tới.
Xếp hàng mua phiếu vào thăm quan, nhìn các loại tượng băng trong suốt, óng ánh, Cố Ninh có chút sợ ngây người.
Cô kinh ngạc nhìn Quý Cửu Trạch, không nghĩ tới hắn lại có thể mang chính mình đến đây xem băng khắc—— "Đội trưởng? Thật sự không có nhiệm vụ khác sao?" Cô lại lần nữa xác nhận.
Quý Cửu Trạch nhàn nhạt nói: "Không có. Nghe người ta nói nơi này có triển lãm khắc băng, vừa lúc không có việc gì, liền mang cô lại đây nhìn xem. Trước kia cô đã từng xem khắc băng chưa?"
"Đã từng!" Cố Ninh gật gật đầu cười nói: "Trên TV."
Quý Cửu Trạch sửng sốt, ngay sau đó nhìn bóng dáng Cố Ninh tiến vào bên trong khẽ cười một chút, chỉ là chợt lóe qua, liền lại khôi phục bình tĩnh.
Hôm nay là cuối tuần, người đi xem khắc băng cũng vô cùng nhiều, nối gót sát vai, mang cả gia đình hoặc là bạn trai, cũng có người tới một mình, thần sắc đều thập phần thích ý nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng nghe được đến tiếng trẻ con hoặc là âm thanh kinh ngạc cảm thán của cô gái trẻ. Cố Ninh cảm thấy, sinh hoạt bình thường mấy ngày nay, ở mạt thế lại vô cùng trân quý. Cô ghé vào lan can ngăn cách đám người và tượng băng, có chút xuất thần nhìn đèn băng được xuyên thành chuỗi bất quy tắc, treo từ trên trần nhà xuống dưới.
Quý Cửu Trạch ghé mắt nhìn sườn mặt xuất thần của Cố Ninh, cô giống như đang nghiêm túc nhìn đèn băng ở giữa không trung, giữa ánh mắt lại không có ngắm nhìn, không biết nghĩ tới cái gì, hơi nhăn mày, phảng phất u sầu.