Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 442 - Chương 442. Rời Đi Trấn Nhỏ

Chương 442. Rời đi trấn nhỏ Chương 442. Rời đi trấn nhỏ

Dịch Thiếu Khanh phân biệt liếc mắt nhìn Cố Ninh và Trang Thần một cái, sau đó nói: "Như vậy chúng ta có thể lại lớn mật suy đoán một chút, Cửu Trạch có khả năng thông qua cánh cửa của Cố Ninh trở lại bên này hay không? Trong đó có lẽ có một cơ hội mà chúng ta không biết. Cố Ninh, sau khi cô trở lại thế giới bên kia, hãy đem lời của tôi nói cho Cửu Trạch, nói không chừng anh ấy sẽ có phát hiện mới gì đó, rốt cuộc lúc ấy tình huống như thế nào, anh ấy cũng biết rõ ràng."

Cố Ninh gật đầu đáp ứng, ba người trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên tâm ý tương thông đều cười. Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh sau khi kinh hãi qua đi, rốt cuộc ý thức được không gian của Cố Ninh là một cái dạng tồn tại gì, tươi cười đều ẩn ẩn có chút hưng phấn và kích động.

Cố Ninh sau khi cười xong bỗng nhiên nói: "Em không tính toán tiếp tục chờ ở đây, đã qua mấy ngày, bọn họ đều không có tin tức. Em tính toán rời trấn nhỏ quay lại tìm xem." Cô ngừng lại một chút, nói: "Hai người không cần phải khuyên em, lúc trước em tiếp tục lưu tại thế giới này cũng là vì ba mẹ. Em hiện tại chỉ muốn hỏi hai người, có nguyện ý đi cùng em hay không?"

Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh kinh ngạc liếc nhau, sau đó nhìn Cố Ninh nói: "Vậy người đi theo chúng ta chạy ra từ căn cứ thì àm sao bây giờ?"

Cố Ninh nói: "Em cũng có đủ vật tư lưu lại cho bọn họ, nơi này cách căn cứ thủ đô đã không xa, dù cho bọn họ muốn đi thủ đô, vật tư chúng ta lưu lại cũng đủ cho bọn họ ăn." Cô dừng một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng có lẽ anh chị hẳn nên hỏi bọn họ trước một chút, có lẽ bọn họ căn bản là không muốn rời khỏi nơi này."

Trang Thần nhìn về phía Dịch Thiếu Khanh, Dịch Thiếu Khanh nhìn nhìn Cố Ninh, gật đầu.

Như trong dự kiến của Cố Ninh, khi Trang Thần đưa ra vấn đề này tuyệt đại bộ phận người đều tỏ vẻ muốn ở lại chỗ này.

Một nam nhân trung niên đeo mắt kính đại khái tầm 40 tuổi nói: "Nơi này thực an toàn, tôi đã hỏi thăm qua, người sớm nhất là khi mạt thế bắt đầu đã ở chỗ này, ngoại trừ ngẫu nhiên có tang thi du đãng "lạc đường" đến nơi đây, trước nay liền chưa từng bị đại sóng tang thi quần công đánh bao giờ —— vì sao chúng ta còn muốn mạo hiểm đi thủ đô làm gì? Hơn nữa chúng ta căn bản là không biết thủ đô có an toàn hay không!" Lời hắn nói đưa tới một trận phụ họa, nhìn thần sắc của những người không ra tiếng cũng rõ ràng là tán đồng cách nói của hắn. Ngay cả Hạ Dữ và Chung chủ nhiệm cũng đều cảm thấy lưu lại nơi này có lẽ so với đi thủ đô càng tốt hơn.

Lúc này, trong đám người đột nhiên có một âm thanh nói: "Mấy người muốn đi thủ đô sao?"

Âm thanh này vừa vang lên, liền đưa tới một trận rối loạn, rất nhiều người đều bất an nhìn Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, bọn họ cũng biết dọc theo đường đi bọn họ có thể bình an đều là nhờ Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, nếu mấy người này rời đi, vậy có ai có thể lãnh đạo bọn họ? Huống chi, Dịch Thiếu Khanh còn có thuốc giải độc ——

Cố Ninh ỷ ở cửa thờ ơ lạnh nhạt, nhìn sắc mặt đám người âm tình bất định ở trong phòng, nhạy bén nhận thấy được không khí hòa hợp lúc ban đầu có một ít biến hóa.

Mọi người nhìn Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, chờ đợi hai người bọn họ đưa ra đáp án.

Trang Thần ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Đúng vậy. Chúng tôi chuẩn bị rời đi. Sợ là lữ trình chung giữa chúng ta sẽ phải kết thúc ở chỗ này." Cô cũng không có nói là đi thủ đô, chỉ là nói phải rời khỏi.

Lời Trang Thần nói chứng thực suy đoán của bọn họ, lập tức lại khiến cho một trận rối loạn, khủng hoảng bay nhanh lan tràn ở trong đám người.

Trong nghị luận sôi nổi, nam nhân trung niên trước đó lại đứng ra, giơ tay đè ép xuống một chút, nói: "Mọi người trước an tĩnh! Để tôi hỏi bọn họ mấy câu!"

Đám người rối loạn chậm rãi an tĩnh lại.

Nam nhân trung niên đẩy đẩy mắt kính trên mũi, sau đó mặt hướng về phía Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh nói: "Nếu các người phải đi, chúng tôi cũng không tiện giữ các người ở lại." Hắn liếc mắt nhìn Cố Ninh bên kia một cái, sau đó nói: "Ba vị đều có bản lĩnh, dù cho đi ra bên ngoài cũng có năng lực tìm được vật tư. Nhưng chúng tôi nơi này già già trẻ trẻ, không dễ dàng. Hơn nữa hiện tại là mùa đông......"

Trang Thần nói: "Chúng tôi sẽ lưu lại một ít vật tư cho các người, hẳn là cũng đủ vượt qua mùa đông này."

Đôi mắt dưới kính của nam nhân trung niên hiện lên một tia tinh quang, trên mặt lại là một bộ dáng khó xử: "Chúng tôi còn có một yêu cầu quá đáng ——" Hắn do dự nhìn về phía Dịch Thiếu Khanh, có chút khó xử nói: "Có thể lưu lại cho chúng tôi mấy liều thuốc giải độc hay không? Chúng tôi cũng không muốn nhiều lắm, chỉ cần năm liều là đủ rồi, rốt cuộc người của chúng tôi ở đây cũng nhiều......"

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0