Cố Ninh mỉm cười nói: "Không quan hệ, vừa lúc chúng tôi cũng không có ý đồ này." Cô và Quý Cửu Trạch muốn vật tư có vật tư, muốn vũ khí có vũ khí, hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình, điên rồi mới muốn gia nhập đội người cầm cây chổi làm vũ khí này.
Nữ nhân trẻ tuổi kia bởi vì lời nói của Cố Ninh mà sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Chỉ có hai người thôi sao?"
"Đúng vậy." Cố Ninh đúng sự thật đáp: "Nhưng bạn của chúng tôi rất nhanh liền sẽ đuổi tới."
Trên mặt nữ nhân trẻ tuổi lộ ra thần sắc hồ nghi: "Hai người từ đâu tới đây?"
"Trung Nam."
"Hai người một đường đến nơi đây? Chỉ hai người?" Một nam nhân tầm 30 tuổi trong đội ngũ đối phương giật mình hỏi, mang theo vài phần không tin.
Cố Ninh trả lời nói: "Vận khí của chúng tôi tương đối tốt, không có gặp phải đàn tang thi."
"Sao có thể. Doanh địa chúng tôi cũng có người đi từ phương hướng bên kia lại đây, mấy chục người cuối cùng chỉ còn dư lại vài người, chỉ hai người......" Một thanh niên khác hoàn toàn không tin.
"Cô có súng?" Cô gái tên Ngô Cầm đột nhiên đánh gãy nói, trực tiếp duỗi tay qua muốn lấy súng của Cố Ninh, Cố Ninh tránh qua một bên, có chút không vui nhìn Ngô Cầm: "Ngượng ngùng, súng của tôi không có phương tiện cho người ta chạm vào."
Nam thanh niên cầm súng nhắm ngay Cố Ninh, khẩn trương hô: "Giơ tay lên!"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hét lên!
Quý Cửu Trạch chặt chẽ mà chế trụ cổ tay của hắn, một bàn tay khác dễ như trở bàn tay liền cướp được súng của hắn, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ cậu hẳn là không biết trước khi nổ súng phải tháo bảo hiểm ra." Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, bảo hiểm của súng bị mở ra, cây súng vừa nãy vẫn còn ở trong tay nam thanh niên hiện tại nhắm ngay trán hắn, Quý Cửu Trạch mệnh lệnh: "Giơ tay lên."
Cảm giác đau đớn trên cổ tay còn chưa có biến mất, nam thanh niên bị họng súng tối om chỉ vào lông tơ dựng thẳng, ở dưới mệnh lệnh của Quý Cửu Trạch không chút do dự giơ tay lên.
Ở thời điểm những người khác còn chưa có phản ứng lại đây, Cố Ninh đã cởi súng xuống bưng lên trong tay, âm thanh kéo động cơ chứng minh Cố Ninh cũng không phải là tay mơ.
Hai người vừa nãy còn bị chế trụ lập tức chuyển thành người chủ đạo, ở thời điểm đối phương còn chưa có phản ứng lại đây đã xảy ra chuyển biến long trời lở đất.
"Xin bình tĩnh một chút! Chúng tôi cũng không có ác ý!" Người phụ nữ trẻ tuổi hô.
"Chúng tôi rất bình tĩnh, phiền toái các vị giơ tay lên một chút. Cảm ơn." Thái độ Cố Ninh vô cùng ôn hòa lễ phép, nhưng súng trong tay lại làm người cảm thấy hàn ý thấu xương.
Người phụ nữ trẻ tuổi dẫn đầu giơ tay lên.
Những người khác vội vàng cũng đều nhất nhất giơ tay lên, khẩn trương nhìn Cố Ninh và Quý Cửu Trạch, sợ bọn họ sẽ đột nhiên nổ súng.
"Xin hai người đừng nổ súng!" Người phụ nữ trẻ tuổi bị Cố Ninh dùng súng chỉ vào, biểu tình lại vẫn bình tĩnh, chỉ là âm thanh căng chặt lại tiết lộ ra cô khẩn trương: "Chúng tôi đối với hai người cũng không có ác ý, bởi vì lần trước có người đã từng ý đồ cướp đoạt căn cứ của chúng tôi, hy vọng hai người có thể lý giải, nếu hai người muốn tiến vào doanh địa, cũng có thể thương lượng."
Cố Ninh nói: "Chúng tôi không có ý tứ đoạt địa bàn của mấy người, chúng tôi nhiều nhất chỉ dừng lại mấy ngày, cũng không cần tiến vào doanh địa của các người." Cô cười cười nói: "Ngượng ngùng, người bạn này của tôi từ trước đến nay tính tình không tốt lắm, nếu có địa phương đắc tội xin tha thứ."
Quý Cửu Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ninh, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, Cố Ninh cười phản hồi, tựa hồ là đang trấn an người bạn "tính tình không được tốt" này, sau đó mới nói với người phụ nữ trẻ tuổi: "Hai người chúng tôi có thể từ Trung Nam đến đây, tin tưởng các người hẳn là sẽ không cho rằng thuần túy là nhờ vận khí đi, mọi người nước giếng không phạm nước sông, chung sống hoà bình mấy ngày, chỉ cần chờ bạn của chúng tôi đến, chúng tôi sẽ lập tức rời đi."
Rõ ràng cô gái đối diện thời điểm đang nói những lời này trước sau vẫn mang theo tươi cười, ngữ khí ôn hòa không nhanh không chậm, lời nói cũng tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng Lâm Thiến lại chỉ cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ khí lạnh. Cô cảnh giác nhìn một nam một nữ đối diện, lại lần nữa xác nhận suy đoán của chính mình, hai người không hề đơn giản.
Mà đối phương tựa hồ cũng không có cho bọn họ bao nhiêu cơ hội lựa chọn.
Trên mặt Lâm Thiến cũng miễn cưỡng xả ra tươi cười: "Nếu là như vậy thì tốt nhất."
Đối phương như là nhẹ nhàng thở ra, tươi cười cũng chân thành hơn một ít.
"Lần sau trước khi nổ súng nhớ rõ phải tháo bảo hiểm." Cố Ninh trả súng lại cho nam sinh biểu tình vẫn còn cứng đờ, hảo tâm nhắc nhở.
Nam sinh đỏ mặt lên, đoạt lại khẩu súng, sau đó yên lặng mà đứng ở phía sau Lâm Thiến, lại không nhịn được trộm đánh giá Cố Ninh. Mà ánh mắt Ngô Cầm lại trước sau nhìn chằm chằm Quý Cửu Trạch, tròng mắt đổi tới đổi lui không biết suy nghĩ cái gì.