"Điểm thứ hai: Không từ thủ đoạn đối tốt với em ấy."
"Điểm thứ ba: Chỉ đối tốt với một mình em ấy."
"Anh biết, em chưa từng yêu đương cho nên anh Bảy của em làm người tốt thì làm tới cùng, nhắc nhở em một chút." Anh Bảy Quý vô cùng nhiệt tâm nói: "Vô luận là cô gái nào, đều nhất định sẽ thích hoa và động vật nhỏ lông xù. Em xem con chó nhỏ béo quay cút của nhà anh, chính là vì làm con gái thích mới nuôi, anh có thời gian rảnh sẽ dẫn nó đi ra ngoài, cô gái nhỏ không cần vẫy sẽ tự đến."
Quý Cửu Trạch như suy tư gì.
"Nhưng anh có thể hỏi em một vấn đề hay không?" Anh Bảy Quý nhấp ngụm trà, sau đó nghiêm túc hỏi: "Em thích cô gái nhỏ kia ở điểm gì?" Hắn thật sự là quá muốn biết, Cố Ninh rốt cuộc đã làm như thế nào mà khiến cho pho tượng phật Quý Cửu Trạch này cũng phải động tâm.
Quý Cửu Trạch ngừng lại, bỗng nhiên mang theo tia cười nhạt: "Đại khái là em ấy nơi chốn đều hợp tâm ý của em."
Anh Bảy Quý ngây người một lúc lâu, sau đó rất là cảm thán nhìn đuôi mắt Quý Cửu Trạch mang theo ý cười, nghĩ thầm Quý Cửu Trạch quả nhiên là thật thích Cố Ninh kia, chưa từng thấy hắn nói về ai còn mang theo ý cười như vậy? Lại cân nhắc có nên gọi điện thoại cho cô của hắn để báo tin tức này hay không, Quý Cửu Trạch khả năng sẽ không sống cô độc quãng đời còn lại?
......
Cố Ninh nghe được tiếng đập cửa, thần kinh lập tức liền căng thẳng, Quý Cửu Trạch sao lại trở về nhanh như vậy? Làm bộ không ở trong phòng có thể sẽ khiến hắn cho rằng chính mình lại mất tích hay không? Cố Ninh nghĩ như vậy, người đã chạy tới cửa, hít một hơi thật sâu điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, mới mở cửa ra, làm bộ tự nhiên nói: "Đội trưởng, có việc ——" chữ 'gì sao' còn chưa có ra khỏi miệng, Cố Ninh liền ngây dại, trừng mắt nhìn bó hoa duỗi đến trước mặt chính mình, có hơi chút không biết làm sao, theo bản năng tiếp nhận sau đó mới hỏi: "Ách...... Cho tôi?"
Đối với câu hỏi này, Quý Cửu Trạch trả lời là: "Ừ. Thời điểm trở về đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, liền thuận tiện mua."
Cố Ninh:......
Quý Cửu Trạch nói: "Mặt em đỏ."
Cố Ninh: "...... Tôi mặc quá nhiều, có hơi chút nóng."
Lời còn chưa dứt, một bàn tay đã dán lên gương mặt cô, Cố Ninh mở to mắt, kinh ngạc nhìn bàn tay Quý Cửu Trạch dán ở trên mặt chính mình, kinh ngạc đến quên cả nói.
Quý Cửu Trạch tựa hồ chỉ đơn thuần muốn thử độ ấm trên mặt Cố Ninh một chút, nói: "Đúng là có hơi chút nóng."
Cố Ninh lộc cộc một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác địa phương bị hắn đụng vào càng nóng hơn.
Quý Cửu Trạch thấy Cố Ninh tuy cố trấn định nhưng đôi mắt lại lập loè, trong ánh mắt nhiễm ý cười: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Cố Ninh nhìn đôi mắt Quý Cửu Trạch luôn lạnh như băng bỗng nhiên lây dính ý cười, mạc danh cảm thấy có chút khẩn trương —— cô hoảng loạn cúi đầu chuyên chú nhìn đóa hoa trong lòng ngực, hàm hồ nói: "Ừm, tùy tiện đều được."
Tạm dừng trong chốc lát, Quý Cửu Trạch đột nhiên hỏi: "Lời anh nói ở sân trượt băng em vẫn còn nhớ rõ chứ?"
Cố Ninh cảm giác mặt sau cổ nổi lên một tầng da gà, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Quý Cửu Trạch.
Quý Cửu Trạch nhìn phản ứng của Cố Ninh, vừa lòng nói: "Xem ra còn nhớ rõ."
Cố Ninh:......
Nếu đoá hoa lần trước anh Bảy Quý đưa cho cô ở sân bay không tính, vậy đây mới là bó hoa đầu tiên Cố Ninh chân chính được nhận.
Mấu chốt nhất chính là, bó hoa này do Quý Cửu Trạch tặng.
Cố Ninh đóng cửa lại, sau đó ôm hoa ngồi lên giường lại lần nữa lâm vào trầm tư, Quý Cửu Trạch rốt cuộc sao lại thích mình? Hồi tưởng lại mọi chuyện khi chính mình và Quý Cửu Trạch ở chung, tựa hồ cũng không có phát sinh sự tình đặc biệt gì làm Quý Cửu Trạch thích chính mình, trước khi đột nhiên ôm cô ở sân bay, Quý Cửu Trạch căn bản không có biểu hiện ra bất luận dấu hiệu nào là thích cô....
Cô từ nhỏ đến lớn giống như chưa từng được người nào theo đuổi, các bạn gái bên cạnh cô hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có người theo đuổi, nhưng cô giống như một người cũng không có, có lẽ cũng là do lúc ấy cô quá chuyên chú với việc theo đuổi người khác.
Nhưng cô hiện tại lại có thể nhận được hoa do Quý Cửu Trạch tặng, là Quý Cửu Trạch......
Nếu không phải cô lý giải sai, bó hoa này đại biểu ý tứ là hắn hiện tại đang theo đuổi chính mình......?
Cố Ninh ngã xuống giường, không biết vì sao có loại cảm giác hoảng hốt dị thường, đầu óc cũng không vận chuyển được bình thường, tất cả đều rối tung, căn bản vô pháp tự hỏi.
Cố Ninh che lại ngực, phát ra một tiếng ai thán.
Cố Ninh dùng nước lạnh rửa mặt, đôi tay chống ở trên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, từng câu từng chữ nói: "Cố Ninh, thanh tỉnh một chút, hiện tại cũng không phải là thời điểm suy nghĩ."