Ánh sáng từ bên ngoài lều trại chiếu tiến vào làm Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đều ngây ngẩn cả người, ngay sau đó trên mặt bọn họ đều lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên, vừa lăn vừa bò từ trong túi ngủ ra tới, đi ra ngoài.
Động tĩnh của bọn họ làm Chung chủ nhiệm và Hạ Dữ bừng tỉnh, sau khi kinh hoảng ngắn ngủi cũng đều từ trong lều trại xông ra ngoài.
Năm người đứng song song ở phía trước, nhìn toàn bộ mặt biển đều bị mặt trời mới mọc nhuộm thành màu vàng óng ánh, sóng biển ôn nhu vồ lên trên bờ.
Chung chủ nhiệm híp mắt nhìn một mảnh vàng rực rỡ trên mặt biển, lẩm bẩm nói: "Đây là hình ảnh đẹp nhất tôi thấy được trong cuộc đời này."
Hạ Dữ vẫn luôn nhếch miệng không tiếng động cười ngây ngô.
Trên mặt Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh tràn đầy tươi cười cảm khái.
Trên mặt Cố Ninh cũng mang theo mỉm cười nhợt nhạt, sợi tóc màu vàng bị gió biển thổi tung bay hỗn độn, tâm cảnh cũng theo mặt biển rộng lớn mà trở nên rộng lớn hơn, trên mặt mọi người đều được rắc lên ánh vàng ôn nhu, phảng phất đang đắm chìm bên trong ánh sáng thần thánh.
Nếu Quý Cửu Trạch cũng đứng ở chỗ này thì tốt biết bao nhiêu. Cố Ninh nghĩ.
Phảng phất tâm linh tương thông, Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh bỗng nhiên đều nhìn nhau, khi ánh mắt ba người giao hội, lập tức liền đều ngầm hiểu, đều lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Đúng lúc này, Hạ Dữ đột nhiên nhìn mặt biển nơi xa, cả kinh kêu lên: "Mọi người xem! Nơi đó có con thuyền lớn!"
Đám người Cố Ninh, Trang Thần phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy bên trong ánh vàng, một con thuyền đang theo gió vượt sóng lướt tới bên này——
Dịch Thiếu Khanh híp mắt nói: "Từ nơi này ngồi thuyền đến cảng thủ đô nếu thuận lợi cũng mất cả ngày, nhưng trên biển không có tang thi, so với chúng ta lái xe đi thủ đô, ngược lại có thể giảm không ít thời gian. Chúng ta có thể thử nói chuyện cùng người trên thuyền, xem có thể thuê con thuyền này hay không. Đầu tiên cần làm người trên thuyền nhìn thấy chúng ta đã."
Cố Ninh từ trong không gian lấy ra một cái khăn trải giường màu đỏ rực, Hạ Dữ và Dịch Thiếu Khanh cầm khăn trải giường trèo lên trên nóc xe ra sức múa may về phía con thuyền bên kia, ý đồ khiến cho bên kia chú ý.
Trang Thần cầm súng bắn mấy phát lên trời.
Cố Ninh thu lều trại vào không gian, sau đó đi đến phía trước, liền nhìn thấy con thuyền kia đi về phía bên này.
Trang Thần híp mắt nhìn con thuyền tới gần, cảnh giác nói: "Mọi người cẩn thận một chút."
Con tàu đến gần càng có vẻ khổng lồ, đây là một chiếc tàu thuỷ thật lớn, phần dưới nước màu đỏ, thân thuyền màu trắng.
Dịch Thiếu Khanh từ trên xe nhảy xuống, nói với những người khác: "Xem ra là con tàu chở hàng."
Tàu thuỷ ngừng lại ở cách trăm mét, lại đi phía trước chính là chỗ nước cạn, một con thuyền nhựa từ trên tàu được thả xuống dưới, sau đó bọn họ nhìn thấy có mấy người từ trên dây thừng trèo xuống, nhảy đến trên thuyền nhựa, sau đó đi lại đây.
Cố Ninh nhìn trên con thuyền nhựa kia có hai nam nhân tầm 30 tuổi, bọn họ bay nhanh chèo thuyền nhựa nhích lại gần, thời điểm sắp đến bờ liền tung dây thừng lại đây, sau đó hô: "Kéo đi!"
Hạ Dữ và Dịch Thiếu Khanh tiến lên đi kéo thuyền nhựa từ chỗ nước cạn tới bên bờ.
Hai nam nhân từ trên thuyền nhựa đi xuống, hơn ba mươi tuổi, một cao một thấp, người cao tầm 1 mét 8, người lùn thoạt nhìn chỉ khoảng 1 mét 62 đến 63, người cao trông to khỏe, người lùn trông gầy yếu, còn nuôi râu cá trê, một đôi mắt tam giác thỉnh thoảng lóe tinh quang. Làn da hai người đều ngăm đen, trên mặt bị gió lạnh thổi khô rạn, mặc chiếc áo bông lớn, trên đầu đội mũ. Người lùn đảo cặp mắt tam giác quét qua mấy người Dịch Thiếu Khanh bọn họ, ánh mắt dừng lại ở trên người Trang Thần phá lệ lâu.
Hạ Dữ đột nhiên từ bên cạnh đứng ở phía trước Trang Thần, bất mãn trừng nam nhân lùn kia.
Nam nhân lùn không những không tức giận, ngược lại còn cười hắc hắc hai tiếng, tiếng cười kia làm người có một loại cảm giác không thoải mái.
Nam nhân cao tựa hồ có chút nhìn không quen, trừng mắt với nam nhân lùn một cái, sau đó nhìn thoáng qua khăn trải giường trong tay Dịch Thiếu Khanh, hỏi: "Các anh muốn lên thuyền sao?"
Dịch Thiếu Khanh nói: "Nói đúng ra, là chúng tôi muốn thuê con thuyền này của các anh."
Nam nhân cao và nam nhân lùn liếc nhau, nam nhân lùn cười ha ha, sau đó âm dương quái khí nói: "Các anh tính toán ra bao nhiêu tiền thuê thuyền của chúng tôi? Hả?!"
Chung chủ nhiệm ở bên kia mở cốp xe ra.
Tiếng cười của nam nhân lùn đột nhiên im bặt, nhìn rương vật tư đầy ngập kia, trong ánh mắt toát ra tia lửa, hắn nháy mắt ra dấu với nam nhân cao, nam nhân cao gật đầu một cái, sau đó liền xoay người đánh mấy cái thủ thế với tàu thuỷ ở nơi xa.
Cố Ninh híp mắt nhìn qua, thấy có người đứng ở boong tàu dùng kính viễn vọng giám thị bên này.