Căn cứ có quy định, mỗi người ra vào căn cứ đều phải đăng ký ở cửa lớn, mà mỗi ngày chỉ có thể ra vào căn cứ một lần, nếu muốn ra vào nhiều lần, vậy cần phải giao vật tư.
"Đây là máy kiểm tra đo lường vi rút và tiêu độc, là đội trưởng chúng ta tham dự nghiên cứu phát minh, thời điểm chị đi cũng sắp hoàn thành, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa vào sử dụng." Trang Thần mặc xong quần áo thấy Cố Ninh vẫn còn đang nghiên cứu cabin, liền nói.
Cố Ninh chỉ có thể kinh ngạc cảm thán: "Quả nhiên là căn cứ thủ đô."
Trang Thần chỉ cười cười.
Chờ bọn họ thông qua lưới sắt, chính thức tiến vào bên trong căn cứ, Cố Ninh mới biết được tươi cười kia của Trang Thần là có ý gì.
Không có lều trại, chỉ có từng căn phòng xi măng chỉnh chỉnh tề tề, phần lớn là cao ba tầng, vừa thấy liền biết là mới xây lên, tỉ lệ xi măng còn thực mới, gạch men sứ gì đó đều không có, trên ban công phơi không ít quần áo và chăn. Không ít người dọn ghế hoặc là dứt khoát ngồi trên mặt đất, hưởng thụ ánh nắng đã lâu không có, còn có đứa trẻ chạy nhảy đùa giỡn, truyền đến từng đợt tiếng cười vui vẻ, nơi nơi đều có người ngồi vây quanh nhau trò chuyện. Những người này có một đặc điểm chung chính là biểu tình trên mặt đều thực thanh thản, giống như một buổi sáng bình thường trước mạt thế, mà không phải mạt thế nơi chốn mạo hiểm.
Mấy người phụ nữ trong đội đều không che giấu được vẻ hâm mộ trên mặt.
Trang Thần vừa đi một bên vừa giới thiệu: "Tuy rằng còn thực đơn sơ, nhưng ít nhất so với ở trong lều trại khá hơn nhiều. Bên trong một phòng nhiều nhất có thể ở được mười hai người, nhân số trong căn cứ số 1 hiện tại đã vượt qua 30 vạn, ít nhất trong số ba căn cứ. Căn cứ số 2, số 3 không sai biệt lắm có bảy tám chục vạn, phòng ở bên kia thực khan hiếm, hai mươi người chen chung một phòng cũng có. Chờ đến buổi tối người đi ra ngoài giết tang thi trở về, lúc ấy mới là thời điểm náo nhiệt nhất trong căn cứ."
Cố Ninh nghe Trang Thần giới thiệu, căn cứ số 1 có thể nói là đỉnh Kim Tự tháp trong số các căn cứ thủ đô, người ở bên trong đều có năng lực, mà căn cứ số 2 số 3 là vị trí thứ hai, về phần người sống sót còn lại ở điểm an trí hoàn toàn đều là tầng chót nhất. Quy tắc cá lớn nuốt cá bé dù tới mạt thế cũng không có chút nào thay đổi, giai cấp là vĩnh viễn tồn tại, người giai cấp thượng lưu dù cho tới mạt thế, cũng vẫn là giai cấp thượng lưu. Mà sau mạt thế, giai cấp hạ tầng thậm chí ngay cả điều kiện sinh hoạt thấp nhất cũng không có, người ở nơi này sinh hoạt tốt bao nhiêu thì người ở điểm an trí sinh hoạt thảm bấy nhiêu...... Những người phụ nữ được cứu ra từ trên thuyền, nếu không có gặp được bọn họ, như vậy dù các cô có tự trốn thoát được, cũng căn bản không có khả năng tiến vào căn cứ số 1, khả năng sẽ tùy tiện tiến vào một điểm an trí người sống sót nào đó.
Trang Thần nói nói, bỗng nhiên chú ý tới thần sắc Cố Ninh, còn tưởng rằng Cố Ninh vì sự tình liên đội 3 mà sốt ruột, lập tức nói: "Cố Ninh, em trước đừng có gấp, chờ chúng ta an trí bọn họ xong, chị sẽ đưa em đi đến căn cứ số 2, số 3 tìm cô chú."
Cố Ninh chỉ gật gật đầu, cũng không có nói gì khác, những lời này dù cho nói cũng không có bất luận ý nghĩa gì, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
Hạ Dữ mang theo ẩn ẩn chờ đợi hỏi: "Trang Thần, chúng tôi cũng có thể ở trong phòng sao?"
Hắn ở căn cứ Trung Nam chỉ được sống trong lều trại, nếu ở chỗ này có thể vào phòng xi măng, hắn liền rất cao hứng. Ở thời điểm tiến vào lưới sắt, hắn nhìn thấy binh lính cúi chào với anh Bảy Quý và Quý Tảo Đường, thực hiển nhiên thân phận của bọn họ ở căn cứ không thấp, Trang Thần và bọn họ là cùng một đám, hẳn có thể đi cửa sau tìm một phòng cho bọn hắn.
"Thật đáng tiếc nói cho anh. Không thể." Ai biết Trang Thần một ngụm phủ quyết.
Cảm xúc của Hạ Dữ lập tức liền thấp xuống, lẩm bẩm nói: "Tôi còn tưởng rằng có thể không cần ngủ lều trại nữa."
Đi một đoạn, một cái chợ liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Mọi đồ vật đều được bán ở đây, có trang phục mùa đông, chăn, vớ, giày, còn có ly, bàn chải đánh răng vật dụng hàng ngày.
Dịch Thiếu Khanh nhìn sang bên kia, giải thích: "Dược phẩm và súng, hai dạng đồ vật này vô luận ở căn cứ nào đều cũng đoạt tay nhất, vĩnh viễn đều không cần sợ không có người mua, ở mạt thế một lần cảm mạo nho nhỏ cũng có khả năng muốn mệnh." Hắn nhìn Cố Ninh cười nói: "Cố Ninh, tôi có dự cảm, cô rất có khả năng sẽ trở thành người có tiền nhất căn cứ số 1."
Hắn nói những lời này có chút quái, những người khác đều có chút không thể hiểu được, cũng chỉ có Trang Thần và Cố Ninh hiểu, trên mặt Trang Thần không đè được hưng phấn: "Trời ơi! Chị có thể nhận thức được em thật là quá may mắn!" Cô cười tủm tỉm ôm lấy Cố Ninh nói: "Cố Ninh! Em hiện tại chính là một bảo bối di động! Về sau phát tài nhớ đừng quên chị!"