"Tôi thử xem xem!" Hạ Dữ lập tức hưng phấn đổi vị trí cùng Dịch Thiếu Khanh, học theo hắn chiếu đèn pin đi ra ngoài, đồng thời tay phải cầm súng, nhắm ngay đầu tang thi sau đó bóp cò súng —— phản lực thật lớn chấn cho tay Hạ Dữ đều tê rần, viên đạn bắn trúng, nhưng chỉ trúng đỉnh đầu tang thi, tạo ra một vết máu, cũng không có giết chết được tang thi.
Dịch Thiếu Khanh cầm đèn pin trong tay hắn lại đây, sau đó chiếu đi ra ngoài, ý bảo Hạ Dữ tiếp tục nổ súng, Hạ Dữ nắm tay, sau đó hít sâu một hơi, lại lần nữa nhắm chuẩn, bóp cò súng, lần này hắn đã làm tốt chuẩn bị, chấn động liền ít hơn nhiều, trên mặt tang thi xuất hiện một lỗ đạn, ngã xuống.
Hạ Dữ tức khắc phấn chấn không thôi.
Một bên khác Cố Ninh và Trang Thần cũng đã trực tiếp đẩy cửa đi xuống, hai người đưa lưng về phía nhau, lấy phạm vi nửa hình cung không ngừng nổ súng, mỗi một phát đạn đều nổ tung một đóa hoa máu ở trên đầu tang thi.
"Cảm giác dùng đạn thoải mái thật là quá sung sướng! Em cũng không biết lần trước chị đã trải qua như thế nào đâu!" Trang Thần vừa nói, vừa bổ sung băng đạn: "Đạn trong kho của tiểu đội thứ nhất cũng đủ cho chúng ta tiêu xài. Lần sau em mang lại đây nhiều một chút. Dù sao bên kia đội trưởng sẽ nghĩ cách công đạo với chị và Dịch Thiếu Khanh khác." Cô nói tới đây chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười: "Thành thật mà nói, chị thật là muốn tận mắt nhìn xem Trang Thần ở thế giới kia là bộ dáng gì."
Cố Ninh nói: "Yên tâm đi. Giống chị như đúc."
"Cô ấy so chị hạnh phúc hơn nhiều." Trang Thần liếm liếm đôi môi khô ráo: "Chị cũng không nhớ rõ lần trước chị được tắm rửa là khi nào. Cố Ninh, lần tới trước khi em trở về, chị sẽ viết một danh sách cho em, lần sau em mang lại đây giúp chị!"
Cố Ninh sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."
"Đừng quên tôi!" Dịch Thiếu Khanh vội vàng từ trên xe đi xuống: "Tôi cũng cần rất nhiều đồ, đến lúc đó cô nghĩ một biện pháp, trực tiếp bảo số 2 kia kiếm, hắn khẳng định có biện pháp." Số 2 trong miệng Dịch Thiếu Khanh chính là hắn ở một thế giới khác. "Tưởng tượng đến cuộc sống mỗi ngày của số 2 tôi liền hận đến ngứa răng!" Dịch Thiếu Khanh không nhịn được nói, đều là cùng một người, dựa vào cái gì số 2 được ở một thế giới khác ăn sung mặc sướng, mà hắn lại xui xẻo như vậy?
Cố Ninh nhìn hắn phân cao thấp cùng chính mình có hơi chút bất đắc dĩ.
"Đây là lời nhắn bọn họ để lại cho cô?" Dịch Thiếu Khanh dùng đèn pin chiếu lên mấy chữ trấn nhỏ Hà Lan trên kính xe buýt, hỏi.
"Đúng vậy." Cố Ninh nói.
"Sao cô lại cho rằng đây là bọn họ nhắn lại cho cô? Nói không chừng chỉ là người ta tùy tiện viết thì sao?" Dịch Thiếu Khanh nói, giơ đèn pin thấu đến gần hơn một ít, nhìn chằm chằm chữ trên cửa sổ xe một lúc lâu sau đó nói: "Cố Ninh, cô tới xem chữ này, có phát hiện gì hay không?"
Cố Ninh liếc mắt một cái thò lại gần: "Cái gì?"
"Cô xem nét bút này, trung gian có vài đoạn ngắt quãng, rõ ràng không phải bởi vì bút mực không đủ, vậy thuyết minh mấy chữ này là viết trong quá trình xe chạy." Dịch Thiếu Khanh dùng tay cọ xát chữ viết, tiếp theo phân tích: "Thời điểm bị tang thi vây công bất luận kẻ nào cũng sẽ sinh hoảng loạn, việc đầu tiên bọn họ nghĩ đến khẳng định là thoát thân như thế nào, mà không phải nghĩ đến nhắn lại cho cô, dù cho bọn họ nhớ tới phải nhắn cho cô, vậy khẳng định phải là lúc bọn họ đâm vào căn phòng này, sau khi xe bất động mới có thể lưu lại manh mối cho cô. Lúc ấy xe đã ngừng chạy, dù cho đang vội vàng, chữ có thể qua loa một chút, nhưng cũng không có khả năng xuất hiện ngắt quãng như vậy." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi đoán Cửu Trạch khẳng định không có nhìn thấy mấy chữ này, bằng không anh ấy khẳng định sẽ không xem nhẹ chi tiết này." Hắn đứng dậy, biểu tình trên mặt có hơi chút bất đắc dĩ: "Nếu tôi đoán không lầm, Cố Ninh, cô khả năng là đã bị mấy chữ này gây hiểu lầm."
Cố Ninh gần như nháy mắt phản ứng lại đây, chính mình đã phạm vào một sai lầm trí mạng cỡ nào, sắc mặt lập tức liền trắng.
Dịch Thiếu Khanh an ủi vỗ vỗ vai cô, sau đó nói: "Cô đừng quá tự trách, lúc ấy cô nhìn thấy tình hình như vậy, quá mức lo lắng cho an nguy của bọn họ, nhất thời nóng vội mới có thể quên kiểm chứng."
"Giống như là người sắp chết đuối bắt được một cọng rơm, lại nơi nào có lý trí suy nghĩ một cọng rơm sao có thể cứu được hắn? Nếu đây không phải lời nhắn của bọn họ, vậy khẳng định sẽ ở địa phương khác. Chúng ta cẩn thận tìm một chút, khẳng định sẽ chỉ ở ngay gần đây, hơn nữa nhất định là ở địa phương tương đối dễ thấy được."
Năm người tìm khắp xe buýt và xe tải lớn, lại đều không có phát hiện ra manh mối gì. Cố Ninh mang theo bọn họ đi tới căn nhà đằng sau, thi thể Vương Dương còn nằm ở phía sau cửa, bọn họ theo con đường kia vẫn luôn đi về phía trước, không có buông tha tòa nhà hai bên đường có khả năng lưu lại manh mối, sau khi đi được hai con phố, bọn họ rốt cuộc có phát hiện.