Một câu cuối cùng của hắn tràn đầy trào phúng.
Tiếp theo xe ngừng lại, Quý Tảo Đường dẫn đầu xuống xe, sau đó vô cùng lịch sự mở cửa giúp Cố Ninh, lại vòng đến bên kia mở cửa cho Trang Thần.
Ba người cùng đi tới cổng lớn.
Căn cứ số 2 và căn cứ số 3 liền nhau, trung gian dùng lưới sắt ngăn cách, chỉ là tách ra quản lý mà thôi.
không giống với cảnh tượng quạnh quẽ ở trước cửa căn cứ số 1, cửa căn cứ số 2 đã xếp một hàng dài, hẳn là đều tới xử lý thủ tục vào ở, tùy thân mang theo bao lớn bao nhỏ, còn có người mang theo đứa trẻ, người già, trên mặt đều mang theo hưng phấn, kích động và vui sướng không thể che giấu.
Quý Tảo Đường mang theo Cố Ninh đi tới cửa, sau khi đưa ra giấy chứng nhận với binh lính liền trực tiếp mang theo Cố Ninh và Trang Thần đi vào bên trong.
Đám người đằng sau thấy một màn như vậy cũng không có rõ ràng không vui, bọn họ đã đợi ở chỗ này đủ lâu, đã quen với việc có một số người có được đặc quyền.
Ở dưới sự dẫn đường của Quý Tảo Đường ba người trực tiếp tiến vào chỗ quản lý của căn cứ số 2.
Thực hiển nhiên Quý Tảo Đường thường xuyên đến nơi đây, người chỗ quản lý đều nhận thức hắn, nghe nói muốn tìm người, lập tức liền lấy ra toàn bộ tư liệu.
Nhưng mà tra xét tên liên đội 3 một lần, đều không có tra được ký lục vào ở.
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Cố Ninh vẫn không nhịn được thất vọng một trận.
Trang Thần nói: "Đi căn cứ số 3 nhìn xem đi."
Cố Ninh gật gật đầu, sau đó một hàng ba người lại đi đến căn cứ số 3 .
Giống căn cứ số 2, căn cứ số 3 cũng có một hàng dài người xếp hàng chuẩn bị tiến vào căn cứ.
Cố Ninh bọn họ tiến quân thần tốc, trực tiếp đi vào chỗ quản lý.
Nhưng kết quả lại vẫn không thu hoạch được gì.
Biểu tình trên mặt Cố Ninh rốt cuộc không trấn định được, ngồi ở trên ghế dài chỗ quản lý lâm vào trầm mặc, một lần lại một lần đả kích, nội tâm cô kỳ thật đã có hơi chút dấu hiệu hỏng mất, thậm chí cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Quý Tảo Đường có chút không biết làm sao nhìn Trang Thần, hỏi ý kiến.
Trang Thần trước nay đều không có gặp qua biểu tình như vậy ở trên mặt Cố Ninh, Cố Ninh vẫn luôn bình tĩnh, dù trong lúc nguy cấp cũng luôn là bộ dáng trấn định, nhưng hiện tại cô ngồi ngơ ngác ở chỗ kia, biểu tình trên mặt đờ đẫn lại làm trong lòng Trang Thần siết chặt, cô biết tầm quan trọng của ba mẹ đối với Cố Ninh, dọc theo đường đi Cố Ninh không ngừng có được hy vọng, rồi lại không ngừng thất vọng. Thất vọng tích lũy lên đến bây giờ cũng đủ hủy diệt hy vọng của cô. Cô đi qua ngồi xuống, duỗi tay ôm lấy vai Cố Ninh an ủi: "Cố Ninh em trước đừng lo lắng, thủ đô còn có nhiều điểm an trí người sống sót như vậy, chỉ cần bọn họ tới thủ đô, chúng ta nhất định có thể tìm được. Cùng lắm thì đi tìm từng bước từng bước, tổng hội sẽ tìm được."
"Trang Thần." Cố Ninh lộ vẻ thống khổ nhẹ giọng nói: "Em chính là bởi vì ba mẹ mới ở lại thế giới này, nếu bọn họ không còn nữa......" Cố Ninh dừng một chút: "Em ở lại thế giới này còn có ý nghĩa gì?"
Quý Tảo Đường nghe xong lời này của Cố Ninh biểu tình lập tức liền thay đổi, cho rằng Cố Ninh luẩn quẩn trong lòng, vội vàng nói: "Chị Trang Thần nói rất đúng. Chúng ta mới chỉ tìm ba căn cứ, điểm an trí người sống sót cũng chưa tìm đâu, nói không chừng bọn họ không có tinh hạch vật tư gì đó, không có đạt được tư cách tiến vào căn cứ, như vậy nhất định sẽ đặt chân ở điểm an trí. Chúng ta về căn cứ số 1 lấy danh sách địa chỉ điểm an trí, sau đó chúng ta từng bước từng bước đi tìm, nhất định có thể tìm được!" Trong lòng lại có chút buồn bực, xem ra Cố Ninh hoàn toàn không có kiên cường như mặt ngoài.
Trang Thần lại là biết ý tứ trong lời nói của Cố Ninh, cô vỗ vỗ bả vai Cố Ninh, đang muốn nói gì đó, Cố Ninh cũng đã đứng lên.
Cô tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên nghị: "Đi thôi."
Trang Thần vui mừng cười, nói: "Được! Về căn cứ số 1 trước."
Quý Tảo Đường nhìn hai người phụ nữ cùng đi ra ngoài, có chút không thể hiểu được lắc lắc đầu, cảm thán phụ nữ thật là sinh vật kỳ diệu nhất trên đời này, so với tim hạch còn kỳ diệu hơn. Ba người đi ra chỗ quản lý, lập tức đi đến cửa lớn căn cứ.
Lúc này có mấy nam nhân đăng ký xong, dọn hành lý tiến vào, lập tức đã bị xe ba bánh ở cửa vây quanh, cãi cọ ầm ĩ, còn có người của xe ba bánh trực tiếp dọn hành lý của bọn họ lên xe, có nam nhân quát: "Buông ra cho tôi!" Nói xong liền đi qua đoạt hành lý.
Cảnh tượng như vậy ở căn cứ số 2, số 3 có thể nói thập phần thường thấy, không có gì đẹp.